Nỗi đau chôn sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Alex và Tâm Đoan dùng xong bữa nhưng họ không nhìn thấy Tú Trinh đâu cả. Tâm Đoan hỏi Ngọc:

- Cô à! Cô có thể gọi giúp chúng tôi Tú Trinh không?

Ngọc hơi ngạc nhiên:

- Tú Trinh?

Tâm Đoan nói:

- Cô ấy cũng làm phục vụ ở đây.

Ngọc nhận ra Tú Trinh họ nói tới, cô vui vẻ trả lời:

- Vâng! Chị đợi cho một lát.

Ngọc nhanh chân chạy vào phòng tạp vụ tim Tú Trinh. Tú Trinh một mình ngồi ở góc phòng. Hai tay cô chống lên trán. Ngọc gọi:

- Tú Trinh! Cậu sao vậy? Có người tìm cậu đấy.

Ngọc định bước tới gần Tú Trinh hơn nhưng Tú Trinh lên tiếng:

- Đừng lại gần đây!

Ngọc lo lắng hơn:

- Cậu sao vậy? Có cần tớ giúp gì không?

Tú Trinh vẫn không đổi tư thế, cô nói:

- Cậu nói với họ là tớ bận được không?

Ngọc vẫn rất phân vân:

- Nhưng mà... tại sao?

Tú Trinh dứt khoát hơn:

- Làm ơn! Ngọc! Cậu đi đi!

- Được, được rồi. Cậu bình tĩnh nhé!

Ngọc ra khỏi phòng. Tú Trinh giờ mới vén mái tóc lên để lộ hàng nước mắt trên gò má. Trên khuôn mặt mệt mỏi của Tú Trinh ẩn hiện một nỗi buồn sâu thẳm. Trong ánh mắt đen kia dường như có bao điều bí ẩn, mà muốn khám phá nó, người ta phải cực khổ lắm.

Trinh cứ nghĩ về Tâm Đoan và Alex rồi tự thấy tủi thân về mình. Cứ thế, nước mắt cứ vô tình lăn trên mặt cô. Ca làm việc của Tú Trinh đã kết thúc. Cô làm việc ở đây từ sáu giờ tối đến mười một giờ đêm mỗi ngày và tiền lương là năm triệu một tháng. Trinh vừa ra khỏi nhà hàng thì xe ô tô của Gia Ân tới. Gia Ân mỉm cười, tấm kính từ từ hạ xuống:

- Chị tan làm rồi à. Lên xe đi!

Bắt gặp vẻ mặt ủ dột của Tú Trinh. Gia Ân chuyển sang lo lắng. Anh ra khỏi xe, cầm giỏ xách cho Tú Trinh:

- Chị sao thế? Chị không khỏe à?

Trinh đi vòng qua cửa xe bên kia. Gia Ân đi theo mở cửa xe. Trinh nói:

- Ừm! Tôi hơi mệt. Cậu không cần lo đâu. Chỉ là hơi đau đầu thôi mà.

Gia Ân không hỏi thêm. Anh lên xe và chở Tú Trinh về nhà. Trên đường đi, Tú Trinh hỏi:

- Khuya thế này cậu còn đến đón tôi sao? Không cần đâu.

Gia Ân mỉm cười:

- Tôi vừa dự tiệc sinh nhật của một người bạn. Tiện nên ghé qua đón chị luôn. Không có phiền gì đâu. Với lại khuya thế này, chị đi một mình không sợ sao? Thời buổi này Từ Hải thì hiếm còn Sở Khanh thì nhiều lắm. Chị thật may mới tìm thấy người như tôi đấy. Từ Hải chính hiệu.

Tú Trinh bật cười:

- Cái cậu này!

Gia Ân nhìn qua Tú Trinh một thoáng rồi lại lái xe. Anh cũng cười:

- Cuối cùng chị cũng cười rồi. Với tôi, nó đáng giá đô la đấy.

- Thật chứ?

- Chị nghĩ thật sao?

- Cậu giỏi lắm, dám chọc quê tôi. Tôi sẽ trả thù.

***

Sau nhiều lần cố gắng tránh mặt Tâm Đoan. Tú Trinh cũng chịu ra gặp cô ấy. Họ hẹn nhau ở một quán nước. Tâm Đoan mở lời:

- Mình rất vui khi gặp lại được cậu.

Tú Trinh gượng gạo mỉm cười. Không rõ lý do nào cô không muốn đối diện với Tâm Đoan, cô trả lời:

- Mình cũng thế. Nhưng... công việc lại quá bận. Cậu không trách gì mình chứ?

- Không sao. Mình hiểu mà. Tại sao cậu lại đi như vậy?

Tú Trinh ấp úng:

- À...Chuyện mình đi sao? Thực ra... mình muốn tự lập. Tự đứng vững bằng đôi chân của mình. Và mình cũng rất ngại khi phải làm phiền cậu và cô Thảo Mi.

Tâm Đoan có vẻ buồn, cô thở dài và nói tiếp:

- Mẹ mình lo lắng cho cậu lắm. Bà ấy thấy áy náy với mẹ cậu. Chưa bao giờ bà ấy hết day dứt cả.

- Xin lỗi! Tại mình hết!

Tâm Đoan nắm lấy tay Tú Trinh:

- Lúc nào rỗi, cậu tới nhà mình nhé. Mẹ mình mong cậu tới đấy.

- Ừm! Chắc chắn mình sẽ đến.

Họ ngồi trò chuyện với nhau rất lâu. Tâm Đoan kể tất cả mọi chuyện xảy ra trong bốn năm qua cho Tú Trinh nghe. Nhưng Tú Trinh thì vẫn giấu tất cả những ngày tháng không tốt đẹp của mình, giấu cả thông tin về đứa con trai bốn tuổi nữa.

Sau bốn năm, mọi người đã thay đổi. Tú Trinh chẳng còn là một tiểu thư đài các, kiêu sa. Cô trở nên trầm lặng, luôn giữ tất cả mọi bí mật trong lòng. Trở thành người phong sương dày dặn hơn. Còn Tâm Đoan trở nên năng động, dễ thương và lanh lợi. Không còn cô lập và khép kín như xưa.

Khi nghe tin Alex và Tâm Đoan sắp cưới. Lòng Tú Trinh thật sự thấy chếnh choáng. Chẳng phải vì tình yêu ngày ấy còn quá đậm sâu mà vì một thứ gì đó thật khó nói khiến Tú Trinh buồn bã. Và đúng như lời Alex nói, Tú Trinh đã từ chối lời giúp đỡ của Tâm Đoan.

Hôm nay nhà hàng không đông khách lắm vì thế mà Tú Trinh bớt vất vả hơn. Khi mang món ăn ra cho bàn số tám, Tú Trinh cảm thấy mùi thức ăn rất lạ, màu sắc cũng không bình thường. Cô dừng lại không mang ra nữa. Ngọc ngang qua hỏi:

- Chuyện gì thế?

Tú Trinh nói:

- Cậu mang thêm thức uống kèm cho bàn số 8 và bảo họ chờ thêm một lát. Thức ăn dường như có vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net