5. BÌNH YÊN BÊN ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên sinh ra và lớn lên trong một gia đình quý tộc, từ nhỏ khi sinh ra cậu đã mang trên người trọng trách thừa kế Vương Gia, từ lúc nhận thức được mọi việc cậu đã phải rèn luyện và học tập trong môi trường khắc nghiệt, mọi người trong gia đình đều đặt hết mọi kỳ vọng lên người cậu, họ hy vọng rằng sau này khi trưởng thành Vương Nguyên có thể thay họ nắm giữ tập đoàn, trở thành một vị tổng tài thành công như bao đời nhà họ Vương.

Lên sáu, cậu được gia đình đưa đến một trường tiểu học có danh tiếng nhất Trùng Khánh để học tập, lớp 6 cậu được chuyển đến trường Trung Học bậc nhất Trung Quốc, đại học cậu được ba mẹ cho phép đến Mỹ du học, trong những năm gắn liền với ghế nhà trường cậu không có lấy một người bạn để hằng đêm tâm sự, vui chơi nhưng những bạn học khác. Đến trường, trong đầu cậu lúc nào cũng phải nhớ đến lời ba mẹ dặn dò "Chỉ Được Phép Học Tập Không Được Phép Giao Du"

Du học trở về, cậu lại tiếp tục gắn liền với chiếc ghế công ty, Vương Nguyên tự hỏi rằng sống 21 năm qua tuổi thơ cậu ở đâu, hay từ lúc sinh ra cậu chỉ như một con robot được thiết lập lịch trình sẵn? Cả cuộc đời chẳng biết hai chữ thanh xuân ra làm sao, 6 tuổi đến 20 tuổi phải vùi đầu vào đống sách vở, 21 tuổi đến 24 tuổi lại phải vùi đầu vào máy tính và đống văn kiện, 25 tuổi lại bị gia đình tạo thêm áp lực, bắt buộc lấy vợ sinh con nối dõi, cả cuộc đời Vương Nguyên cậu chưa từng sống vì bản thân một lần nào!

Áp lực gia đình, áp lực công việc, áp lực dư luận đã khiến Vương Nguyên từng nghĩ đến việc buông xuôi tất cả, chìm vào giấc ngủ ngàn thu nhưng rồi đã có một người khiến cậu phải thay đổi suy nghĩ, người ấy quan tâm lo lắng mỗi khi cậu dốc sức làm việc mà quên ăn uống, người ấy nóng lòng mỗi khi cậu không nghe máy hoặc không trả lời tin nhắn, người ấy đau lòng khi cậu rơi lệ, người ấy vui vẻ khi nhìn thấy cậu mỉm cười

Người ấy là Vương Tuấn Khải, anh ấy lớn hơn cậu 2 tuổi, anh là một chàng trai nhân viên ở công ty của cậu, anh rất giỏi và với vẻ bề ngoài cuốn hút của mình anh không biết đã làm cho bao người con gái điêu đứng. Vương Nguyên vẫn luôn thắc mắc rằng nữ nhi theo đuổi anh không thiếu, việc gì phải tốn sức theo đuổi một đứa con trai như cậu

Sinh nhật lần thứ 25, Vương Tuấn Khải chính thức ngõ lời yêu với Vương Nguyên

"Vương Nguyên, bản thân anh từ trước đến nay vẫn rất luôn tự ti, vẫn luôn cúi gầm mặt mỗi khi ra ngoài vì luôn nghĩ bản thân không hoàn hảo như mọi người. Nhưng từ khi gặp em, em cho anh sức mạnh, cho anh can đảm để đối mặt với mọi thứ kể cả việc thích em, anh theo đuổi em không phải vì em xinh đẹp, khả ái hay giàu có, anh theo đuổi em là vì tâm hồn và con người của em. Nhìn qua ánh mắt của em anh có thể biết được em là một cậu nhóc không có tuổi thơ lẫn thanh xuân, nhưng em yên tâm, ở bên anh em sẽ lại được trở về là một đứa trẻ có tuổi thơ vui vẻ và thanh xuân đầy hạnh phúc. Vương Nguyên, có thế mở lòng đón nhận anh không?"

Vương Nguyên đắn đo nhìn anh, ba mẹ cậu vẫn luôn mong cậu lấy vợ sinh con, nếu để họ biết cậu là gay chắc chắn sẽ rất sốc, đến lúc đó cậu thật không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, Vương Tuấn Khải dường như nhìn thấy được nỗi lo lắng trong đấy mắt cậu, vội vàng nắm lấy tay cậu mở lời

"Cả thanh xuân em đã dành cho gia đình, đến lúc em phải vì mình mà sống rồi. Vương Nguyên anh thấu hiểu được nỗi lo lắng trong em, nhưng không sao cả anh có thể cùng em mà vượt qua tất cả"

Vương Nguyên nhìn, thấy được sự chân thành trong ánh mắt anh cậu cũng an ủi phần nào trong lòng, lần này cậu không do dự mà gật đầu đồng ý vì cậu cũng rất thích anh chàng nhân viên này. Vương Nguyên có chút e ngại tiến đến hôn lên môi anh, nụ hôn bắt đầu cho một mối quan hệ yêu đương

Từ hôm đó Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chính thức trở thành người yêu, một mối quan hệ mập mờ không công khai, chỉ mỗi hai người biết. Ở công ty vẫn giữ khoảng cách cấp trên cấp dưới, trở về nhà liền biến thành một cặp đôi yêu đương như bao người, một cuộc sống đầy ắp tiếng cười đùa của cả hai

Anh nấu ăn thì em dọn dẹp, anh rửa bát thì em giặt giũ, cả hai quây quần bên nhau cứ như một cặp vợ chồng son khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ. Tiếng cười đùa kéo dài không được bao lâu hai người lại vì một chuyện không đáng mà cãi vã gây gỗ

"Anh rốt cuộc lại vì cái chuyện không đáng này mà cãi nhau với em?" Vương Nguyên nhíu mày bức xúc

"Như thế nào lại không đáng? Người yêu mình ra ngoài đi chơi với nam nhân anh không có quyền được lên tiếng không có quyền được ghen hay sao?" Tuấn Khải tức giận, trừng mắt nhìn cậu lớn tiếng

"Chẳng phải em đã nói với anh rồi hay sao, em chỉ là đi gặp đối tác ngoài ra không có gì hết, sao anh lại không chịu tin chứ?"

"Gặp đối tác? Tại sao anh lại không biết?

"Anh chỉ là một nhân viên nhỏ, chuyện của giám đốc đâu phải muốn biết là biết được"

"Cũng đúng, anh là một nhân viên nhỏ nên bây giờ em không cần đến nữa. Người em cần là một tổng giám đốc, một vị chủ tịch cao cao tại thượng, có danh tiếng?"

"Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người được hay không vậy, em là người như vậy hay sao?"

Tuấn Khải không kiêng dè bảo "Lúc trước thì không như bây giờ vẫn chưa thể biết được"

Vương Nguyên tức giận mắng "Vương Tuấn Khải, anh đừng có mà ngang ngược "

"Tôi ngang ngược thế đấy, chịu đựng không được thì đi tìm người khác đi, tôi đây không cần"

Vương Nguyên tức giận nhìn Vương Tuấn Khải, con người này mỗi khi nóng giận đều mất lí trí mà nói ra những lời khiến người khác tổn thương, anh rõ ràng là đang ghen tuông vô cớ, trước khi đi gặp đối tác cậu đã báo trước rồi hay sao, sao bây giờ lại lật lọng như thế cơ chứ

Cậu không chịu được nữa mà quay người rời đi, điện thoại và ví tiền cũng chẳng mang theo, trên người lại mặc mỗi chiếc áo sơ mi vừa mới tan làm. Đồng hồ điểm 22 giờ khuya vẫn chưa thấy cậu trở về, trong lòng không thôi bất an, Vương Tuấn Khải không nhịn được nữa mà vội lấy chìa khoá xe chạy đi tìm cậu

Phải mất hết 30 phút mới tìm thấy Vương Nguyên tại một con hẻm nhỏ đi tắt về Vương Gia, Vương Tuấn Khải trong lòng như lửa đốt mà quên mất rằng cơn giận vừa khi nãy. Vội vã rời xe chạy đến bên cậu, kéo cậu ôm chặt vào lòng, không ngừng xin lỗi

"Xin lỗi em Vương Nguyên, đừng giận nữa. Anh biết anh sai rồi, là anh ghen vô cớ, là anh  ăn nói ngang ngược nên khiến em tức giận. Đừng bỏ đi nữa, đừng trở về Vương Gia để anh một mình có được không, xin em. Anh rất sợ sẽ mất em" Vương Tuấn Khải vùi mặt vào hỏm cổ cậu, đau lòng nói

"Anh sợ mất em vậy tại sao lại không tin tưởng em?" Vương Nguyên buông lơ hai bàn tay, đưa mắt nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình

"Anh chỉ là một nhân viên quèn, lương tháng kém cỏi, không đủ lo cho cuộc sống của hai đứa, anh là vì sợ một ngày nào đó em cảm thấy chán nản mà rời bỏ anh, anh không muốn em vì bất cứ nam nhân thành đạt nào ngoài kia mà hết yêu anh" Vương Tuấn Khải nói hết nói lo lắng vốn có trong lòng mình với cậu, anh chỉ vì quá yêu cậu nên mới sinh ra nỗi lo sợ này

"Nếu em yêu anh chỉ vì tiền thì ngay từ đầu đã chẳng bắt đầu!" Vương Nguyên đưa tay vuốt ve mái tóc đen óng của người thương, nhẹ nhàng an ủi nỗi lo của anh

Vương Nguyên tiếp lời "Yêu nhau thì phải tin tưởng nhau, như em tin tưởng anh tuyệt đối thì anh cũng phải tin tưởng em tuyệt đối, như vậy mới bền lâu. Tình yêu của chúng ta không giống như người khác, phải vượt qua bao khó khăn mới đến được với nhau, anh đừng vì một chút việc cỏn con mà làm sức mẻ nó, có biết không"

"Anh biết rồi"

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không cần yêu nhau trong giàu sang chỉ cần một túp lều tranh hai quả tim vàng, anh yêu cậu và cậu yêu anh là đủ rồi.

Cứ ngỡ mọi việc sẽ yên xuôi nhưng sóng gió lại lần nữa kéo ập đến, chuyện tình cảm của hai người không may bị gia đình cậu phát hiện, bọn họ ngăn cấm không cho phép cậu tiếp tục chỉ bởi vì anh là đàn ông và một tên nhân viên quèn. Người bọn họ muốn cậu lấy là một người phụ nữ thành đạt, giỏi dang và sứng tầm với cậu, Vương Nguyên nào ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của họ, đã đến lúc cậu phải vùng dậy, sống với mục tiêu của bản thân, vì tình yêu của chính mình

Vương Nguyên bị gia đình từ mặt, đuổi ra khỏi Vương Gia chỉ vì không nghe theo lời, vẫn cố chấp yêu anh. Vương Nguyên một chút cũng không cảm thấy hối hận, chiến đấu vì tình yêu của mình thì có gì là sai? Nếu sau này anh vẫn yêu thương cậu như lúc đầu thì xem như quyết định năm xưa của cậu là đúng đắn. Còn nếu, anh thay lòng đổi dạ, rời bỏ cậu thì cứ xem như là do nghiệp báo cậu phải trả chỉ vì sự mê hoặc không đáng có mà bất hiếu cãi lời cha mẹ

Từ ngày cậu rời đi cũng chẳng ai biết được cậu đã đến nơi nào, họ chỉ biết được sau ngày hôm ấy anh và cậu đã chuyển đến nơi khác sinh sống, một chút tin tức cũng không có.

5 năm

Cuộc sống của cậu và anh sau 5 năm rời nhà cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, điều kiện và chi phí mỗi tháng làm đều có thể dư ra một khoản để dành dụm lo cho tương lai. Anh và cậu hiện giờ đã là chủ của một công ty và quán cafe nhỏ, kinh doanh mỗi tháng có thể dư sức lo cho cả hai một cuộc sống đầy đủ.

Tình cảm của hai  người chẳng những không nhạt nhòa mà ngược lại còn theo năm tháng mặn nồng hơn, Tuấn Khải sau bao năm vất vả càng lúc càng thương yêu, cưng chiều cậu nhiều hơn, vì đối với anh cậu sẵn sàng chấp nhận rời bỏ cuộc sống giàu sang để đi theo một người trong tay có gì như anh thì chắc chắn cậu rất yêu anh, bởi lẽ từ ngày hôm đó trong lòng anh đã có quyết định bắt kể dù nghèo hay giàu, cuộc đời anh chỉ có mỗi một mình cậu là vợ, ngoài cậu ra chẳng ai có thể thay thế cậu trong tim anh cả

Kỉ niệm 6 năm yêu nhau, Vương Tuấn Khải chính thức ngõ lời cầu hôn với Vương Nguyên

Vương Tuấn Khải mặc một bộ vest đen lịch lãm, trên tay cầm theo một bó hoa hồng to lớn và một chiếc nhẫn vàng trắng đính kim cương, chân anh quỳ xuống bãi cỏ xanh nơi thấp sáng ánh đèn lung linh, Vương Nguyên đứng đối diện, xúc động nhìn anh

"Hôm nay là ngày kỉ niệm 6 năm yêu nhau của ta, em có cảm thấy vui không? Có muốn thay đổi kỉ niệm yêu trở thành kỉ niệm ngày cưới không? Anh biết, anh biết hiện tại Trung Quốc vẫn chưa cho phép người đồng giới kết hôn nhưng em à chúng ta có thể cùng nhau sang nước ngoài kết hôn, một hôn lễ hợp pháp như bao cặp đôi khác. Yêu anh bao năm qua em hẳn đã chịu nhiều vất vã rồi, đã đến lúc em được bù đắp những vất vã ấy bằng một hôn lễ hoành tráng, anh biết một hôn lễ hoành tráng nhất định sẽ không bù đắp hết những vất vả ấy, nhưng em có bằng lòng lấy anh để anh có thể bù đắp thêm cho em hay không?"

"Em là công tử nhà giàu nhưng vẫn chấp nhận buông bỏ cuộc sống giàu sang của mình để theo một kẻ tay trắng đến nơi xứ lạ quê người để xây dựng sự nghiệp. Anh không biết những người ngoài kia như thế nào, nhưng đối với anh người ở bên anh lúc khó khăn, cùng anh vượt qua tất cả sóng gió cuộc đời thì cũng chính là người cùng anh đầu ấp tay gối khi anh thành công. Kể từ hôm ấy anh đã chắc chắn rằng một điều cả cuộc đời này của Vương Tuấn Khải ngoài Vương Nguyên ra sẽ chẳng lấy ai làm vợ!"

" Chúng ta bên nhau bình yên thôi nhé Vương Nguyên, không tranh giành quyền quý, không để tâm những lời thị phi, yêu nhau như cách trước đây chúng ta từng yêu. Bình yên hạnh phúc"

"Vương Nguyên, hỏi em lần nữa. Em có đồng ý lấy một người trong tay không có gì ngoài sự chân thành như anh không?"

Vương Nguyên xúc động bật khóc, cả cuộc đời cậu chưa từng dám suy nghĩ sẽ có một ngày anh cầu hôn cậu, chân thành cũng được không chân thành cũng được, giàu có cũng được nghèo khổ cũng được, nhiều tiền cũng được trắng tay cũng được miễn là anh thì dù cho có như thế nào cậu cũng đồng ý

"Em đồng ý"

Vương Tuấn Khải vui vẻ mỉm cười, hạnh phúc đeo nhẫn vào ngón áp út, trao lại hoa cho cậu. Cả hai người hạnh phúc trao cho nhau nụ hôn thật sâu, chứa chan sự ngọt ngào.

Ngày hôm nay chính là một ngày khó quên nhất đối với cậu, từ hôm nay trở về sau cậu chính thức trở thành vợ anh và anh chính thức trở thành chồng của cậu, Vương Nguyên đưa mắt nhìn tấm thảm đỏ trải dài trước mắt, chỉ cần đi hết tấm thảm này, cậu liền có thể gặp mặt người cậu yêu thương, với cậu mỗi chuyện xảy ra như một giấc mộng, một giấc mộng thật đẹp

" Vương Tuấn Khải, con có đồng ý lấy Vương Nguyên làm vợ, yêu thương cậu ấy bằng tất cả những gì mình có, ở bên cậu ấy dù ốm đau hoạn nạn, cùng cậu ấy trải qua hết kiếp này hay không?"

"Con đồng ý"

Vào thời khắc anh thốt lên ba chữ "Con Đồng Ý" thì cậu chắc chắn rằng quyết định năm xưa của bản thân là đúng đắn

END



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net