5. Hoa hướng dương trên sân khấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Hoa hướng dương trên sân khấu/

Trời nổi gió lạnh đã mấy ngày nay. Gió u u thổi qua vách cửa, luồn vào phòng nhỏ khiến cơ thể tôi run lên từng hồi. Nhìn ngoài đường, những bông hoa tím biếc nhẹ nhàng bung nở trong sương sớm và vài cặp đôi tíu tít bên nhau như chú chim câu ủ mình bên tổ ấm. Cái lạnh chẳng còn se se, mơn man trên gò má thắm mà nó đã chuyển mình, trở thành sợi chỉ mỏng cứa nhẹ trên da thịt của kẻ đơn côi. Nó tiếp sức cho cô đơn, cùng cô đơn giằng xé, cứa từng chút từng chút lên tâm hồn vốn đã mong manh đến cùng cực.

Hỡi ôi! Giời đất nào có công bằng đâu! Khi tâm đã muốn lặng nhưng đời lại đẩy đưa, kéo lê hết quãng ngày đáng chán. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, từng sự thật dần được gỡ bỏ sau lớp mặt nạ dày đặc sặc mùi phấn son và từng lớp màn mỏng tôi tự dựng lên để mê muội chính mình cũng được vén ra chẳng hề thương tiếc.

Điều đáng ghét nhất trên đời là gì? Điều tôi sợ hãi nhất là gì? Xin thưa, là chính tôi.

Trong một mối quan hệ đã đi đến hồi kết, tôi luôn tâm tưởng rằng mình chính là người sai, mình chính là người đã khiến cho tình cảm cất công xây dựng bấy lâu nay tan thành mây khói. Tại vì tôi ích kỉ nên người ta chẳng còn luyến lưu. Tại vì tôi hèn nhát nên người ta chẳng mảy may chú trọng. Tất cả là tại tôi, dẫu suốt quãng thời gian ta quen nhau chẳng hề có một trận cãi vã, chẳng hề có một lời chửi bới đến dầu sôi lửa bỏng.

Ta bên nhau cứ bình yên và vui vẻ đến thế thôi. Đôi khi nhận được từng dòng tin nhắn của em, tâm hồn tôi như được tưới thêm một làn nước mát. Làn nước mát tôi rất đỗi trân trọng, làn nước mát tôi rất đỗi yêu thương để rồi mảnh đất tâm hồn cằn cỗi kia nở ra một chiếc mầm chúm chím. Hạt mầm của hoa hướng dương - hạt mầm của sự hi vọng, luôn luôn dõi theo mặt trời của riêng mình nó. Và nó cũng là hạt mầm màu hoa em yêu, tôi xin lại và gieo trên chính mảnh đất của mình.

Nhưng một ngày nọ, nó chợt nhận ra mặt trời nó luôn dõi theo chỉ là một bông hoa hướng dương như mọi bông hoa hướng dương khác. Mặt trời nó yêu, mặt trời nó hằng theo đuổi lại chỉ là một bông hoa không thể tỏa sáng cũng như chẳng thể cho nó một nguồn sống đầy hi vọng. Phải làm sao đây, khi con tim nó chỉ mãi hướng về 'mặt trời nhỏ' thân quen ấy, dẫu ngày qua ngày nó chết dần chết mòn vì thiếu chút nguồn sáng ít ỏi.

Mầm nhỏ quắt queo trên nền đất nứt nẻ, nó chết khi vừa mới thành hình. Làn nước mát cũng cạn khô theo từng con chữ vô tình, nó hóa thành gió rét cứa sâu vào da thịt chằng chịt màu quá khứ. Lịch sử lặp lại như cảnh tỉnh cho mầm nhỏ mới nhú. Rằng trên đời mấy ai thật lòng đâu, rằng nhân gian lòng người nào dễ đoán. Cứ chăm chăm hướng lòng tin về một kẻ chẳng đáng sẽ chẳng có kết cục nào tốt đẹp bày sẵn phía cuối con đường.

Hôm nay, gió rét lại u u tạt vào cửa phòng, chúng ồ ạt nhào tới tôi như muốn nuốt chửng ngay tức khắc. Trong một phút yếu lòng, dường như tôi đã để mặc thân mình phơi ngoài gió rét. Và lần đầu tiên trong đời, tôi nhận thức được nỗi đau thể xác hay nỗi đau tinh thần đều chẳng khiến tôi sống tốt hơn và nó cũng chẳng khiến bông hoa hướng dương tôi yêu quay mình lại. Việc gì tôi phải khổ sở thế? Việc gì tôi phải đày đọa thân mình đến vậy chỉ vì một kẻ vốn đã rắp tâm lừa dối mình từ đầu chí cuối?

Hỡi ôi! Cái sai duy nhất vẫn là tin sai!

---

Cuộn mình trong tấm chăn ấm áp, tôi vô tình nhìn thấy một câu hỏi hiện lên trên bảng tin: "Bạn nghĩ gì về hoa hướng dương?"

Và bạn biết không, hình ảnh đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là 'mặt trời nhỏ' ấy - một bông hoa hướng dương đã diễn trọn vở kịch của riêng mình.

Và tôi ghét nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net