Thiên Thanh gặp cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ vội vã đi tìm cậu bé rồi họ thấy Thiên Thanh đang đứng cùng một người đàn ông – đó là Alex – cạnh bờ hồ cách đó không xa. Tú Trinh và Gia Ân vội vã chạy đến. Tú Trinh hoang mang ra mặt. Tú Trinh giằng tay đứa trẻ làm nó giật về phía sau, cô mắng nó:

- Con hư lắm biết không! Tại sao lại để người khác lo lắng thế hả? Mau đi về.

Thấy Tú Trinh đang nóng, Gia Ân bế Thiên Thanh, dỗ dành nó rồi quay bước đi trước. Tú Trinh không muốn để ý tới Alex nên cô cũng định bước đi thì bị Alex giữ tay ở lại:

- Tú Trinh! Thằng bé...

Tú Trinh hét lên và vung tay:

- Chẳng liên can gì tới anh cả. Anh về đi.

***

Đêm về, Alex ngồi lặng trước bàn làm việc. Anh nhìn lên màn hình vi tính nhưng thật ra chẳng nhìn gì cả. Anh nhớ tới lúc chiều khi nói chuyện cùng đứa trẻ.

Alex hỏi:

- Bé con! Cháu là con của mẹ Tú Trinh phải không?

Cậu bé đang chơi bỗng dừng lại, ánh mắt ngơ ngác ngước nhìn anh. Alex ngồi xuống trước mặt cậu bé và lại hỏi:

- Cháu tên là gì?

- Thiên Thanh ạ.

Cậu bé vẫn nhìn Alex đầy hồ nghi. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mắt anh. Alex mỉm cười và nói:

- Đừng sợ, bé con. Chú là Alex, là bạn của mẹ cháu. Chú muốn nói chuyện với cháu thôi. Bé con! Người đó là bố cháu hả?

Alex chỉ tay về phía Gia Ân. Thiên Thanh lắc đầu:

- Không. Đó là chú Gia Ân. Bố cháu mất rồi.

Alex sửng sốt:

- Mất rồi ư!

Thiên Thanh gật đầu và nói:

- Mẹ nói bố ở trên trời cao. Còn lâu lắm bố mới về được.

Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay lên trời. Cái vẻ ngây ngô của nó làm Alex thấy mến nó lạ.

Rồi Alex thở dài khi nhớ đến những lời Tú Trinh nói lúc say. Anh thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ đó là sự thật. Nếu Thiên Thanh thật sự là con của mình thì mình phải làm sao. Nếu chuyện này để Tâm Đoan biết được, cô ấy sẽ ra sao đây. Không! Chắc chắn là không có chuyện đó. Mình phải gặp Tú Trinh để hỏi rõ ràng.

Cùng lúc đó ở nhà Tú Trinh, cô cũng lo lắng vô cùng, cô thầm nghĩ:

- Alex đã gặp được Thiên Thanh. Chắc chắn anh ta sẽ tìm ra được Thiên Thanh là ai. Anh ta sẽ phát hiện Thiên Thanh là con trai của anh ta. Không! Mình phải ngăn điều đó lại. Mình không thể để anh ta gặp Thiên Thanh nữa. Nếu Tâm Đoan biết chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ sốc lắm. Phải dừng lại mọi chuyện, phải đưa Thiên Thanh rời khỏi đây ngay thôi.

Ở công ty TLR, tại phòng làm việc của ông Bá Đạt. Tú Trinh đưa đơn xin từ chức cho ông. Bá Đạt vô cùng ngạc nhiên:

- Chuyện này là sao?

- Chẳng sao cả. Chỉ đơn giản là em mệt. Em muốn từ chức.

Ông Bá Đạt trả lại lá đơn:

- Tôi không thể để em nghỉ việc với một lý do không hợp lý như vậy. Em đang gặp chuyện gì sao?

Tú Trinh thoáng suy nghĩ rồi nói:

- Không. Có lẽ với em như thế đã quá đủ. Em sẽ rời khỏi thành phố, không muốn can dự vào thương trường nữa. Cảm ơn anh vì tất cả.

Ông Bá Đạt nắm lấy tay cô, ông khẩn thiết nói:

- Công ty đang ở giai đoạn khó khăn. Anh đang rất cần em, em đành lòng bỏ anh sao?

Tú Trinh e ngại, cô mỉm cười rồi buồn bã gạt tay ông Bá Đạt ra:

- Em xin lỗi!

Nói rồi cô rời khỏi phòng. Ông Bá Đạt vội vàng gọi cho Huấn:

- Cậu cho điều tra xem tại sao Tú Trinh lại bất ngờ nghỉ việc.

Tú Trinh đi xe đến nhà Gia Ân. Gia Ân đang cùng Thiên Thanh thu dọn quần áo trên phòng. Tú Trinh vừa lên thì Gia Ân hỏi:

- Mọi chuyện thế nào rồi?

- Tôi đã gửi đơn thôi việc cho ông ta rồi. Bây giờ... tôi có thể tự do đưa Thiên Thanh rời khỏi đây.

Thiên Thanh chạy đến ôm lấy cô, cậu bé hỏi:

- Mẹ! Chú Gia Ân có đi cùng với chúng ta không?

Tú Trinh nhìn Gia Ân, anh mỉm cười:

- Tôi sẽ đưa chị tới nhà của bố mẹ tôi ở tạm trước khi chị tìm được chỗ ở mới.

- Không cần đâu. Hai mẹ con tôi tự lo được.

Gia Ân đến gần hai mẹ con họ. Anh ngồi xuống nựng hai má của Thiên Thanh rồi nói:

- Dạo này bố tôi không được khỏe. Tôi cũng muốn về thăm ông. Với cả tôi cũng muốn giới thiệu chị với ông. Trong điện thoại, tôi đã từng nhắc chị với ông ấy. Chị đồng ý đi về nhà tôi nhé!

Tú Trinh tiến đến rồi ngồi xuống giường. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu cậu đã nói thế. Thật ra tôi cũng rất lo vì tôi còn đưa theo Thiên Thanh nữa. Nếu đến nhà cậu, Thiên Thanh sẽ ổn hơn.

Gia Ân vui ra mặt. Anh chợt nhờ Thiên Thanh xuống bếp lấy nước ngọt. Anh có chuyện riêng muốn nói với Tú Trinh. Anh cùng ngồi ở giường và nói:

- Hôm bữa... chị gặp bố đứa nhỏ thế nào rồi.

Tú Trinh thở dài, cô trả lời:

- Chẳng thế nào cả. Tôi nhất định không để anh ta biết Thiên Thanh là con. Dù sao tôi và Thiên Thanh cũng sắp đi rồi. Anh ta chẳng thể nào biết thêm gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net