Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Makima cẩn thận cài từng nút cúc áo, thắt cà vạt ngay ngắn, sửa cổ áo nghiêm chỉnh. Nàng ngắm nghía bản thân trong gương hồi lâu, thầm nghĩ đã bao lâu rồi mình mới khoác lên bộ quần áo công sở nhỉ, hoài niệm thật đấy.

Có lẽ là từ hàng chục năm về trước, kể từ cái lúc mà Denji chém lên người nàng một nhát đau đớn.

Nàng lắc đầu, cố ngăn bản thân hồi tưởng lại cái khoảnh khắc man rợ ấy. Càng nghĩ lại càng thấy uất ức, con chó mà nàng thành tâm nuôi dưỡng lại cắn cho nàng một phát thật đau.

Dù sao thì nàng cũng đã sống lại một kiếp mới rồi, không nên quá đau buồn về quá khứ mãi làm gì.

Sửa soạn xong xuôi, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi, chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao sau vài tiếng nữa.

Sau khi hồi sinh, cuộc đời nàng lại quay về quỹ đạo cũ, lại được chính phủ nhận nuôi, lại bị chúng nhồi nhét vào đầu những ý nghĩ cực đoan về một thế giới hòa bình, lại là công cụ thay chúng thanh trừng kẻ xấu để đem lại cuộc sống bình yên cho nhân loại.

Nhưng không sao, miễn là có thể khiến cho con người hạnh phúc, bảo nàng làm gì cũng được.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, nàng không nhận ra mình đã đến tòa Quốc hội lúc nào không hay. Nàng hít một hơi sâu, rồi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy những vị quan chức đã có mặt gần như đông đủ. Họ nhìn nàng đầy tò mò và háo hức, ai cũng hiếu kỳ về năng lực con át chủ bài của chính phủ sẽ bá đạo đến mức nào. Nàng cúi chào họ, rồi nhanh chân bước về chỗ của mình.

"Như các vị đã biết, gần đây lũ mafia không ngừng mở rộng lực lượng, gây nhiều phiền phức cho cả cộng đồng nói chung và người dân nói riêng."

Vị Thượng nghị sĩ ngồi ở vị trí trung tâm lên tiếng, hiển nhiên ông ta chính là người có địa vị cao nhất ở đây. Thở ra một hơi dài, ông ta tiếp tục cao giọng:

"Tôi cảm thấy vô cùng quan ngại về vấn đề này. Nếu cứ tiếp tục, cuộc sống của người dân sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Cho nên, tôi muốn hỏi ý kiến các vị về cách giải quyết vấn đề này."

Ông ta vừa dứt lời, những người ngồi ở dưới liền bàn tán xôn xao, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám lên tiếng đưa ra giải pháp. Phải rồi, bởi Nhật Bản không cho phép sở hữu quân đội tư nhân, cho nên những chính trị gia máu mặt đành dựa vào xã hội đen để củng cố vị trí của mình. Nếu buộc họ xử lý mafia, thì khác gì bắt họ tự bắn vào chân mình đâu.

Makima nở nụ cười mỉa mai, đúng là một lũ người giả tạo, bên ngoài thì hô hào muốn cho người dân một cuộc sống yên bình, bên trong lại hậu thuẫn lực lượng phá hỏng cuộc sống bình yên của người dân.

"Thưa ngài, tôi nghĩ mình có đủ năng lực để xử lý chuyện này."

Những người xung quanh sửng sốt trước câu nói của nàng. Họ đều thừa hiểu rằng nàng thừa sức dọn dẹp lũ người làm ăn phi pháp này, nên không khỏi sợ hãi rằng chỗ chống lưng của mình sẽ bị lật đổ. Họ ngay lập tức lên tiếng phân bua:

"E hèm, tôi nghĩ rằng chúng ta không nên manh động, lũ mafia này không hề đơn giản, nếu đánh động chúng có thể gây họa về sau."

"Tôi nghĩ rằng mafia cũng có nhiều mặt lợi cho chúng ta, điển hình như giúp kìm hãm số lượng tội phạm trong thành phố này."

Vị Thượng nghị sĩ kia nghe đến là mát tai, ông ta ngay lập tức dời ánh mắt đến Makima, nhu nhược nói:

"Tôi thấy họ nói đúng, tiêu diệt mafia lợi bất cập hại, cho nên là chúng ta không nên đánh đổ bọn chúng làm gì."

"Nhưng chẳng lẽ cứ để chúng tự do lộng hành như vậy sao, thưa ngài?" Makima cau mày hỏi.

"Đương nhiên là không rồi, vậy nên tôi muốn cô Makima đây trà trộn vào tổ chức của chúng, theo dõi hành động và tiện thể kiềm chế chúng lại. Cố vấn trợ lý của chúng tôi, Sakaguchi Ango sẽ trợ giúp cô một phần."

Mặc dù không mấy thỏa mãn với câu trả lời của ông ta, nhưng Makima cũng ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa. Bởi nàng biết, nếu nàng động vào lợi ích của bọn họ, chắc chắn họ sẽ không để yên cho nàng.

"Tôi mong cô Makima sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình ."

"Đương nhiên rồi, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào đi nữa, nhất định nhiệm vụ phải được hoàn thành trọn vẹn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net