Ánh trăng và cành khô Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Hậu trường công diễn ba.

Bóng tối ập đến đột ngột khiến đám đông náo loạn, nhân viên vội vã chạy vào hậu trường nói với mọi người rằng đây chỉ là một sự cố mất điện bình thường, xin hãy giữ bình tĩnh.

Hơi thở của Zhang Hao nhất thời đình trệ, anh rất ít khi cùng người khác nhắc tới, kỳ thực anh có hơi sợ bóng tối.

Tay Zhang Hao rơi vào một đôi bàn tay khô nóng khác. Anh ngước mắt nhìn đối phương, nhưng vì cúp điện nên không thấy rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra một bóng người mơ hồ phác họa trong đêm tối.

Sung Hanbin nắm lấy ngón tay anh và xoa xoa hai lần, như đang nói rằng anh đừng sợ.

Trong bóng tối, tất cả các giác quan của con người ngoại trừ thị giác đều được phóng đại vô hạn, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ da thịt ở ngón tay cũng như mùi hoa xô thơm và muối biển trên cơ thể đối phương quanh quẩn nơi đầu mũi, giống như bị hơi nước ẩm ướt ấm nóng bao trùm, xuyên qua thời gian cùng không gian, đưa anh trở về thành thị phương nam ấm áp.

Zhang Hao nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại nắm tay anh?"

Sung Hanbin không nhìn Zhang Hao, chỉ thản nhiên nghịch đầu ngón tay anh "Không tại sao hết, em chỉ cảm thấy anh dường như đột nhiên trở nên hơi căng thẳng."

Giọng nói của cậu vô cùng rõ ràng trong bóng đêm: "Cho nên em đoán, có phải anh hơi sợ tối không?"

Zhang Hao dùng sức thu tay về, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có trái tim rung động không ngừng là đang điên cuồng tiết lộ cảm xúc của anh.

02

Kỳ thực Zhang Hao phải nên quen từ lâu rồi. Ai cũng cho rằng anh là siêu nhân toàn năng, luôn đeo chiếc mặt nạ hoàn hảo trước mặt mọi người, đóng vai center quốc tế mạnh mẽ và điềm tĩnh. Thế nhưng có đôi lúc, người đã quen bị người khác ỷ lại như anh cũng rất muốn được ỷ lại người khác.

Khi nhắc đến anh, họ sẽ luôn nói rằng Zhang Hao là người thông minh, kiên nhẫn, một người bạn tâm giao tốt và một người anh đáng tin cậy. Bọn họ cùng anh trò chuyện thâu đêm, cảm ơn anh đã lắng nghe và nói lời tạm biệt anh bằng ngữ khí biết ơn. Nhưng cuối cùng thì sao? Bạn thân nhất của họ là một người khác, mà anh chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của bất kỳ ai.

Sự ngăn cách được gọi là ngưỡng mộ chưa bao giờ tiêu tan, mang đến cho Zhang Hao một cảm giác bất lực sâu sắc, giống như bị gai đâm vào da thịt, cơn đau ập đến tứ chi, máu chảy đầm đìa, lạnh như băng nhắc nhở anh - diễn cho tốt thiếp lập hoàn hảo của bạn.

Zhang Hao không biết là do anh trời sinh không giỏi xã giao hay là do ISFP có bản năng kháng cự việc chủ động mà sự biểu hiện cảm xúc của anh luôn bị kiềm chế, vậy nên anh rất khó chủ động tiếp cận người khác.

Vì thế, khi tổ chương trình yêu cầu các thực tập sinh tìm cộng sự cho thử thách ngày lễ tình nhân, Zhang Hao thừa nhận đó chính là giây phút hoảng loạn hiếm hoi trong đời - anh rất sợ nhìn thấy ánh mắt từ chối và nụ cười xa cách của người khác.

Vậy nên khi Sung Hanbin tìm đến anh và ngại ngùng hỏi liệu anh có thể trở thành đồng đội của cậu không, Zhang Hao thừa nhận, bất luận là do tâm lý cầu treo hay điều gì khác, anh chắc chắn đã rung động.

Bất cứ khi nào Zhang Hao sắp mất tự tin, Sung Hanbin sẽ luôn ở cạnh anh, nắm lấy tay anh hoặc nghịch tóc anh và cho anh những cái ôm an ủi như muốn nói rằng: "Xin hãy dựa vào em, tiếp nhận em và yêu em."

Dường như khi ở bên cậu, Zhang Hao luôn có thể thoải mái bộc lộ những khiếm khuyết của bản thân, xé mở hết mọi nỗi buồn và sự đau thương mà không bị coi thành kẻ giả vờ giả vịt cao cao tại thượng.

Đây là trải nghiệm cuộc sống hiếm có của một ISFP như Zhang Hao.

Nói ra thì lạ nhưng thích Sung Hanbin dường như là một điều vô cùng dễ hiểu.

03

Sung Hanbin là một kẻ điên tuyệt đối.

Cậu có tham vọng tất hữu đối với những gì đã nhận định, dù là vị trí số một hay Zhang Hao, không hề ngần ngại thể hiện dục vọng chiếm hữu bệnh kiều của mình với người ngoài.

Vậy nên khi thấy luôn có người vây quanh Zhang Hao với ánh mắt thẳng thắn bộc lộ tình yêu, Sung Hanbin đã vứt bỏ tất cả thể diện mà ghen tuông một cách ấu trĩ và không phong độ, giống như bé cún sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

Đó là một trong số ít những cuộc cãi vã kể từ khi họ gặp nhau.

Nhiều năm sau, khi nhắc đến thực tập sinh đã gây ra trận cãi nhau đó, ký ức của Zhang Hao đã trở nên mơ hồ. Anh thậm chí còn không nhớ rõ tên của thực tập sinh kia, chỉ nhớ rằng cậu ấy là một em trai tướng mạo thanh tú, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Giữa giờ luyện tập Tutting, Zhang Hao ngồi khoanh chân trên sàn, rõ ràng một giây trước còn nói chuyện phiếm với Sung Hanbin, một giây sau đối phương đã như phát điên mà cắn vào cổ tay Zhang Hao, nghiến chặt răng lên đoạn da thịt đáng thương ấy, có vẻ là nhất định phải lưu lại dấu ấn của mình ở đó.

Zhang Hao rít lên đau đớn, nhưng còn chưa kịp phát cáu thì người kia đã nhả miệng ra rồi lui về sau một đoạn. Anh tức điên lên, hai mắt ngập nước vì đau đớn, một vệt đỏ treo ở đuôi mắt hơi nhếch lên, đẹp đến mê hồn.

"Anh..."

Sung Hanbin nhìn Zhang Hao, như thể đã biến thành cún nhỏ mắc mưa, đôi mắt đầy hơi nước, mờ nhòe ra dáng vẻ tủi thân, cứ như người vừa mới phát khùng cắn cổ tay Zhang Hao không phải là cậu vậy.

Phần da cổ tay in dấu răng của Zhang Hao vẫn còn đau nhói, nhưng anh luôn không có cách nào đối phó với hành động làm nũng của Sung Hanbin, chỉ có thể thở dài ra hiệu cho cậu tới gần.

Sung Hanbin do dự cọ đến bên người Zhang Hao, không chớp mắt nhìn chằm chằm cổ tay đối phương, hít sâu vài hơi rồi ra đòn phủ đầu: "Anh cũng có lỗi." Cậu dừng một chút, Zhang Hao có thể nghe ra cậu cắn răng hàm sau mấy lần, hai má phồng lên thành một độ cong khó chịu "Anh rõ ràng biết cậu ta thích anh mà."

Zhang Hao nhéo mặt Sung Hanbin, cố gắng xoa dịu cậu: "Anh chỉ là thấy em ấy hơi đáng thương thôi."

Sung Hanbin cụp mắt "... Anh cũng cảm thấy đáng thương cho em được không?"

Zhang Hao đưa tay vỗ nhẹ gáy Sung Hanbin - anh đã sớm phát hiện Sung Hanbin dường như rất thích skinship với anh, mỗi khi Zhang Hao chạm vào cổ và tóc cậu, đối phương có thể được xoa dịu một cách thần kỳ.

Lần này cũng không ngoại lệ, Sung Hanbin lập tức tắt lửa, không chớp mắt thẳng lăng lăng nhìn Zhang Hao.

Cậu hiểu rõ ưu thế ngoại hình của mình, dùng vẻ ngoài ngây thơ để lừa lấy lòng tin của người khác, nhếch khóe môi lên, trên mặt hiện ra đường vân mèo quen thuộc với Zhang Hao "Anh à, đừng tùy tiện nhặt chó hoang ven đường có được không?"

Sung Hanbin vùi mặt vào lòng Zhang Hao, ở vị trí gần trái tim nhất, kéo dài giọng nói thành ngữ khí vô hại, giảo hoạt làm nũng: "Em cũng sẽ ghen đó."

"Anh chỉ cần có một bé cún là em thôi."

Điều này khiến trái tim Zhang Hao mềm nhũn thành kẹo bông gòn, tan vào mạch máu, ngọt ngào vô cùng, hòa theo nhịp tim mà dồn dập lan tới toàn bộ cơ thể, cả người rơi vào cạm bẫy bọc đường của Sung Hanbin.

Nhưng không sao, Zhang Hao muốn thế.

Anh cam tâm tình nguyện.

+++

Còn tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net