Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Cố Tiêu mang Phong Ly về, cả người anh thay đổi không ít, không hề tự dưng nổi giận, cũng không cần phải tẩy độc ba lần một ngày, cả người ôn hòa đến lạ.

Tất nhiên đối với những người khác, Cố Tiêu vẫn mang một bộ mặt lạnh, nhưng ít nhất không có nhiều cảm giác áp bức như trước, mà Phong Ly, người làm cho Cố Tiêu biến thành như vậy được mọi người hết sức cưng chiều.

Cố Tiêu không để ý phản ứng của mọi người, trong lòng anh toàn bộ đều là Phong Ly. Cố Tiêu hận không thể mỗi ngày đều ở cùng Phong Ly, vì thế cũng không tăng ca, mỗi ngày đều về sớm.

Anh đối xử với Phong Ly đều là ngậm ở trong miệng sợ tan, phủng ở trong tay sợ quăng ngã, cực kỳ cưng chiều.

Lúc này, Cố Tiêu đang ôm Phong Ly nằm ở trên giường trong phòng, ngủ trưa cùng Phong Ly.

Phong Ly cuộn tròn cơ thể nằm trong lòng ngực Cố Tiêu, dáng ngủ trông giống một chú mèo, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai mảnh ửng hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Cố Tiêu dịu dàng vỗ nhẹ từng cái lên vai Phong Ly.

Cục cưng nhỏ của anh cho dù như thế nào cũng đều cực kỳ ngoan ngoãn, vừa nghe lời vừa dính người, gặp mặt muốn ôm, rửa mặt xong muốn hôn môi, ly biệt sẽ lưu luyến mỗi bước đi, trước khi ngủ muốn nghe kể chuyện cổ tích, ngoan ngoãn nghe lời muốn thưởng, hỗ trợ làm việc muốn thưởng, giống như mèo con vậy, đem đồ vật mình thích đặt ở đoạn đường bản thân phải đi ngang qua.

Ở bên Phong Ly, Cố Tiêu cảm thấy bình yên và hạnh phúc, anh không còn gặp ác mộng nữa, không còn vì những phiền lòng mà đau khổ, chỉ tiếc hiện tại Phong Ly còn chưa trưởng thành, Cố Tiêu đã nhịn đến mức sắp biến thành Ninja Rùa.

Cố Tiêu khẽ thở dài, buồn rầu nghĩ, đây cũng xem như là một phiền não ngọt ngào đi? Nhưng mà......

Ánh mắt Cố Tiêu hơi trầm xuống, sắc dục bên trong cuồn cuộn, tháng sau Phong Ly thành niên, anh nhất định sẽ "hưởng dụng" Phong Ly một cách thật "ngon miệng."

Phong Ly vẫn giống như trước ngủ một cách vô tâm không phổi, hoàn toàn không biết có một con "đại sắc lang" mơ tưởng cậu, mơ tưởng đến sắp không kiềm hế được.

Một tháng nói lâu không lâu nói ngắn cũng không ngắn, trời vừa sáng Cố Tiêu đã đánh thức Phong Ly, rửa mặt cho cậu, sau đó hai người dính vào nhau hôn một nụ hôn ngọt ngào.

Từ giờ trở đi Phong Ly đã trưởng thành, lễ trưởng thành rất quan trọng, nhưng Cố Tiêu không tính toán mời những người khác, anh chỉ muốn cùng Phong Ly ở bên nhau trong ngày lễ quan trọng này.

"Meo" Phong Ly cọ cọ cổ Cố Tiêu, thái độ ỷ lại hiện lên rõ ràng.

"Ngoan, tiểu Ly" Cố Tiêu xoa xoa đầu Phong Ly, ôn nhu nói: "Em còn nhớ anh đã dạy em cái gì sao?"

Phong Ly nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới rụt rè nói: "Meo...... Sớm?"

"Đúng rồi, tiểu Ly giỏi quá" Cố Tiêu hôn lên trán Phong Ly nói: "Tiểu Ly cũng sớm"

Đôi mắt Phong Ly lập tức sáng lên, nhưng vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc lặp lại một lần nữa: "Sớm"

Cố Tiêu sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, bật cười nói: "Tiểu Ly đây là phạm quy, nhưng mà..."

Cố Tiêu nhẹ nhàng mút đôi môi của Phong Ly, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Ly làm anh rất vui, đây là khen thưởng cho tiểu Ly."

Đối với những lời nói của Cố Tiêu, Phong Ly từ biết từ không, nhưng việc này không cản trở Cố Tiêu cảm thấy cao hứng.

Sau khi hai người ăn một bữa sáng đơn giản, Cố Tiêu liền mang Phong Ly ra khỏi nhà, điểm dừng chân đầu tiên của cả hai là công viên hải dương – nơi Phong Ly đã mong đợi từ lâu.

Không biết có phải là vì ở chung với mèo thời gian dài hay không nhưng Phong Ly cực kỳ thích công viên hải dương, vì thế Cố Tiêu đã đặc biệt xây một cái công viên hải dương loại nhỏ ở nhà. Mỗi ngày, trước khi đi ngủ, Phong Ly đều phải đi dạo một vòng, mỗi lần đi dạo đều rất lâu.

Có một lần, thời gian Phong Ly đi dạo thật sự quá lâu, Cố Tiêu không yên tâm vội đi nhìn xem, lại dở khóc dở cười phát hiện cả khuôn mặt Phong Ly đều dán vào pha lê, si mê nhìn chằm chằm một con cá đuôi đỏ ở bên trong, nước miếng đều sắp chảy ra ngoài.

Sau đó con cá bất hạnh kia bị Cố Tiêu tự tay hầm canh vì anh bất mãn việc Phong Ly quá si mê nó.

"Tiểu Ly" Cố Tiêu dở khóc dở cười nhìn Phong Ly lại đem khuôn mặt dán vào pha lê, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ mấy con cá này còn đẹp hơn anh sao?"

"Meo..." Phong Ly nhìn thấy Cố Tiêu buồn bã, khó khăn lắm mới dời mặt ra khỏi tấm pha lê, bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Tiêu, dùng sức cọ, nói: "Meo meo meo"

"Tiểu Ly em như thế này là phạm quy" Cố Tiêu vỗ vỗ vai Phong Ly nói: "Không được làm nũng"

"Meo ô ~" Phong Ly nâng lên đôi mắt ngập nước nhìn Cố Tiêu, cực kỳ ngọt ngào nói: "Meo ô ô ~"

Hô hấp của Cố Tiêu hơi loạn, thỏa hiệp nói: "Được rồi anh không tức giận, chúng ta tiếp tục đi vào trong nhé?"

"Meo" Phong Ly hôn lên gương mặt Cố Tiêu, vui vẻ nắm tay anh đi vào bên trong.

Hiện giờ là thời gian làm việc, không có nhiều người, tới giữa trưa cả hai đã đi dạo gần xong.

Nhà ăn, Cố Tiêu cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước sốt dính trên khóe miệng Phong Ly, bật cười nói: "Tiểu Ly meo một cái!"

"Meo?" Phong Ly vô tội nhìn về phía anh, trong mắt toàn là mê mang.

"Tiểu ngu ngốc" Cố Tiêu xoa xoa đầu Phong Ly, nói: "Tiếp tục ăn đi"

"Meo ô ~"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net