17 - Bá Đạo Tổng Tài Thì Chính Là Bá Đạo Tổng Tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh bỗng dưng xuất hiện đúng lúc giúp Kim Trân Ni giải vây khỏi lời mời ăn cơm của Chung Linh Vân, nhưng lại rơi vào hố của Phác Thái Anh, cô bị Phác Thái Anh kéo đi ăn bữa trưa, quá trình ăn có chút ngượng ngùng. Bởi vì chỉ cần nghĩ tới Phác Thái Anh tối qua, Kim Trân Ni không có cách nào nhìn thẳng vào mặt Phác Thái Anh...Hẹn khảo sát 3 giờ chiều, ít nhất còn 2 tiếng rãnh, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni đều có thói quen nghỉ trưa, 2 người ăn ý trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi 1 tiếng. Kim Trân Ni cho rằng Phác Thái Anh có công việc phải xử lý nên quyết định chiều nay quay về thành phố S, cô cũng lo lắng xế chiều 3 giờ đi khảo sát, quá trình khảo sát cần ít nhất 3 4 tiếng đồng hồ, nếu như trễ thì phải gấp rút chạy ra sân bay, ngày mai trở về vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận. Trước lúc nghỉ trưa, 2 người ở phòng khách thảo luận tiến triển công việc hạng mục A, Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy Phác Thái Anh vào thư phòng, Kim Trân Ni vẫn ngồi ở sofa cầm sách xem, cô ho khan vài tiếng

"Kim tổng giám, chị thương lượng với em một chuyện."

Kim Trân Ni:"Ừm"

Một tiếng:"Chị nói đi."

"Là như vầy, công ty tụi chị nửa tháng sau tổ chức buổi tiệc cuối năm, Kim tổng giám phụ trách trang phục hạng mục A rất tốt nên tụi chị chuẩn bị lấy thương hiệu trang phục hợp tác giữa 2 tập đoàn làm chủ đề chính, nhân dịp này cùng tổ chức một buổi biểu diễn thời trang, vì thương hiệu trang phục đưa ra thị trường tích góp nhân khí, Kim tổng giám làm người chủ trì cho buổi biểu diễn này."

Tiêu Tử Ngọc rất sợ bị từ chối, vừa nói vừa quan sát nét mặt Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nghe xong đặt sách xuống, đáy mắt lóe lên tia ngạc nhiên, nét mặt lại bình tĩnh

"Rất tốt, chủ ý này của chị à?"

"Này..."

Tiêu Tử Ngọc xấu hổ gãi gãi ót, cười cười

"Bị em nhìn ra...!thật ra là chủ ý của đại lão bản."

Kim Trân Ni:"Có kế hoạch sắp xếp không?"

Cô hỏi có vẻ hứng thú, Tiểu Tử Ngọc lại trả lời ấp úng không rõ nguyên nhân.

Ở đâu ra kế hoạch sắp xếp, dáng vẻ bình tĩnh đi tới bên cạnh Kim Trân Ni đưa phần văn kiện

"Em xem thử đi."

Ánh mắt Tiêu Tử Ngọc u oán nhìn chằm chằm bá đạo tổng tài của mình quá ung dung tự tại...!cô hiểu rồi, thảo nào mấy ngày trước bá đạo tổng tài tăng ca trễ như vậy, hóa ra là xuất chiêu bí mật thắng hảo cảm...Kim Trân Ni cầm lấy xem qua vài trang, giữa chân mày lúc đầu vừa nhíu sau đó giãn ra, không khỏi ngẩng đầu cười cười với Phác Thái Anh

"Phác tổng không đánh khi không chuẩn bị, kế hoạch bày ra rất tỉ mỉ, suy nghĩ chu toàn."

"Tiệc cuối năm sẽ mời các nhà thiết kế trang phục công ty làm khách quý, bọn họ đều là những người sừng sỏ trong giới thời trang, mượn bữa tiệc tổ chức buổi biểu diễn thời trang, ở trước mặt họ bày ra, đối với bữa tiệc là một phần then chốt, đối với hạng mục của em cũng trợ ích rất nhiều, đáng giá kể cân nhắc."

Phác Thái Anh nhất thời chuyển đề tài
"Có điều em chỉ có nửa tháng chuẩn bị, có tự tin không?"

Kim Trân Ni không có vỗ ngực cam đoan, cô chỉ cười cười
"Tôi sẽ cố gắng hết sức mình."

"Được, mỏi mắt chờ mong."
Phác Thái Anh cong khóe miệng, nói thêm

"Có điều tổ chức buổi biểu diễn thời trang không hề đơn giản, Kim tổng giám có yêu cầu gì cứ nói ra, nếu như phần kế hoạch này có sơ suất cũng có thể nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng để cải thiện."

"Vậy tôi không khách sáo."

Kim Trân Ni đối với kế hoạch tự mình chuẩn bị này rất có hứng thú, cúi đầu lật tới lật lui xem xét. Phác Thái Anh

"Kim tổng giám không cần khách sáo, điều này đối với 2 tập đoàn đều có quan hệ lợi ích."

Quả thật đôi bên đều có lợi nhưng loại phương án này không có Phác Thái Anh chủ trì thì cũng không có cách nào tổ chức thuận lợi, huống chi Kim Trân Ni thật không ngờ cái hạng mục này thoạt nhìn không tầm thường ẩn chứa rất nhiều phương án sắp đặt, cô lịch sự nói

"Vẫn nên cảm ơn Phác tổng."

"Không cần khách sáo, Kim tổng giám muốn cảm ơn tôi, rảnh rỗi có thể mời tôi ăn cơm."
Kim Trân Ni không chút suy nghĩ

"Được."

Lời ra khỏi miệng muốn thu cũng không được, Kim Trân Ni nghĩ có mùi không đúng lắm, cô vô thức ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh ngồi ở sofa đối diện, Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni nhìn sang mình, khẽ cong khóe môi, trêи mặt hiện ra nụ cười ấm áp. Phác Thái Anh không nói chuyện toát ra vẻ nghiêm túc sắc bén, tự có một khí thế ở đẳng cấp trên, cười rộ lên vừa dịu dàng vừa trưởng thành đầy mị lực, câu hồn đoạt ánh nhìn của người khác.

Kim Trân Ni ở trong lòng thầm mắng "Cáo già", đảo ánh mắt nhưng bát nước hất ra ngoài cũng không thu lại, một bữa cơm đổi lấy một kế hoạch thú vị, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đáng giá. Kim Trân Ni tiếp tục lật xem, Phác Thái Anh thì ngồi bên kia nhìn Kim Trân Ni. Tiêu Tử Ngọc nhìn Kim Trân Ni nghiêm túc, nhìn Phác Thái Anh uống trà nhàn nhã, trong nháy mắt cô đối với lão bản nhà mình nổi lên cảm giác kính nể, bản lĩnh tổng tài quả là bản lĩnh tổng tài, dễ dàng sử dụng công việc để đem hai người buộc lại cạnh nhau, nếu như Kim Trân Ni tạm thời vứt đi thành kiến đối với Phác Thái Anh , cuộc sống còn dài, nước ấm luộc ếch cách này cũng không tệ lắm.
*Nguyên văn là 温水煮青蛙: nước ấm luộc ếch, nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh nhử trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì con ếch không nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín. Chặc.

Lão bản có chút phúc hắc. Ngày mai trở lại tập đoàn lại bận rộn rồi. Tiêu Tử Ngọc quả quyết móc điện thoại ra, gởi một tin nhắn cho La yêu nghiệt cũng rất quan tâm 2 người kia

"Em thấy ánh bình minh thắng lợi rồi."

Mấy giây sau, một chậu nước lạnh từ La Hoan nhanh chóng tạt tới

"Bảo bối, em yên tâm đi, với tính cách đại lão bản nhà em, ánh bình minh thắng lợi chỉ là thoáng qua mà thôi, từ từ, con đường theo đuổi vợ còn xa lắm."

"..."
Dấu ba chấm gởi tới. La Hoan giọng điệu lẳng lơ trả lời lại

"Tiểu bảo bối thân yêu à, buổi tối chị tới tìm em, lần này chúng ta kiềm chế chút nha, hôm nay đi làm eo chị thiếu chút nữa là gãy luôn đó, kiềm chế chút, chúng ta đổi trò khác, trước tiên là sofa sau đó tới bồn tắm rồi lại lên giường nhé?"

"Bịch"

Một tiếng, điện thoại bị Tiêu Tử Ngọc ném lên sofa, ánh mắt Kim Trân Ni và Phác Thái Anh cùng nhìn sang, Tiêu Tử Ngọc lặng lẽ nhặt điện thoại lên, giơ tay xoa xoa cái eo già nua mơ hồ còn đau nhức, trong lòng thầm mắng yêu tinh kia mấy trăm lần, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía hai người kia nặn ra nụ cười

"Nhìn tôi làm gì, tôi không sao, điện thoại "bệnh cũ tái phát"

"Tiểu Tử Ngọc xấu hổ đỏ tai
"Tôi đi nghỉ ngơi, 2 giờ rưỡi gặp."

Sau đó biến mất nhanh như chớp. Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, hiếm thấy chủ động hỏi Phác Thái Anh một câu

"Thư ký Tiêu xấu hổ cái gì?"

"Hay là em hỏi thử đi?"

"..."

Giờ nghỉ trưa đã đến, Kim Trân Ni cầm bản kế hoạch về phòng ngủ, Phác Thái Anh không cần đoán cũng biết Kim Trân Ni không ngủ được, nhất định nghiên cứu kế hoạch.

3 giờ chiều, hai người đúng giờ đến nhà xưởng vật liệu tập đoàn HJ khảo sát. Bởi vì người tới là đại lão bản tập đoàn R, HJ không dám qua loa cho xong, Hoàng Đan đích thân dẫn đi, nhiệt tình dẫn họ đi coi các phương diện điều kiện, chất lượng chất liệu cùng với tình hình sản xuất của nhà xưởng. Thực tế đón tiếp Kim Trân Ni là Chung Linh Vận, nên trong quá trình khảo sát đi khá gần nhau.

Chung Linh Vận năng lực làm việc xuất chúng, biết rõ mỗi loại chất liệu, đối với câu hỏi của Kim Trân Ni , thành thật mà nói giải thích rất hợp lý khiến người khác không tìm được lỗi. Thoáng một cái 4 tiếng trôi qua, sắc trời đã tối, cuộc khảo sát thuận lợi kết thúc. Kim Trân Ni cùng Chung Linh Vận ra khỏi nhà xưởng, bên kia Phác Thái Anh và Hoàng Đan còn chưa đi ra.

Chung Linh Vận quay đầu nhìn nhìn Kim Trân Ni, cô cười mở lời mời

"Buổi tối có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?"

Kim Trân Ni chỉ coi như Chung Linh Vận đang khách sáo, nên cô cười cười uyển chuyển trả lời

"Thật ngại quá, buổi tối tôi có hẹn, lần sau đi."

"Vậy cũng được, thật không đúng dịp."

Chung Linh Vân không thích ép buộc, nhưng khó có dịp gặp được người hợp mắt, cô nhẹ giọng hỏi

"Kim tổng giám không ngại chúng ta kết bạn chứ."

"Đương nhiên không ngại, rất vinh hạnh quen biết chị, cùng trở thành bạn bè của chị."

Kim Trân Ni thật lòng thật ý, cô và Chung Linh Vận chức vụ tương đương nhau, nói chuyện đúng nhịp, cô cũng không ngại trong cuộc sống có nhiều hơn có một người bạn tích cực có chí tiến thủ tràn ngập năng lượn

"Kim tổng giám, chúng ta phải về rồi."

Giọng Tiêu Tử Ngọc bên cạnh vọng lại, Diệp Đồng quay đầu nhìn, Phác Thái Anh cũng đi về phía bên này. Kim Trân Ni thu hồi đường nhìn, giơ tay về phía trước Chung Linh Vận, cô khẽ cười nói

"Chung tổng, hợp tác vui vẻ, chờ mong lần sau chúng ta gặp lại."

Chung Linh Vân nắm tay Kim Trân Ni

"Chúng ta còn có thể gặp lại, lên đường bình an."

Kim Trân Ni:"Cảm ơn."

Phác Thái Anh nhìn Chung Linh Vận, nhìn thấy Chung Linh Vân thản nhiên mỉm cười với cô, cô cũng khẽ gật đầu đáp trả.

Cùng nhau lên xe, Tiêu Tử Ngọc quay đầu nháy mắt

"Kim tổng giám nhân duyên tốt quá, nhanh như vậy kết giao bạn bè rồi."

Ngại còn Phác Thái Anh ngồi bên cạnh, Diệp Đồng chỉ đơn giản trả lời

"Giữa người cùng giới (tính) luôn tồn tại một từ trường nào đó, đó là lí do không tự chủ được đã bị hấp dẫn..."
Kim Trân Ni:"Mà trở thành bạn bè."

Phác Thái Anh đối với lời của Kim Trân Ni từ chối cho ý kiến, khóe môi một bên nhếch lên, lạnh nhạt hỏi

"Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tối hay là ở nhà?"

Tiểu Tử Ngọc ngược lại trả lời
"Lão bản, vội vàng nửa ngày quá mệt mỏi rồi hay là trở về nhà đi."

"Kim tổng giám thì sao?"

Kim Trân Ni lắc đầu:"Em không có ý kiến."
"Vậy trở về thôi."

Lái xe nửa tiếng đồng hồ đến chỗ ở, cũng gần 8 giờ tối.

Tiêu Tử Ngọc gọi đầu bếp của khách sạn tới bắt đầu nấu nướng xào rau, cùng nhau ăn cơm xong, Tiêu Tử Ngọc nhanh như chớp chạy mất. Kim Trân Ni hoài nghi thư ký Tiêu này có gì đó, hơn 30 năm cây vạn tuế rốt cuộc nở hoa? Thật ra quan hệ của cô và Tiêu Tử Ngọc rất tốt, chỉ bởi vì chuyện Phác Thái Anh mới đoạn tuyệt quan hệ. Ăn cơm xong, Kim Trân Ni không hề do dự chủ động cùng Phác Thái Anh nói chuyện với nhau về buổi biểu diễn, Phác Thái Anh thấy thật hiếm khi Kim Trân Ni cảm thấy hứng thú như vậy, kiên nhẫn ngồi cùng cô ngồi giải thích một số kiến thức chuyên ngành. Nói về học thức tu dưỡng của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni mặc cảm, cô thừa nhận Phác Thái Anh là một nữ nhân ưu tú, ngàn dặm mới tìm được một cũng không quá đáng, sau khi thảo luận Kim Trân Ni đi tắm trước sau đó đi ra phòng tắm thì Phác Thái Anh đã không còn ngồi ở phòng khách. Kim Trân Ni lật xem kế hoạch Phác Thái Anh để ở trêи bàn, lại phát hiện vài chỗ có ghi chú thích, nội dung chính là những chỗ hạn chế thiếu sót của cô. Quả nhiên đủ chuyên nghiệp.

Kim Trân Ni nhìn chú thích của Phác Thái Anh dễ hiểu hơn rất nhiều, ngoài miệng cô không định gặp Phác Thái Anh, thật ra trong lòng vẫn không thể không bội phục sự thông minh của cáo già kia, Phác Thái Anh ở các phương diện hầu như sẽ không có chuyện gì không giải quyết được. Xem chưa bao lâu, điện thoại trêи bàn chợt vang lên, Kim Trân Ni vừa nhìn điện thoại hiển thị, trong nháy mắt đau đầu, cô không có cách nào đành bắt máy

"Mẹ yêu quý, trễ thế này ngài còn chưa ngủ à?"

Mẹ Kim :"Con cũng chưa ngủ nha, không phải mẹ nói con, công việc quan trọng hay sức khỏe quan trọng, nói chuyện điện thoại xong không được thức khuya."

"Dạ con biết, mẹ cũng vậy"

Mẹ Kim :"Mẹ nào có ngủ được, Ni bảo à, con cái đứa nhỏ không lương tâm, mẹ vì hạnh phúc cả đời của con mỗi ngày ăn không gon, mỗi đêm ngủ không yên, 1 tháng gầy 10 cân (5 kg), con nói mẹ nên bắt con làm gì bây giờ?"

Kim Trân Ni xoa xoa chóp mũi:"Con nhớ mẹ vẫn luôn muốn giảm cân mà?"

"Còn dám mạnh miệng hả, con bé xấu xa này, có bản lãnh tết này đừng về, về nhà đi coi mắt!"

"Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, xin mẹ nói chuyện bình thường đi."
Kim Trân Ni biết khuya rồi không ngủ được nên nói chuyện với cô, cô nhanh chóng bổ sung một câu

"Hối con kết hôn thì bỏ đi, con không đồng ý đâu."

Mẹ Kim nóng nảy:"Ni bảo à, cô là con gái 30 rồi, con xem hàng xóm còn lại mình con không ai thèm lấy, con nói cho mẹ biết con thích kiểu người gì, con muốn thật sự không ai thèm lấy, hay là con cưới về một người được không?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net