2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thật thì lần đầu tiên, Minh Tuệ phải trải qua quá trình tay trắng như thế này. Ít nhất trước kia, lúc bố mẹ qua đời vẫn để lại cho cô một ít tài sản và còn bạn bè, họ hàng động viên tinh thần.

Còn hiện tại? Ha hả, cái đám Zenin này chỉ cần ngậm mồm lại đừng đá động đến cô là cô cảm ơn rồi. Động viên con khỉ.

Không có tiền bạc, không chỗ mối quan hệ xã giao, không người thân...

Nghe cũng hoang mang đó, nhưng cô có buff.

Hệ thống của người làm công!

Minh Tuệ chống cằm nhìn màn ảnh 3D ở trước mặt, chỉ có một mình mình cô là chứng kiến được. Đây là nhân viên của "Cục Quản Lý Thời Không", thuộc chi nhánh "Ghi Chép Lịch Sử Thế Giới".

Họ mới tạt qua chỗ cô, hỏi xem cô có nhu cầu đi làm thêm kiếm chút tiền lương trợ giúp cho cuộc sống như Mị bị gả vào nhà Thống Lí Pá Tra hay không. Minh Tuệ có xem qua hợp đồng, tiền lương hợp lý, việc thì nhàn, quan trọng là có thể trợ giúp cô tự tăng năng lực của bản thân.

Minh Tuệ cầm vũ khí hạng nặng trên tay, nội tâm cực kỳ chấn động.

Dù biết rằng thế giới này tồn tại mấy cái thứ bùm bùm chiếu chiếu như trong phim Sailor Moon. Nhưng chính bản thân trải nghiệm cảm giác cầm đại đao, súng ống, đạn dược để combat với bất cứ thằng nào, Minh Tuệ tự hỏi cảnh sát có tới còng đầu cô vì tàn trữ vũ khí trái phép hay không.

Sốc, rất sốc...

Rất khoái.

Nè hen, đợi đó cái thằng em trai Zenin Naoya mất dạy, đợi chị mày lợi hại rồi là tét nát cái mông mày luôn.

[Đây là món quà hữu hảo chúng tôi giành tặng cho ngài khi ngài ký hợp đồng. Gồm những món như sau.

Mắt kính chú cụ, cho phép nhìn thấy chú linh; Vũ khí chú cụ đặc cấp, Cốt Đao; Bí kíp sử dụng vũ khí giành cho người chơi hệ thể thuật, giúp ngài có thể chém, đấm, bắn, đập bất cứ thằng bất cần đời đầu cắt moi nào mà ngài ghét, nhớ luyện tập chăm chỉ.]

[Nhiệm vụ của ngài là ghi chép mọi thứ mà ngài thấy hằng ngày. Cục sẽ dựa theo những thông tin được báo cáo mà trả công tương ứng. Thông tin càng có giá trị thì thưởng càng nhiều.]

Ra là vậy, nếu chỉ như thế thì đúng là việc nhẹ lương cao, lại nhàn nhã không thôi.

Đây cũng không phải thế giới người thường, e rằng thông tin càng giá trị thì đồng thời cũng sẽ tiếp xúc với nguy hiểm tương đương. Ví dụ như gặp chú linh, chưa kịp ghi báo cáo nộp thì đã tắt thở rồi.

Coi như trong cái rủi có cái may, ở cái nhà Zenin đủ làm người hiện đại ghê tởm này ngược lại sẽ không đụng độ chú linh nguy hiểm. Trước khi cô trở nên đủ sức tự lập, cứ phải dựa vào sự bảo vệ của Zenin đã.

"Nhưng mà hiện tại tôi chỉ có thể ngồi trong một góc phòng thôi, không có thông tin gì đáng giá cả."

Minh Tuệ sờ cằm nói, màn hình hệ thống nhấp nháy một chút, sau đó phát ra âm thanh:

[Hiện tại đang có một phần đi công tác dài hạn ở Ma Giới. Nếu ngài muốn thì tôi có thể làm thủ tục. Chỉ cần ngài đợi tôi một tiếng đồng hồ để hoàn thành thủ tục nhập cảnh.]

[Sau khi đi công tác, ngài sẽ trở về đúng căn phòng này.]

"Được, đi công tác đi, như vậy cũng có thời gian để luyện tập."

Minh Tuệ lẩm bẩm, thấy màn hình tắt ngóm, cô thở dài một hơi, đi dạo một vòng trong căn phòng của mình.

Chỗ ở của Zenin Chie là một khu nằm sâu bên trong của căn nhà. Không rộng không nhỏ, có nhà vệ sinh, có nhà tắm, mỗi ngày đều có người đưa cơm ba bữa.

Cứ giả mù trước ánh mắt khinh thường và lời lẽ khó nghe của người hầu thì cuộc sống rất tốt.

Minh Tuệ kéo cửa, đi dọc hành lang nhìn ngắm một hồi. Trước đây cô cũng từng đi du lịch ở Nhật Bản, nhưng trải nghiệm cuộc sống như một người Nhật truyền thống như vậy thì chưa bao giờ. Hơn nữa còn là Nhật Bản trong quá khứ.

"Ở chỗ này... Treo một cái chuông gió thì sẽ đỡ trống vắng lạnh lẽo hơn."

"Ha? Phế vật ăn hại mà đòi hỏi nhiều quá ha?"

Mà Zenin Naoya trùng hợp lại tiếp tục thấy cảnh "Zenin Chie" thơ thẩn ngắm cảnh. Với cái mồm độc địa của Zenin Naoya, việc xỉa xói lăng nhục người chị cùng cha khác mẹ này hoàn toàn khiến cậu ta cảm thấy day dứt về mặt đạo đức.

Mà về cơ bản thì Zenin Naoya chắc không có đạo đức đâu.

Minh Tuệ nghe thấy tiếng nói khó nghe, hàng lông mày không thèm nhíu một cái, chỉ chuyển tầm mắt từ bầu trời sang Zenin Naoya.

Trong mắt Zenin Naoya, cô gái nhỏ xinh đẹp chậm rì rì xoay đầu, mang theo đôi mắt đỏ trầm tĩnh nhìn cậu.

Sau đó, Zenin Chie xoay lưng bước vào phòng, treo bảng [CẤM CHÓ DẠI] đầy dứt khoát.

Zenin Naoya: "...Cái thái độ lồi lõm gì vậy?"

Zenin Naoya điên tiết muốn giựt tấm bảng treo trên cửa phòng Zenin Chie xuống. Ngay sau đó, Zenin Chie ló đầu ra, treo lên một tấm bảng khác.

[CÚT ĐI, THẰNG THIỂU NĂNG.]

Zenin Naoya: "...Con mẹ nó mày bước ra đây cho tao con ranh!!"

Minh Tuệ nhìn cái bóng đang cào cào cửa phòng mình, vô cảm ngoáy ngoáy tai.

Đố em bắt được chị, không bắt được làm chó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net