Gặp lại Alex ở nhà cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc cô Thảo Mi đang nấu nướng, Tú Trinh tranh thủ lên phòng thờ. Cửa vừa mở, mùi hương trầm thoảng bay ra. Ngay tức khắc, lòng Tú Trinh tĩnh lại. Mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu tan biến. Rồi cô hết sức ngỡ ngàng khi nhìn thấy ảnh mẹ cô trên bàn thờ. Cô vừa cảm động, vừa ngạc nhiên trước tấm hình thờ mẹ. Thì ra cô Thảo Mi vẫn luôn thờ mẹ cô như thờ một người thân. Không biết cô ấy có phải là thiên thần không mà lại tốt đến thế. Bao lâu nay, Tú Trinh ân hận và xót xa khi hằng năm mộ phần lạnh lẽo của mẹ không ai sửa sang. Rồi đến giỗ chạp không ai hương khói. Một đời mẹ lặng lẽ rồi, thế mà giờ cũng chết đi trong hiu quạnh.

Tú Trinh cứ thần người ra trước bàn thờ, cảm xúc này chan hòa với cảm xúc kia. Hỗn loạn và rối bời trong lồng ngực. Cô Thảo Mi đã đứng ngay sau Tú Trinh từ khi nào, cô đi vào thắp mỗi bát một cây nhang rồi vái ba cái. Cô Thảo Mi nhìn lên hình mẹ Tú Trinh:

- Cháu trở về khỏe mạnh thế này chắc chắn mẹ cháu mừng lắm.

- Mẹ cháu thật có phúc khi có một người bạn như cô.

- Có gì đâu. Mẹ cháu lúc sống có khác gì chị em ruột thịt với cô. Trong lúc khó khăn nhất, mẹ cháu luôn giúp đỡ cô hết mức. Việc giúp cháu nhang khói cho mẹ chỉ là cách để lòng cô thanh thản trước người bạn, người thân đã quá gắn bó với mình.

Hai người họ cùng ăn trưa, cùng trò chuyện vui vẻ bên mâm cơm đoàn tụ. Càng như vậy, lòng Tú Trinh càng nặng trĩu. Cô phải làm sao để không phụ lòng tốt của mẹ con cô Thảo Mi đã dành cho mẹ cô và cô.

Giữa chiều, trời mùa này mát mẻ lạ. Tú Trinh và cô Thảo Mi đang cùng ngồi trò chuyện ở nhà khách thì Gia Ân gọi cho Tú Trinh. Tú Trinh ra ngoài nhấc máy:

- Alo! Tôi nghe đây!

- Alo! Chị Trinh à. Chiều nay chị đi với tôi được không?

- Đi đâu?

- Đi dự party.

Tú Trinh ngạc nhiên:

- Sao? Party ư? Nhưng ở đâu mới được?

- Chỉ là buổi giao tiếp thượng lưu không có gì đâu.

Tú Trinh cười:

- Thế thì tôi đi sao được. Tôi đâu phải...

- Tôi cần chị đi cùng. Chị Trinh! Coi như tôi năn nỉ chị mà.

Sau một lúc suy nghĩ, Tú Trinh nhận lời. Cô biết giới hạn của mình chỉ là một người tầm thường, không tiền bạc. Lỡ vào đó có gì thất lễ thì rất ngại cho Gia Ân. Tú Trinh thôi nghĩ, cô đi vào với cô Thảo Mi. Cô Thảo Mi hỏi:

- Chuyện gì thế cháu? Sao cháu có vẻ suy tư thế?

Tú Trinh ngồi xuống ghế:

- Chiều nay cháu được mời đi dự tiệc. Lát bạn cháu sẽ đến.

Cô Thảo Mi gật đầu, cô nói:

- Phải! Công việc của cháu nên giao tiếp nhiều. Con người ta cần có cái miệng nhanh nhạy thì sẽ rất thành công. Còn việc cháu có về đây ở hay không thì tùy cháu. Nhưng... cháu nhớ ghé thăm cô thường xuyên nhé. Còn cô sẽ ghé quán cháu làm để ủng hộ cháu.

- Vâng! Cảm ơn cô ạ.

Một lúc thì xe ô tô của Gia Ân tới. Ngay lúc đó, Tâm Đoan và Alex cùng nhau tới. Nhìn họ, trái tim Tú Trinh trở nên nóng bỏng, cô thấy nóng trong lồng ngực. Đáp chào họ bằng nụ cười e ngại. Ánh mắt không dám nhìn thẳng. Nhưng Tâm Đoan thì không biết điều đó. Cô chạy tới cạnh Tú Trinh:

- Tú Trinh cậu tới lúc nào đấy? Hay quá! Tối nay cả nhà đoàn tụ rồi.

Tú Trinh liếc nhìn Alex rồi nhìn Tâm Đoan:


- Mình tới từ sáng. Bây giờ mình bận mất rồi, tiếc quá.

Alex nói:

- Bận việc gì có hoãn lại được không? Lâu ngày không gặp, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.

Tú Trinh lấy lại được bình tĩnh, cô can đảm nhìn vào Alex:

- Biết thế, nhưng lỡ hẹn rồi. Đành hẹn lần khác vậy. Chúng ta còn nhiều cơ hội mà.

Gia Ân thấy lâu quá, anh ra khỏi xe:

- Chị Trinh! Sao lâu quá vậy?

Cả Tâm Đoan và Alex nhìn qua Gia Ân. Tú Trinh giới thiệu:

- Đây là cậu Gia Ân, là ông chủ của mình.

Gia Ân bắt tay Alex:

- Chào anh!

- Rất vui được làm quen.

Tâm Đoan nói:

- Thôi mình không dám giữ cậu nữa. Nhất định lúc nào đó cậu phải thu xếp ăn với tụi mình bữa cơm nhé.

Tú Trinh cười nhẹ:

- Ừ! Mình hứa.

Cánh cửa xe đóng lại. Cả không gian nén lại hay lòng Tú Trinh đang quay cuồng, nên cô cảm thấy khó thở. Cô không dám ngoái nhìn hai người họ. Cô sợ chỉ vì một chút xao xuyến, cô sẽ mắc sai lầm trầm trọng. Trông sắc mặt trắng nhợt của Tú Trinh qua gương xe, Gia Ân hỏi:

- Này chị! Chị sao thế? Họ là ai thế?

Tú Trinh nén tiếng thở dài. Cô nhìn Gia Ân:

- Là bạn cũ. Ngày trước tôi sống ở đó.

- Nhưng sao gặp lại người quen mà chị buồn thế?

- Đâu có. Chỉ là... tôi hơi mệt thôi.

Gia Ân lái xe đi mua cho Tú Trinh một bộ đồ dự tiệc. Sau khi trang điểm lại. Tú Trinh không còn là một cô gái tầm thường nữa. Khác vẻ khô cứng mỗi ngày, Tú Trinh trở nên lộng lẫy và kiêu sa biết mấy. Gia Ân cùng Tú Trinh tới nhà hàng khách sạn Tân Nam - một nơi cao cấp dành cho giới thượng lưu mà từ trước tới nay Tú Trinh biết đến. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net