18 - Khoé Môi Cô Cong Lên Khẽ Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương nhiên không được, con đi đâu mà cưới một chàng rể dâng tới cửa cho mẹ, đúng rồi, con phải nghiêm túc sửa chữa góp ý, con 28 đâu ra 30 tuổi, mẹ quá khoa trương rồi."

Kim mẫu:"Sao khoa trương, hồi con 25 tuổi cũng nói với mẹ như vậy, chớp mắt đã qua 2 3 năm, bây giời con cũng nói vậy, vậy chớp mắt không phải 30 rồi sao?"

"Mẹ, chuyện này chờ con về ăn tết rồi nói được không? Bây giờ con bận công việc." Kim Trân Ni cong ngón trỏ tay phải lại gõ gõ lên giữa chân mày, vì mẹ Kim nửa đêm gọi tới hối thúc kết hôn có chút đau đầu

"Khuya rồi cũng không cần bận rộn làm việc, mấy hôm trước gởi cho con mấy tấm hình mấy anh chàng, ai cũng tuổi trẻ tài cao, lớn lên tuấn tú lịch sự, mẹ đem ảnh chụp gởi cho con xem thử."

"Được rồi, mẹ vui là được rồi."

Đây cũng không phải lần đầu tiên gởi ảnh chụp đối tượng hẹn hò, Kim Trân Ni biết không cản được nên cứ theo lời mẹ Kim , vài phút tiếng tin nhắn vang lên. Kim Trân Ni để chế độ rảnh tay, trượt trong tin nhắn mở mấy tấm gọi là hình kia ra, đầu óc không tập trung nhìn qua mấy lần, mẹ cô chọn trúng 5 người, mỗi người đều âu phục giày da, quả thật cũng giống người, mà không lọt vào mắt hay thuận mắt cô được

"Ni bảo, con có xem chưa? Con cảm thấy thế nào? Đôi mắt tinh anh của mẹ con cũng không tệ lắm phải không?"

Bên kia mẹ Kim nở nụ cười đắc ý. Kim Trân Ni lui ra cầu xin

"Mẹ, giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách rất nghiêm trọng về tuổi tác giữa 2 thế hệ, nếu không con cưới một người về cho mẹ."

"Được nha, nhà chúng ta có một mình con là con gái bảo bối, mẹ cũng tiếc khi gả con đi, nhưng đầu năm nay cưới con rể về nhà thì hơi khó."

Mẹ Kim Trân Ni giọng thành khẩn

"Nhưng Ni bảo à, con không nên cả ngày bận rộn với công việc được không, dừng lại nhìn thật kỹ người bên cạnh con, nhất định sẽ có người con thích, bỏ qua thật sự đáng tiếc, mẹ còn mong tết này con mang về nhà cho ba mẹ nhìn."

Đối phó nhiều kinh nghiệm sẽ phong phú, Kim Trân Ni kiềm chế

"Dạ, con nhớ kỹ lời mẹ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao phó, đã trễ rồi mẹ thật sự nên ngủ đi, mau mau ngủ đi nhé."

"Được được được nghe lời con, nói chưa được mấy câu lại đuổi mẹ đi ngủ, Ni bảo con là đứa nhỏ vô tâm, về nhà nhất định xử lý con."

Mẹ Kim oán trách con gái vài câu, vừa căn dặn thật nhiều, lúc này mới lưu luyến cúp máy. Kim Trân Ni đã có thể tưởng tượng tết này về nhà, mẹ cô phát động bảy bà cô tám bà dì luân phiên nhau cậy thế hối thúc cô kết hôn một cách long trọng linh đình. Cũng không thể trách mẹ Kim vội vàng hối thúc như vậy, Kim gia là đại gia tộc, lại chỉ có mình Kim Trân Ni lớn tuổi độc thân.

Kim Trân Ni dựa vào chính nỗ lực của mình để thành công trong sự nghiệp, là hậu bối trong gia tộc lại rất có tiền đồ cho nên được thân thích quan tâm hơi nhiều, coi như phụ mẫu Kim gia không vội thì chú bác trưởng bối cũng thỉnh thoảng sẽ tới hỏi thăm, chuyện này không vội cũng phải vội. Kim Trân Ni mở tin nhắn đem ảnh chụp đối tượng hẹn hò xóa bỏ, cô biết ba mẹ vì tốt cho cô nên lòng như lửa đốt nhưng ít ra bây giờ cô vẫn không thể tiếp nhận được chuyện kết hôn sinh con bình thường. Xóa xong ảnh chụp, Kim Trân Ni có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, chờ cô cầm bản kế hoạch trêи bàn lên, vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lại thấy Phác Thái Anh đứng lặng ở cầu thang. Phác Thái Anh mặc áo ngủ hồng nhạt, tóc buộc lên nhưng phần đuôi tóc tùy ý tản trêи bả vai, góc áo ngủ chỉ che đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn nhẵn nhịu, trêи mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy Kim Trân Ni nhìn sang, cô giơ tách trà hướng về phía Kim Trân Ni

"Tôi tới uống nước."

Kim Trân Ni gật đầu, thuận miệng hỏi

"Đã trễ thế này Phác tổng còn chưa ngủ sao?"

"Ừm, sắp."

Phác Thái Anh ngoài miệng trả lời Kim Trân Ni như thế, cơ thể thì ngược lại rất thành thật, đi đến ghế sofa bên cạnh Kim Trân Ni ngồi xuống

"Phương án kế hoạch có chỗ nào không biết có thể hỏi tôi."

"Tạm thời không có."

Dư quang liếc nhìn Phác Thái Anh, mở bản kế hoạch tiếp tục nghiên cứu tên các mốt thời trang

Phác Thái Anh hỏi:"Hôm qua tôi uống say, không làm chuyện gì quá phận chứ?"

Ngón tay Kim Trân Ni dừng lại:"Không có."

Phác Thái Anh khẽ cười:"Vậy là tốt, vô cùng cảm ơn Kim tổng giám đã cẩn thận chăm sóc."

"Không khách sáo."

Kim Trân Ni nghiêng người về phía Phác Thái Anh khẽ giơ bản kế hoạch

"Tôi giúp cô, cô cũng giúp tôi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, coi như chúng ta huề nhau, mọi thứ đều thanh toán xong."

Lại là những lời này, ai cũng không nợ ai, giữa chân mày Phác Thái Anh hơi nhíu lại, nghiêm túc hỏi

"Giữa chúng ta nhất định phải tính rõ ràng vậy sao?"

"Tính rõ như thế không phải tốt sao, công tư phân minh, anh em ruột cũng tính rõ vậy thôi."

Kim Trân Ni vẻ mặt bình tĩnh nói. Phác Thái Anh nhíu mày

"Tôi đã cho là quan hệ của chúng ta đã gần thêm chút nữa."

Kim Trân Ni nghe xong cảm thấy buồn cười, Phác Thái Anh lúc nào đã học được cái bản lĩnh nhập nhèm mọi thứ, ngoại trừ trong bàn bạc về công việc, trong đáy lòng cô không muốn cùng Phác Thái Anh dây dưa không rõ ràng quá nhiều. Kim Trân Ni đứng dậy

"Phác tổng, thời gian không còn sớm, tôi về phòng trước."

Tay cầm bản kế hoạch bất ngờ bị Phác Thái Anh bắt lấy, Phác Thái Anh cũng đứng lên

"Vừa rồi không cẩn thận nghe thấy mẹ em nói em nên dừng lại nhìn thật kỹ người bên cạnh nhất định có người em thích, nếu như bỏ qua thật đáng tiếc. Chuyện duyên phận không thể gấp được, chưa đánh mất điều gì cũng không bỏ qua điều gì."

Kim Trân Ni khẽ mỉm cười lịch sự với Phác Thái Anh, lại gỡ từng ngón tay Phác Thái Anh ra

"Phác tổng so với tôi lớn hơn...!hay là chú ý chính mình nhiều hơn đi."

Phác Thái Anh tùy ý Kim Trân Ni gỡ tay mình ra, trầm mặc nói

"Ba mẹ tôi qua đời rồi, không ai gấp rút hối thúc tôi kết hôn hay muốn tôi đi xem mắt."
Trái tim Kim Trân Ni co rút mạnh mẽ, chậm rãi buông tay Phác Thái Anh

"Xin lỗi."

Mi mắt Phác Thái Anh rũ xuống nhìn gương mặt thanh lệ gần ngay trước mắt mình, đáy mắt lặng yên nhấc lên làn sóng nhưng rất nhanh lại bình thản lại, cô rút văn kiện trong tay Kim Trân Ni

"Quả thực thời gian không còn sớm, phần kế hoạch này ngày mai tôi sẽ đưa cho em, em đi ngủ sớm đi."

Nghe Phác Thái Anh nói vậy, Kim Trân Ni chỉ gật đầu

"Cô cũng vậy."

Lúc Kim Trân Ni vòng qua Phác Thái Anh đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn người kia

"Phác tổng ngủ ngon."

Tầm mắt giao nhau, đáy mắt Kim Trân Ni hiện lên cảm xúc phức tạp, gương mặt Phác Thái Anh đã rút đi sự lạnh lùng, dịu dàng hơn vài phần, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khẽ

"Ngủ ngon."

Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni xoay người vào phòng, đóng cửa phòng lại, lúc này mới ngồi xuống nâng tách trà xanh nhấp vài ngụm, đem bản kế hoạch trêи tay phải mở ra gõ gõ lên mặt bản kế hoạch, lông mày nhíu lại miệng lẩm bẩm hai chữ

"Kết thân."

Khi nãy pha trà, phòng khách và phòng bếp rất gần nhau nên mơ hồ có thể nghe được đề tài kết thân giữa Kim Trân Ni và mẹ Kim , ở phương diện này Phác Thái Anh không có áp lực, Kim Trân Ni tuổi không còn nhỏ tránh cũng không được. Mà Kim Trân Ni trở về phòng ngủ nằm trên giường lật qua lật lại làm sao cũng không ngủ được, cô không cẩn thận xoay người nằm ở vị trí tối hôm qua Phác Thái Anh nằm qua, chăn và gối đầu đều lưu lại mùi hương của ai kia, quanh quẩn chóp mũi dường như còn mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Trong đáy mắt Kim Trân Ni mê mang, còn có chút khổ não, đã từng nỗ lực cả tinh thần và thể xác đi yêu nữ nhân kia, ngày ngày bên nhau, tuy rằng đặt xuống nhưng luôn luôn có vẻ lúng túng không được tự nhiên. Phác Thái Anh thì ngược lại, vẫn lui tới như thường, truớc đây ra sao thì bây giờ vẫn vậy, thật sự giống như đối với Phác Thái Anh mà nói không có gì có thể gây khó dễ người đó, mặc dù cô là người Phác Thái Anh từng dùng sự dịu dàng thương yêu đối đãi. Rõ ràng đều là nữ nhân, người kia có thể ung dung tự nhiên, tình cảm đều là giả dối gạt người, chỉ có công việc bỏ ra công sức lấy được thù lao mới chân thật tồn tại nhất, bây giờ mục tiêu của cô chính là thuận lợi hoàn thành hạng mục A và tiếp nhận chức vụ tổng giám tập đoàn XM, vì tập đoàn tạo ra lợi ích và thể hiện giá trị bản thân, tất cả vì mục tiêu công việc, cái khác không muốn nghĩ tới.

Kim Trân Ni thở phì phì níu chăn, vùi đầu vào ổ chăn ấm áp thoải mái, dần dần ngủ mất. Đối với nỗi khổ tâm năm đó Phác Thái Anh buông tay, vì sao bỗng dưng đối với cô lạnh lùng, thật ra Kim Trân Ni đã làm rõ, Tiêu Tử Ngọc đi tìm cô đem hiểu lầm năm đó nói cho cô biết. So với cẩu huyết trong phim truyền hình càng cẩu huyết hơn. Khi đó, Kim Trân Ni vừa đơn thuần vừa hoạt bát cuộc sống giống như một chế phẩm, mà từ chế phẩm đến chế phẩm yêu thích là một quá trình, có thể thời gian cùng Phác Thái Anh chính là ký ức và năm tháng vừa vui vẻ vừa khó quên nhất. Từ khi làm trợ lý cho tổng tài R, Kim Trân Ni lại không có kinh nghiệm, nhiều lần chịu sự sỉ nhục nuốt không trôi, rất nhiều người khuyên cô nên trực tiếp từ chức, Kim Trân Ni tính cách quật cường vừa không chịu nhận thua đơn giản như vậy. Cho nên chỉ giậm chân rồi bất chấp, sau đó tiếp tục bị Phác Thái Anh sai bảo không chút lưu tình, đủ kiểu từ bưng trà rót nước đến đủ kiểu đưa văn kiện đưa tài liệu. Đủ kiểu dằn vặt. Kim Trân Ni dần dần hiểu biết về tác phong làm việc riêng của Phác Thái Anh cũng như thói quen làm khó dễ đủ đường của người kia. Ở chung thời gian dài, hai người thật sự dễ dàng quen thuộc một chút, Kim Trân Ni cho rằng cuối cùng cũng có ngày có thể thở phào lại bị Phác Thái Anh biến thành đủ loại hình thức sai khiến trong nhà, làm đủ loại công việc nhà. Không thể nói rõ ai thích ai, thật ra muốn nói ai động tâm trước, có lẽ là Kim Trân Ni. Mỗi ngày đi theo Phác Thái Anh, mỗi ngày nhìn thấy nữ cường nhân kia mạnh mẽ kiên cường, ở trong thanh xuân đơn thuần của Kim Trân Ni làm sao có thể ngăn cản được rung động của con tim đang thình thịch thình thịch chạy ra khỏi lòng ngực. Hoặc có lẽ...!là Phác Thái Anh....11 giờ bay, sáng sớm Kim Trân Ni đã thức dậy thu dọn hành lý, sửa soạn xong xuôi vừa mở cửa phòng ngủ, trùng hợp Phác Thái Anh cũng đi tới chỗ cửa, hai người bất ngờ đối diện nhau. Phác Thái Anh cong môi

"Chào buổi sáng."

"Chào."

Kim Trân Ni tiến thoái lưỡng nan, nhìn thấy Phác Thái Anh còn đứng ở cửa, bèn vòng qua Phác Thái Anh đi tới bếp rót một ly nước uống

"Đã thu dọn đồ xong rồi à?"

"Ừm."

Kim Trân Ni lên tiếng quay đầu nhìn Phác Thái Anh ngồi trêи sofa ở phòng khách, thấy người kia lật xem tạp chí, suy nghĩ một chút đặt tách trà trong tay xuống, lại rót một ly nước nóng, đi đến bên cạnh Phác Thái Anh đưa cho Phác Thái Anh

"Sáng sớm uống chút nước."

Phác Thái Anh có chút ngoài ý muốn, lời cảm ơn đến bên môi không có nói ra, nhận lấy tách trà hớp vài ngụm, giơ mấy văn kiện trêи bàn lên

"Bản kế hoạch trả lại cho em."

Nhìn thấy Kim Trân Ni nhận lấy, Phác Thái Anh nói

"Nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."

Kim Trân Ni ngồi ở sofa đối diện Phác Thái Anh, cô cũng không keo kiệt khen tặng

"Phác tổng rất cẩn thận, lo lắng mọi mặt chi tiết."

Quyển tạp chí che khuất gương mặt Phác Thái Anh, khóe môi của cô không nhịn được cong lên. Sau đó cả hai đều không nói, im lặng tự làm chuyện của mình, Kim Trân Ni tập trung tinh thần vào trong bản kế hoạch, tâm tình của Phác Thái Anh không đặt ở quyển tạp chí, thi thoảng lặng lẽ dời khỏi quyển báo, liếc nhìn Kim Trân Ni...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net