Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rengoku Senjurou lặng lẽ quét sân. Vẻ mặt hắn hơi thẫn thờ, ròi mang mác buồn, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

Đôi bàn tay liên tục đưa chổi. Cán chổi dài, cao hơn Senjurou nhỏ bé tầm nửa thước. Mà chất liệu làm đầu chổi chẳng phải thân lau mềm mại gì. Nó làm từ rễ khô, loẹt quẹt trên mặt đất, phát ra âm thanh chẳng mấy thú vị. Bùi mù xốc lên, bám vào ống quần hakama đỏ nhạt, sắc đỏ như ngọn lửa sắp tàn, nhợt nhạt.

Thế giới như đang dần mất đi màu sắc.

Căn nhà truyền thống Nhật Bản, cũng không phải là quá rộng cho một gia đình nhưng với một đứa trẻ thì vẫn là quá lớn. Yên tĩnh đến muốn nức người.

Ve râm ran kêu, lâm dâm bầu không khí lặng lẽ. Nắng phai nhạt gần như lặng ngắt. Đứa trẻ vẫn đi quanh nhà làm việc, dọn dẹp, sử lý sổ sách, rồi cả nấu cơm, nấu cho người cha nghiện rượu.

"Phụ thân, bữa trưa rồi ạ." Senjurou cúi rập đầu theo lễ nghi, giọng hơi run, cậu sợ cha sẽ bất ngờ quay qua ném mình một bầu rượu cay xè, hơi cay sẽ làm cậu như chết lặng "Chúc ngài ngon miệng." Như chẳng thể gấp gáp hơn, cậu bé vội đóng cảnh của lại. Cánh cửa giấy yếu ớt như phần nào an ủi nỗi sợ hãi trong tâm hồn bé nhỏ.

Phụ thân yêu mẹ, và ngài đang dành toàm bộ quãng đời còn lại của mình để tưởng niệm bà, như một cách thể hiện tình yêu, thay cho một lời xin lỗi. Nhưng ngài gần như quên đi hai đứa con của mình.

Senjurou năm nay 10 tuổi, nhỏ nhắn, yếu ớt, tinh tế. Làn da thực bạch, lại mềm mại. Cậu luôn muốn tập kiếm, tập đến đôi tay có nhưng vết chai dày nặng, phồng rộp và thô ráp tới ghê người, nhưng lại tư chất không đủ, chỉ có thể sử lý sổ sách, bày chiến lược giúp mọi người để đền bù.

Senjurou có thể trở thành kiếm sĩ, một kiếm sĩ tài ba. Nhưng lại không bao giờ có thể thành kiếm sĩ sử dụng hô hấp pháp. Bởi thân thể cậu quá yếu ớt, sự yếu ớt phần nào di truyền từ mẹ mình. Vậy nên Senjurou không thể cầm kiếm quá lâu, lại dễ bệnh, mỗi khi bệnh tật lại rất khó chữa khỏi. Nói thẳng ra là bệnh dai, khả năng đề kháng kém.

Senjurou rất thích ra ngoài, cậu yêu nhất thời gian đi chợ. Khu đông đúc ấp nập tiếng nói rôm rả, tiếng chào hàng, âm thanh các cô gái buôn chuyện, vài anh chàng kéo chiếc xe bò nặng trịch bằng đôi tay khỏe khoắn cười vang, sẽ là vài lão bán xuyến hồ lô ngọt lâu đời, chim chóc chao liệng hót ca, nơi nơi đầu mang sinh cơ tưng bừng làm cậu yêu thích không thôi.

Cậu quen tất cả người ở khu này, thậm chí còn quen với một số thương nhân nổi tiếng, quen tới cả con mèo, con chó lang thang. Mỗi khi cậu muốn mua gì đó, họ lại tặng thêm một tí, vỗ vai bảo ăn nhiều chóng lớn. Cảm kích thật đấy, họ đều là người tốt.

Anh thanh niên đến từ thành phố hiện đang sống trên núi, làm nghiên cứu về thời tiết. Từng nghe anh đã tiếp xúc qua chiến tranh. Ở trên núi anh có trồng rau, trồng hoa, có nuôi gà, chăn vịt. Anh thường xuống núi mua sách, mỗi khi gặp Senjurou, anh sẽ tặng cậu vài thứ anh có, đôi khi là cả rổ trứng to, đôi khi là mớ rau nặng tới 3 cân, hoặc hoa gì đó. Đơn giản để cảm kích ơn giúp đỡ năm xưa.

"Kufufu, gặp lại rồi, Senjurou bé nhỏ~" trầm thấp thanh âm cùng kì quái tiếng cười làm Senjurou độ ngột xoay người, lộ ra dịu ngoan mỉm cười.

"Chào anh, Rokudo san."

Thanh âm mềm như bông, còn nghe ra ngoan ngoãn tới chiều lòng người ý tứ làm Mukuro Rokudo đôi mắt cong cong. Đây không phải là lần đầu họ gặp mặt.

Mukuro Rokudo so với Senjurou cao hơn rất nhiều, hắn như dỗ trẻ con mà cong người bế cậu lên. Hiếm thấy dị đồng cùng con chữ "lục" từng làm Senjurou tưởng nhầm là quỷ đầy bao dung.

Hắn thích đứa trẻ này, thích nội tâm cùng ý nghĩ thanh tịnh không tạp bẩn, thích mềm mại như làm nũng thanh âm, thích hơi run sợ bộ dáng... cảnh trong mơ - hay nói ký ức làm Mukuro thưởng thức tới tất cả.

Con người không có khả năng che dấu bản thân chân thật nội tâm, trừ khi là ảo thuật, nhưng cũng chỉ là tròng lên lớp áo ngoài. Mà Senjurou thì không phải.

Hay nói, không thể.

"Lại gặp nhau đâu, Senjurou bé nhỏ. Liệu hôm nay em có đồng ý cho ta chiếm lấy thân thể em?" Mukuro cười đầy dụ dỗ "Ta sẽ sử dụng nó thật tốt nha~"

Rokudo Mukuro gặp Rengoku Senjurou, chỉ có thể nói là trùng hợp.

Hắn cấp Senjurou lý do là, hắn đi lạc vào đây. Mà xác thật là thế.

Senjurou cũng chẳng biết đi lạc đến mình trong mộng là Mafia thế giới người nổi tiếng, đại danh vang xa nước muối trái thơm quân. Ngâm lâu vờ lờ mà chưa thành dứa muối, còn sinh long hoạt hổ mà vượt ngục ಥ‿ಥ

Còn lần đầu tương ngộ, đó là đêm thứ 2 Senjurou tới thế giới này. Mukuro yên lặng xuất hiện ở hắn trong mộng. Vì ký ức mà cảm thấy hứng thú. Nói cơ thể cậu ở tuổi này đã rất phi thường, sẽ rèn luyện cho nó một tí, rồi sử dụng. Hắn còn rất hứng thú hắn sắp diệt Vongola 10 đại mục có hay không tấn công trẻ con.

"Anh cần em giúp gì sao?"

Đối mặt với lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ, Mukuro cho chút không cười nổi. Cứ như đang lừa một sinh vật ngây thơ chưa hiểu sự đời vậy. Hắn khó khăn lắm mới ngẻo được khoé miệng lên, kết quả thành cái nụ cười méo xệ khó coi.

"Có chuyện gì sao, Rokudo san. Anh cười khó coi quá."

Mukuro: Ta có thể nói mình cảm thấy tội lỗi do lừa em sao? Không, mơ đi ಥ‿ಥ) anh với liêm sỉ không yêu xa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net