Anh là cha đứa bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay, công ty Bá Đạt và công ty của Alex có cuộc thương lượng. Hai công ty sẽ hợp tác cùng đầu tư cho một dự án lớn. Sự xuất hiện của Tú Trinh trong phòng họp khiến Alex vô cùng ngạc nhiên. Alex định chào hỏi Tú Trinh như quen biết nhưng đổi lại, Tú Trinh rất dửng dưng và làm mặt lạnh như không hề quen Alex. Kết thúc buổi họp, Alex đuổi theo Tú Trinh. Cô nhìn anh ngạc nhiên:

- Anh cần gì?

Alex cười:

- Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi nữa sao?

Tú Trinh cười nhạt nhẽo:

- Sao lại không nhớ. Chỉ là... Tôi muốn tập trung hơn vào công việc thôi.

- Phải rồi, công việc – cười – Tôi rất ngạc nhiên khi cậu đã trở thành trợ lý riêng của Giám đốc Bá Đạt nhanh như thế. Không biết... tôi có thể mời cậu đi ăn- Alex nhún vai – như một người bạn không?

Tú Trinh chợt thinh lặng, lòng cô chợt ấm áp. Cô thấy thoải mái hẳn khi nhìn vào mắt Alex. Cô cười nhẹ đáp lời:

- Chờ tôi ngoài xe nhé!

- Được.

Tú Trinh bước đi nhanh hơn lên phòng làm việc của cô. Bỏ xấp hồ sơ xuống bàn rồi lặng lẽ ngồi thừ người trên ghế. Vì sao Tú Trinh lại thế, chính cô cũng không biết tại sao. Mọi ký ức và kỷ niệm về Alex đã qua lâu rồi, Tú Trinh không tin cô còn yêu anh. Không, tình yêu của cô dành cho Alex ngày đó không mãnh liệt tới mức có thể tồn tại qua bao nhiêu năm tháng xa nhau thế này. Bỏ qua những suy nghĩ mâu thuẫn, Tú Trinh đứng dậy và định đi thì ông Bá Đạt đi vào. Ông ta hôn lên má Tú Trinh, cô không tỏ thái độ gì. Ông ta hỏi:

- Em định đi đâu?

Tú Trinh nói:

- Em đi ăn với bạn.

Ông Bá Đạt không vui;

- Anh chàng Alex bên công ty kia cứ nhìn em. Anh rất ghét anh ta.

Tú Trinh cười giả tạo an lòng ông ta:

- Không có gì đâu mà anh. Cậu ta là bạn cũ của em. Trưa nay em sẽ đi ăn cùng cậu ấy.

Bá Đạt hồ nghi:

- Không phải cậu ta thích em chứ? Anh sẽ giết cậu ta.

Tú Trinh hôn lên má ông Bá Đạt:

- Anh đừng lo. Em và anh ta không có gì đâu. Trong lòng em chỉ có anh thôi. Làm sao anh ta bằng anh được.

Ông Bá Đạt vuốt nhẹ lên má Tú Trinh:

- Và em là con chim nhỏ trong tay anh. Em chỉ là của anh, nhớ chưa cưng?

***

Bữa ăn trưa giữa Alex và Tú Trinh tại một nhà hàng Việt. Alex hỏi:

- Bốn năm trôi qua nhanh thật. Bây giờ cậu khác quá.

Tú Trinh mỉm cười nhìn Alex:

- Có gì khác đâu chứ. Tôi vẫn là tôi, là Tú Trinh của bốn năm trước. Có thể tôi đã già đi thôi.

- Điều đó là dĩ nhiên - anh mỉm cười – Tôi cũng thế nhưng khác ở chỗ là tôi không xinh đẹp như cậu.

- Chuyện của cậu và Tâm Đoan vẫn tốt chứ?

- Ừ. Ổn. Chúng tôi cũng sắp cưới.

Tú Trinh có vẻ hơi bối rối, cô uống khá nhiều rượu. Thấy thế Alex vội nói:

- Có chuyện gì mà cậu uống nhiều như vậy?

- Không có gì. Có lẽ lâu ngày gặp lại bạn cũ nên tôi thấy vui.

Nói rồi Tú Trinh lại uống tiếp. Alex vội cản Tú Trinh:

- Đang bình thường bỗng nhiên cậu sao vậy?

Tú Trinh nhìn Alex, anh có vẻ lo lắng. Một lúc sau Tú Trinh nói:

- Cậu không biết đâu. Thật ra tôi...

Tú Trinh định nói điều gì đó nhưng rồi cô dừng lại. Alex nói:

- Thôi được! Vậy tôi sẽ đưa cậu về nhé. Chắc cậu cần nghỉ ngơi.

Nói rồi anh dìu Tú Trinh râ xe và đưa cô về biệt thự của ông Bá Đạt đã tặng riêng cho cô. Alex mở cửa xe cho Tú Trinh:

- Tới nơi rồi! Cậu cần thêm gì không?

Tú Trinh bức ra khỏi xe, cô lắc đầu mệt mỏi. Alex lại nói:

- Vậy tôi về đây. Cậu vào nhà đi. Có gì thì cứ liên lạc với tôi.

Alex định đi thì tay Tú Trinh nắm lấy tay anh:

- Alex!...- Cô khóc, những giọt nước mắt đắng cay rơi xuống.

Alex hơi bất ngờ, anh nhìn Tú Trinh, cô lại nói:

- Có một điều mà anh cần phải biết... Đó là... con trai chúng ta...

Như sét đánh ngang tai, Alex đứng thế như một pho tượng. Anh không tin nên vội vàng hỏi lại:

- Cậu nói gì? Ai? Chuyện gì cơ?

Tú Trinh buông tay Alex, cô gạt nước mắt:

- Con trai chúng ta... nó đã được bốn tuổi rồi...

Alex không dám tin, anh cười như thể đây là một trò đùa. Anh nói:

- Không thể nào có chuyện đó. Cậu đang lừa tôi...

Bỗng đổi sắc mặt, khuôn mặt Alex đỏ bừng. Anh tiến tới siết chặt hai cánh tay Tú Trinh, giọng gằn giận dữ:

- Cậu lại âm mưu gì? Có phải là muốn chia rẽ tôi và Tâm Đoan không?

Tú Trinh đau khổ:

- Có thể cậu không tin được. Nhưng đó là sự thật.

Alex đẩy Tú Trinh ta:

- Không tin, đương nhiên tôi không tin. Đó không phải là sự thật. Cậu chỉ đang hù dọa tôi thôi. Tôi sẽ không thừa nhận đâu.

Nói rồi Alex bỏ lên xe và phóng đi thật nhanh. Tú Trinh bước vào nhà. Cô gạt đổ lọ hoa trên bàn khách rồi ngồi thụp xuống sofa vô cùng đau đớn:

- Tú Trinh! Mày điên rồi! Tại sao mày lại nói ra với Alex. Tại sao mày lại nói cho anh ấy biết chứ.

Người giúp việc từ trong bếp bây giờ mới chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt:

- Kìa cô Trinh! Cô làm sao thế?

Người giúp việc vội đưa Tú Trinh vào phòng, trong khi cô vẫn khóc. Trong khi lái xe trở về, Alex suy nghĩ về những gì Tú Trinh nói. Anh không thừa nhận mà cho rằng Tú Trinh đang nói dối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net