Ánh trăng và cành khô Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04

Là một ISFP, Zhang Hao dường như không bao giờ có thể cưỡng lại cách thể hiện tình cảm thẳng thắn và nồng nhiệt của Sung Hanbin.

Lúc MC tuyên bố cần tự mình tìm bạn diễn nhạc kịch, Zhang Hao còn chưa kịp phản ứng, tay anh đã rơi vào một bàn tay ấm áp mà mạnh mẽ khác. Người kia nắm rất chặt, giống với khi ở hậu trường công diễn ba trước đó, như thể sợ rằng anh sẽ bỏ chạy.

Zhang Hao vẫn chưa quen với việc làm những hành động thân mật như vậy trước ống kính, theo bản năng vùng vẫy vài lần nhưng lại bị Sung Hanbin giữ chặt hơn. Có lẽ cậu nghĩ rằng Zhang Hao không muốn cùng đội với mình, trên mặt tuy rằng nở nụ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, khóe môi nhếch lên rất nhanh đã hạ xuống: "Camera đã quay được rồi."

"Anh không thể thất hứa được nữa đâu."

Zhang Hao vuốt ve mu bàn tay của Sung Hanbin như đang an ủi cún con bồn chồn: "Anh không thất hứa" Anh cân nhắc từ ngữ một chút "Anh chỉ thấy hơi bất ngờ thôi."

Không ngờ anh cũng có thể là lựa chọn đầu tiên của một ai đó.

Diễn biến vở nhạc kịch diễn ra rất nhanh, cho dù không xấu hổ vì phải đọc bằng tiếng mẹ đẻ, Zhang Hao cũng rất khó phun những lời thoại kia ra khỏi miệng. Một câu thoại trực tiếp như "Xin hãy thuần hóa tôi" đã đủ khiến anh xấu hổ đến mức co quắp tay chân rồi.

Sung Hanbin điều chỉnh góc độ cơ thể, áp sát vào Zhang Hao "Anh có muốn đổi vai với em không?"

"Em cảm thấy anh rất ngại ngùng."

Zhang Hao vùi mặt vào đầu gối, chỉ có chóp tai đỏ ửng lộ ra từ mái tóc đen mềm mại, tùy tiện đáp một tiếng "Nae".

Nói cũng lạ, dường như Sung Hanbin luôn có thể phát hiện ra sự dao động cảm xúc của anh ngay từ đầu, sau đó nhanh chóng tìm ra cách xoa dịu cảm xúc nhanh nhất và bắt tay vào hành động. Nếu buộc Zhang Hao phải nói ra mối quan hệ hiện tại của họ là gì thì Sung Hanbin chính là người đầu tiên mà anh muốn dựa vào.

Cho dù đối phương còn nhỏ hơn anh một tuổi.

Bất chấp hàng loạt nhân tố bất khả kháng như khoảng cách tuổi tác, quốc tịch, kinh nghiệm sống, Sung Hanbin vẫn chiếm một vị trí quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Lúc này Sung Hanbin đã đọc từng câu từng chữ của lời thoại cho anh nghe, nắm tay anh để anh cảm nhận nhịp tim hỗn loạn của mình.

Sung Hanbin ngoài mặt giống như một con sư tử uy phong hay bất kỳ mãnh thú nào khác, đem hết sức lực thể hiện tham vọng và sức mạnh của mình. Nhưng ở bên Zhang Hao, cậu lại biến thành cún con ướt sũng trong mưa, tỏ vẻ bất lực đáng thương và nhắm mắt theo đuôi nói với anh: "Anh ơi, thuần hóa em đi."

Không.

Zhang Hao phản bác bỏ trong lòng.

Em mới là người thuần hóa anh.

05

Trò chơi do tổ chương trình tổ chức cũng đủ drama đủ thú vị, Zhang Hao dễ cười bẩm sinh đã cong eo cười khanh khách, treo cả thân mình lên người Sung Hanbin, đáng yêu như thú nhỏ lông xù xù, thu hút không biết bao ánh mắt nhìn sang.

Dường như có vô số người thích Zhang Hao, bất luận là ở Đại học Sư Phạm Phúc Kiến hay ở Boys Planet. Mà anh có lẽ cũng đã sớm quen với ánh nhìn của mọi người, lịch sự mà lại xa cách đón nhận đủ loại cảm xúc mà họ dành cho anh - yêu thích, ngưỡng mộ, ghen ghét hoặc thậm chí là tục tĩu, thẳng thắn ghét bỏ tình yêu của người khác dành cho mình.

Không, còn không tính là ghét bỏ, anh vẫn luôn keo kiệt chú ý đến người mà anh cho là không quan trọng, trong lòng anh có một đường ranh giới rõ ràng, ngăn cách những người này thành hai thế giới.

Anh dường như chỉ biểu lộ cảm xúc đặc biệt với một người nào đó, thể hiện sự thân mật độc nhất vô nhị.

"Sung Hanbin! Em có nghe anh nói không đấy?"

Sung Hanbin rõ ràng đã thất thần, Zhang Hao không hề khách khí đạp lên chân cậu, rất có khí thế cậy sủng mà kiêu. Sung Hanbin lập tức hồi thần, nhẹ giọng dỗ dành anh.

Có vẻ như chỉ ở trước mặt Zhang Hao, Sung Hanbin mới như vậy - cực kỳ vô hại, là bé cún ngoan ngoãn nhất của anh.

Còn trước mặt người khác thì sao? Bên ngoài cửa hàng tiện lợi vào sáng sớm, tình địch gặp nhau đỏ cả mắt, người kia nói: "Sung Hanbin, chúng ta cạnh tranh công bằng đi."

Khi đó Sung Hanbin vừa khui một lon Coke Zero, hướng về phía đối phương lắc lắc lon nước trong tay, móc câu nhỏ kia lủng lẳng trên đầu ngón tay, mà cậu chỉ cười một cách bệnh kiều, cao cao tại thượng "Cạnh tranh công bằng sao?"

"Xin lỗi, tôi không nghĩ chúng ta có thể cạnh tranh công bằng."

Cậu cắn môi dưới, lộ ra nụ cười phiền não mà lại hạnh phúc, giống như con cáo không giấu được đuôi - đại khái là cũng không thèm giấu, sau đó lắc lắc ngón tay với người kia "Tôi nghĩ rằng chúng ta thậm chí còn không ở cùng vạch xuất phát cơ."

06

Lại một khoảnh khắc chìm trong bóng tối khác.

Có một sự cố mất điện đột ngột ở phòng tập vào đêm trước trận chung kết, Zhang Hao đã theo thói quen tìm kiếm tay Sung Hanbin.

Trong bóng tối, hết thảy mọi thứ đều mơ hồ thành một đường nét thô ráp, như bị phủ lên một tầng sương mù ẩm ướt khó thấy rõ ràng.

Ánh trăng từ cửa sổ nghiêng ngả chiếu vào, kéo dài bóng dáng của hai người đến vô cùng mảnh khảnh, quấn quýt thành hình ảnh ái muội trên mặt đất, tựa như một đôi tình nhân mặn nồng khăng khít nhất.

Zhang Hao thất thần nhìn bóng dáng kia. Trong đêm tối, chỉ có giọng nói của Sung Hanbin là đủ rõ ràng.

"Anh à, có muốn hôn môi không?"

Khi đang chống trọi với bóng đêm, lại một lần nữa bị khí tức dịu dàng của hoa xô thơm và muối biển bao trùm, Zhang Hao cuối cùng đã hiểu ra, anh có được một vầng thái dương bất khả chiến bại.

+++

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net