Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, cả hai lại tiếp tục đi công viên giải trí chơi. Cố Tiêu lo lắng Phong Ly sợ độ cao hơn nữa sức khỏe của cậu cũng yếu nên anh không dám để Phong Ly chơi những trò chơi quá mức kích thích. Còn về sở thú, Cố Tiêu nghĩ cũng không hề nghĩ tới việc chọn địa điểm này để đưa Phong Ly đến, trong sở thú toàn là các loại động vật cao lớn uy mãnh, cho dù không có tính công kích, Phong Ly nhìn thấy cũng sẽ sợ.

Đi chơi ở bên ngoài một ngày, Phong Ly đã thấm mệt, trên đường về nhà cậu vừa nằm trong lòng ngực Cố Tiêu đã ngủ rồi.

Cố Tiêu ôm lấy cục cưng đang cuộn tròn trong lòng ngực anh ngủ, bất đắc dĩ cười lên, quà tặng và bất ngờ anh dành cho cục cưng còn chưa đưa đâu.

Haizz, thôi......nhịn một chút vậy.

Cố Tiêu bế Phong Ly, chậm rãi đi về phòng, trong phòng một mảnh tối tăm, giống như không có người.

Cố Tiêu nhíu mày, ấn xuống chốt mở, trong phòng sáng lên

"Bạch bạch!"

"Bất ngờ chưaaaa!!!"

Dải lụa rực rỡ từ trên trời rơi xuống, Cố Tiêu giật mình, nhưng đã không kịp ngăn cản, Phong Ly đang nằm trong lòng ngực anh đã bị đánh thức.

"Ưm?" Phong Ly mê mang mở to mắt, trong phòng có người và mèo, có Cố lão gia, Cố lão phu nhân, bạn bè của Cố Tiêu, Bắc Bắc cùng với Nam Gia – con mèo luôn quấn lấy Bắc Bắc.

"Tiểu Ly sinh nhật vui vẻ" Cố lão gia làm lơ khuôn mặt đen như đáy nồi của Cố Tiêu, ông là người đầu tiên tiến về phía Phong Ly, cười tủm tỉm lấy ra một con gấu bông cao tầm nửa người nói: "Đây là quà ông nội tặng con."

Phong Ly từ trong lòng ngực Cố Tiêu chui ra ngoài, cậu cùng với Cố Tiêu đan mười ngón tay vào nhau, mê mang nhìn Cố lão gia.

"Con cầm lấy" Cố lão gia mạnh mẽ đem gấu bông nhét vào trong lòng ngực Phong Ly, sau đó hài lòng lui về.

Cố lão phu nhân nhìn Cố lão gia hồ nháo, bất đắc dĩ cười cười, lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ đưa cho Cố Tiêu nói: "Đây là đồ gia truyền của Cố gia chúng ta, con giữ thay cho Phong Ly đi"

Cố lão phu nhân thở dài, nói: "Con cháu đều có phúc của con cháu, con phải đối xử với bé ngoan thật tốt."

Cố Tiêu nhìn khuôn mặt đang biểu hiện ra sự bình tĩnh nhưng thực chất lại cực kỳ thật ngây thơ của Phong Ly, sau đó anh nhìn Cố lão phu nhân nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Tuyệt đối sẽ"

"Được rồi, đến lượt của anh đây" bạn thân của Cố Tiêu lấy ra hộp quà nhét vào trong lòng ngực Cố Tiêu, cười một cách xấu xa nói: "Người anh em, cậu tuyệt đối sẽ thích, chúc cậu có một đêm thật đẹp khà khà"

Thái độ mờ ám như vậy, còn có gì là Cố Tiêu không hiểu, anh cất hộp quà đi, nhướng mày nói: "Tất nhiên"

"Meo" Bắc Bắc ngậm khối ngọc đi đến trước mặt Phong Ly, cọ cọ chân cậu "Meo ô meo"

Phong Ly ngồi xổm xuống, duỗi tay cầm lấy ngọc, vui vẻ nói: "Meo ô meo"

Một người một mèo nói ngôn ngữ ai cũng không hiểu nhưng lại nói cực kỳ vui vẻ.

Cố Tiêu nhìn bàn tay bị gạt sang một bên của mình, lại nhìn tay Phong Ly đang sờ lên Bắc Bắc, khóe mắt hơi ám, tiến lên kéo Phong Ly đứng dậy nói: "Tiểu Ly không muốn nhìn quà tặng của anh sao?"

"Meo?" Phong Ly đôi mắt hơi sáng lên, dùng sức gật đầu.

"Ngoan, chúng ta đi sau nhà, quà tặng của em đang ở chỗ đó"

Cố Tiêu ôn nhu dắt Phong Ly đi về phía sau nhà, chưa đi được hai bước anh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn đám người và hai con mèo bởi vì tò mò mà đuổi theo sau, mặt không cảm xúc nói: "Mọi người có thể đi về rồi"

"Mới đây đã kêu chúng ta đi về?" anh em tốt của Cố Tiêu khiếp sợ nói: "Cậu không có liêm sỉ sao?"

"Ông đây không muốn đi về" Cố lão gia chống gậy trừng mắt nhìn mắt Cố Tiêu nói: "Ông đây là ông nội của mày!"

"Meo!" Bắc bắc cũng không muốn đi, cậu sợ tiểu ngốc tử bị hại.

"Bà nội" Cố Tiêu nhìn về phía Cố lão phu nhân, ám chỉ nói: "Đã tối rồi!"

Khóe miệng Cố lão phu nhân hơi run, đành nhận việc lôi kéo Cố lão gia đang liều mạng lải nhải đi về, không có cách nào, đứa cháu nội kia "đói" đến xanh lè cả mắt, bà không đành lòng nhìn, đêm nay ...... vất vả tiểu Ly.

"Mày" Cố Tiêu lại nhìn về phía con mèo Nam Gia đang liếm lông nói: "Đã trễ thế này còn không kéo nó đi về ngủ sao? Hôm nay chính là đêm trăng tròn"

"......" động tác liếm lông của Nam Gia chợt dừng lại, một đôi mắt lục bảo nhìn chằm chằm Bắc Bắc, đúng vậy hôm nay là đêm trăng tròn, Bắc Bắc có thể hóa hình thành người, đã đến lúc nên ăn "thịt".

Bắc bắc bị nhìn đến sởn tóc gáy, ánh nhìn quen thuộc kia của Nam Gia làm cậu nhớ tới đêm trăng tròn tháng trước, cậu bị Nam Gia ức hiếp đến chết đi sống lại.

Bắc Bắc hạ giọng, uy hiếp kêu hai tiếng, Nam Gia không chỉ không sợ ngược lại càng thêm hưng phấn, nó đột nhiên nhào về phía Bắc Bắc, Bắc Bắc linh hoạt né tránh chạy đi ra ngoài, Nam Gia đuổi theo sát không bỏ.

"Chỉ còn cậu, còn chưa đi sao?" Cố Tiêu nửa ôm Phong Ly nhìn anh em tốt của mình, không có kiên nhẫn nói: "Hay là cậu không muốn nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai?"

"Cái...... đậu!" Anh em tốt của Cố Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây đi!"

"Đi thong thả, không tiễn"

"Đậu! Tên khốn có vợ thì vội gạt anh em!" anh em tốt trừng mắt nhìn Cố Tiêu, bị Cố Tiêu liếc mắt một cái tức đến nỗi chạy đi.

Cố Tiêu nắm tay Phong Ly ôn nhu cười nói: "Bảo bối, bây giờ chỉ có chúng ta"

"Meo?" Phong Ly mờ mịt nhìn Cố Tiêu, cậu cảm thấy Cố Tiêu rất kỳ lạ...

"Ngoan, chúng ta xem quà của anh nhé!" Cố Tiêu đè xuống sự xao động trong thân thể, nắm lấy tay Phong Ly dắt cậu đi về phía sau nhà.

Sau nhà là nền cỏ và hai cái cây lớn, nơi này có rất ít người đến, trên cỏ mọc nhiều loài hoa không biết tên, chúng điểm sắc cho không gian thêm đẹp đẽ. Quà của Cố Tiêu được đặt ở chỗ này.

"Bảo bối, em có thích không?" Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Phong Ly khi nhìn thấy quà tặng mình chuẩn bị, Cố Tiêu ôm lấy cậu từ sau lưng nói: "Anh đã chuẩn bị rất lâu đó"

Phong Ly lấy lại tinh thần chụt một cái hôn lên mặt Cố Tiêu với đôi mắt sáng lấp lánh.

Sau nhà vốn dĩ là một nơi hoang vắng bây giờ đã được cải tạo hoàn toàn, khắp nơi treo đầy đèn màu, trên mặt cỏ đối diện là một căn phòng nhỏ làm từ kẹo và bánh quy, đích thực là căn phòng kẹo ngọt trong truyện cổ tích, hai gốc đại thụ cũng treo rất nhiều thú bông hình dạng hải sản, bánh kem và các loại kẹo.

Phong Ly đã nghe kể rất nhiều truyện cổ tích, cậu thích nhất chính là căn nhà kẹo, tuy rằng khi nghe cậu không hoàn toàn hiểu hết nhưng cậu vẫn luôn rất muốn có một căn nhà kẹo ngọt xinh đẹp giống như căn nhà của mụ phù thủy trong chuyện cổ tích vậy. Sinh nhật mỗi năm cậu đều sẽ ước có một căn phòng kẹo, hiện tại rốt cuộc đã thành hiện thực!

Phong Ly hưng phấn đi đến trước căn phòng kẹo, liếm liếm vách tường, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng của cậu.

Cậu sung sướng đến nheo mắt, cực kỳ thỏa mãn.

Cố Tiêu đi đến bên cạnh cậu, ôn nhu nói: "Bảo bối biết không? Em thích căn phòng kẹo, anh sẽ tặng em căn phòng kẹo, tất cả những gì em muốn anh đều có thể cho em, chỉ cần bảo bối ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời xa anh."

"Nếu bảo bối rời xa anh...... Anh sẽ đánh gãy chân của em, dùng xích khóa em lại, vĩnh viễn đều sẽ không buông em ra, cho dù chết..."

"Bảo bối có hiểu không?"

"Meo......?" Phong Ly mờ mịt nhìn Cố Tiêu, cậu không rõ Cố Tiêu đang nói cái gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được hiện tại Cố Tiêu rất kỳ quái, hình như anh đang không được vui vẻ?

"Meo, chụt" Phong Ly hôn lên môi Cố Tiêu, không sao cả, không vui thì hôn một cái, Cố Tiêu thích nhất là hôn, không có gì là hôn không giải quyết được, hôn một cái không được thì hôn nhiều cái, chắc chắn sẽ vui vẻ trở lại.

"Chụt, chụt, chụt, meo ~" Phong Ly lập tức hôn Cố Tiêu vài cái, thẳng đến khi "hỏa khí" của Cố Tiêu đều bị cậu chọc lên.

"Bảo bối..." sự u ám trong lòng Cố Tiêu tan đi, anh ôm chặt lấy Phong Ly giọng nói khàn khàn: "Bảo bối vui vẻ không?"

Phong Ly gật gật đầu, sau đó nhón chân cắn vành tai Cố Tiêu nghiến nghiến răng nanh nhỏ đang phát ngứa của mình.

"A......" Cố Tiêu nhẹ nhàng thở hổn hển, thân thể nóng lên "Bảo bối vui vẻ như vậy, có phải cũng nên làm anh vui vẻ nữa đúng không?"

"Meo?"

Cố Tiêu buông tay Phong Ly, không biết từ đâu lấy ra một bộ áo lót dây nhỏ, màu đen có gắn lục lạc, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên mấy vết ửng đỏ, dụ dỗ nói: "Bảo bối mặc vào được không?"

"Meo?" Phong Ly mê mang nhìn Cố Tiêu, không biết làm sao.

"Đừng sợ, bảo bối" Cố Tiêu hôn lên môi Phong Ly, bàn tay mò vào trong quần áo của cậu, nói: "Anh giúp em mặc, chúng ta có cả một đêm để từ từ nghiên cứu..."

"A... Meo..."

Tắt đèn......

..............................................................................................

* Tắt đèn Ngô Tất Tố :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net