Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, Tiêu...... Tiêu" Phong Ly mê mang mở mắt ra, cảm giác hơi choáng, cậu giãy giụa ngồi dậy, không nhìn thấy Cố Tiêu, cậu nghiêng ngã đi xuống dưới lầu, vừa đến cửa thang lầu liền ngửi thấy một mùi thơm.

Ân...... thơm thơm, đồ ăn ngon thơm thơm.

Phong Ly thanh tỉnh không ít, say mê ngửi mùi thơm trong không khí, tiếp tục nghiêng ngã đi về hướng phòng bếp, cậu thấy Cố Tiêu mặc tạp dề đang đứng chiên trứng.

"...Dậy rồi à?" Cố Tiêu ngừng chiên trứng một chút, xoay người ôm lấy Phong Ly, ôn nhu nói: "Sao em không ngủ nhiều thêm một chút? Chưa hết sốt lại chạy đi, thật không ngoan"

"Đầu, choáng, choáng" Phong Ly túm lấy góc áo của Cố Tiêu, ngửa đầu nhìn anh, nói: "Anh, cũng... không ở... không... ngủ, không"

"Ngoan, lên lầu chờ anh nhé, ở đây lạnh, em còn bệnh"

Cố Tiêu ôn nhu xoa xoa mái tóc lộn xộn của Phong Ly, cực kỳ đau lòng. Lần trước, sau khi trở về từ nhà cũ, tình trạng của Phong Ly càng ngày càng tốt, nói chuyện cũng thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn rất kém cỏi. Nửa đêm hôm qua cậu bỗng nhiên lại phát sốt, thiếu chút nữa là hù chết Cố Tiêu, anh vội vàng kêu bác sĩ, trong nhà vẫn luôn ầm ĩ đến hừng đông.

"Không, không...... muốn" Phong Ly kiên định cự tuyệt "Không, đi"

"Tiểu Ly ngoan, nghe lời anh được không?" Cố Tiêu ôm Phong Ly khẽ hôn lên trán cậu.

Phong Ly nghĩ nghĩ, vểnh môi lên nói: "Hôn... rồi ngoan"

Nhìn đôi môi có chút khô ráo cùng cặp mắt mang hơi nước bởi vì bị bệnh của Phong Ly, trong nhất thời Cố Tiêu có chút khó có thể tự kiềm chế, chỉ có thể nhanh chóng hôn Phong Ly một cái, anh không dám hôn sâu, sợ mình không khống chế được bản thân.

Phong Ly theo bản năng liếm liếm môi, sắc dụ làm cho Cố Tiêu không dám nhìn thẳng.

Hôn hôn tới tay, Phong Ly vừa lòng gật gật đầu chuẩn bị rời đi lại bị Cố Tiêu bế lên.

"Giày của em đâu Tiểu Ly?" Cố Tiêu bế Phong Ly đi ra phòng bếp, đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đem Phong Ly đặt ở trên giường, duỗi tay sờ sờ đôi chân trắng nõn của cậu, anh nhăn mày lại, nói một cách nghiêm túc: "Lạnh như vậy"

Phong Ly vô tội nói: "Quên, quên"

"...Tiểu Ly" nóng giận trong lòng Cố Tiêu biến mất, chỉ còn lại bất đắc dĩ và sủng nịnh nói: "Em còn đang bệnh, sẽ bị cảm lạnh"

"Ô" Phong Ly lười nhác ngáp một cái, sau đó lại lười nhác bò đến trong lòng Cố Tiêu, đem tay của anh đặt ở trên bụng mình nói: "Nó, có...... có chuyện, nói với...với anh, nói"

"Nó muốn nói với anh chuyện gì?"

"Nó, nó nói, a...... nó" Phong Ly nghiêm túc nói: "Muốn... nói là, muốn, ăn...... cơm"

"......" Cố Tiêu bị sự đáng yêu của Phong Ly chọc đến trái tim đều run lên.

Tiểu Ly thật là...... Đáng yêu muốn chết!

Phong Ly ngồi ở trên giường, cảm thấy thỏa mãn cầm cái muỗng ăn từng ngụm cháo trong cái chén, trên bàn còn có các loại điểm tâm nhỏ, đều là món cậu thích.

"Tiểu Ly lại đây, rửa chân nào" Cố Tiêu bưng thau nước ấm đặt ở mép giường, vươn tay về phía cục cưng đang ngồi trên giường ngoan ngoãn ăn cháo.

Phong Ly lắc đầu, vươn chân quơ quơ, nghiêm túc nói: "Không, dơ...... sạch sẽ"

Cố Tiêu sờ thử chân cậu, vẫn còn lạnh, nhíu mi nói: "Chân quá lạnh, phải ngâm một chút, nếu không em sẽ bệnh nặng hơn"

"Ưm" Phong Ly chu miệng nói: "Hôn... rồi ngâm"

"......" Dục vọng mới vừa nhịn xuống ở dưới lầu lại bị khơi lên, bảo bối đang muốn chọc anh điên lên phải không.

Cố Tiêu thở dài một cách bất đắc dĩ, hôn Phong Ly một cái thật mạnh, nói: "Nào em đến ngâm chân đi"

Phong Ly cười cười, mang theo chút đắc ý, cầm chén cháo dịch từng chút một đến mép giường, đem chân ngâm vào trong thau.

Cố Tiêu chịu đựng dục vọng trong lòng, rửa chân cho Phong Ly.

Đang rửa, bỗng nhiên Phong Ly múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Cố Tiêu nói: "Ăn!"

Cố Tiêu nghe lời ăn.

Phong Ly cong lưng liếm liếm môi anh, sau đó hôn chụt một cái, nói: "Ngoan"

Cố Tiêu: "......"

Được rồi, nhịn không được, cũng không cần rửa chân nữa.

Cố Tiêu cầm lấy chén cháo của Phong Ly vứt xuống sàn nhà, lao tới, vừa hôn vừa nói một cách mơ hồ: "Bảo bối là do em tự tìm......"

Tắt đèn....

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net