4. Tôi tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Tôi tệ/

Tôi là một người tồi tệ, là một kẻ vô dụng chẳng thể đem lại lợi ích gì cho cuộc sống của người tôi thương. Tôi nhát gan, tôi ích kỷ, tôi đa nghi và đôi khi để trốn tránh thử thách của cuộc đời, tôi sẵn sàng vứt bỏ chính mình.

Vứt bỏ chính mình nhưng lại chấp nhận sống với thân phận một người xa lạ. Tất cả chỉ để rời xa thực tại nghiệt ngã, chỉ để ôm mộng hão huyền vào trong tim và chỉ để sự tồi tệ trong tôi không thể khiến tình cảm chúng ta thêm nứt nẻ.

Chủ động tiến đến là tôi, chủ động rời xa cũng là tôi. Ngỡ sau bao nhiêu năm nhọc nhằn với cô độc, tôi đã tìm được người tri kỷ của đời mình. Nhưng hiện thực nào có như mơ, khi kẻ quen em chỉ là một gã tồi tệ, ích kỉ không hơn không kém.

Quãng ngày đôi ta cùng sánh bước trên đồi thảo nguyên rộng lớn, cùng nắm tay băng qua cánh rừng bạt ngàn, cùng phiêu lưu qua vùng hoang mạc tràn ngập cát trắng, tôi đều nhớ cả. Hơn ai hết, tôi trân trọng em, trân trọng những kỉ niệm em cùng tôi vẽ lên tâm hồn chính mình. Em tô màu phấn hoa đỏ rực, tôi pha thêm chút xanh bình yên. Màu sắc giao thoa, mỗi ngày lại mỗi ngày. Tôi chìm trong bảng màu đến mê muội, tôi đau đáu níu kéo em sau mỗi tháng ngày ta xa nhau.

Nhưng đời lại có phải mơ đâu? Giấc mơ thần tiên nào có phải hiện thực? Khi bản tính tồi tệ của tôi cứ âm ỉ cháy, chúng chực chờ một khoảnh khắc tôi ngã lòng mà bùng lên, thiêu rụi bức tranh kí ức dưới đốm lửa hồng. Ngọn lửa quái ác ngày ngày gặm nhấm tâm hồn tôi, chúng lan nhanh như giông tố, đốt trụi mọi thứ mà chẳng mảy may thương tiếc.

Chúng đốt bức tranh kí ức ta đã từng dệt nên. Chúng đốt niềm tin đã ngả màu vàng ố tôi đặt nơi em. Và chúng đốt cả nụ cười tươi thắm trên đôi môi bé nhỏ.

Xin lỗi em. Ngàn vạn lần xin lỗi em. Khi ánh sao xanh một lần nữa tắt lịm trên dải ngân hà, khi ánh mây tản dần về ngọn núi xa xăm, tôi sẽ đi. Và bản ngã khác sẽ ở lại với em bằng một thân phận hoàn toàn xa lạ.

Hôm nay, ngày cuối cùng ta còn nắm tay nhau, tôi xin đặt lên má em một chiếc thơm vĩnh biệt. Sau hôm nay, em sẽ cô đơn một mình, sẽ vùi mình trong tấm chăn mỏng manh, sẽ rầu rĩ ngồi bên chú cáo nhỏ thủ thỉ tâm sự. Nhưng em đâu phải hoàng tử bé, chú cáo nhỏ sẽ chẳng cho em một lời khuyên hữu ích.

Xin lỗi em, ngàn vạn lần xin lỗi em. Hãy để tôi ra đi, để kẻ hèn nhát này bước ra khỏi cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp của em. Xin em đừng mãi hoài nhớ tôi và cũng xin em đừng tìm lý do rời đi là gì.

Hãy để kỉ niệm mãi mãi chỉ là kỉ niệm, vết bùn nhơ này xin để tôi giấu kín vào một bên.

---

Lạ kỳ thật đấy, khi tôi lúc nào cũng khuyên người ta lựa chọn sao cho không phải hối hận thì tôi lại làm ngược lại. Tôi chọn hối hận, mặc dù biết nó chẳng vui vẻ gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC