14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương thành, tế đàn.

Tế đàn bốc lên hàn khí, nằm trên đó, vẫn là thân thể của thiếu niên kia. Y phục trên người cậu đã bị cởi bỏ, da thịt trắng như tuyết lõa lồ trong không khí, mà từ phần gáy đến xương quai xanh ở bả vai đã được điêu khắc thành hình dạng như một cây hoa, hoa thược dược đỏ, máu tươi đang gợn sóng chỗ những vết dao tuyệt mỹ.

Mà hoa thược dược còn có một tên gọi khác, tương ly.

Tiếng nổ lớn từ phía xa truyền đến đã không còn kinh người nữa, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.

Ngô Phàm giương mắt.

Khách nhân, ngươi đến nhanh hơn so với trong tưởng tượng của ta, lo lắng cho tiểu mỹ nhân của ngươi như vậy sao? Hắn giật giật khóe miệng.

Ngô Phàm nhìn về phía tế đàn, sau đó đưa tay lên, ý bảo thầy pháp tạm dừng "máu tế".

Đứng dậy, đi đến tế đàn, Ngô Phàm cầm lấy cây dao, hung hăng rạch một đường trên bàn tay của mình, máu tươi lập tức trào ra, hắn đem tay để trên đoá hoa thược dược nơi bờ vai của Bạch Hiền, nhẽ nắm chặt tay lại, máu tươi chảy thành một trụ nhỏ, rót vào tâm hoa, lại dường như dung nạp lẫn nhau mà thấm vào từng vết thương. Đóa hoa thược dược màu đỏ thình lình như bừng cháy, máu tươi chỗ những vết thương được dung nạp, cấp tốc chảy vào thân thể.

Lúc này Ngô Phàm nở nụ cười.

Người thứ hai được Thiền chọn trúng. Phác Xán Liệt, đây thật sự là đại lễ. Không cần ngươi đến đoạt lấy, ta cũng sẽ hai tay dâng cho ngươi.

Lúc này, dưới tế đàn, một thân ảnh màu đen xuất hiện. Đồng thời xuất hiện còn có vô số kim châm cấp tốc bay tới --

Đường hoàng mà đến.

Ngô Phàm nhanh chóng kéo áo choàng đỏ của thầy pháp đứng bên cạnh, quăng mạnh lên không trung, vận dụng nội lực, giống như một chiếc dù thật to, bao quanh chính mình để không bị kim châm tổn thương, mà tên thầy pháp đáng thương kìa đã bị kim châm đâm thành cái sàng.

Người dưới tế đàn khựng lại, Ngô Phàm nhìn hắn, vừa cười vừa nói,

"Bảy năm rồi, ngươi vẫn không biết lễ phép như vậy sao?"

"Trả hắn lại cho ta."

"Hắn? Ai vậy? Không phải nói lúc gặp lại sẽ giết ta sao? Hắn nào, sao có thể quan trọng hơn việc giết ta?"

Phác Xán Liệt không hề để ý tới Ngô Phàm, ánh mắt của hắn yên lặng nhìn Bạch Hiền trên tế đài, nửa người trên gầy yếu hoàn toàn phơi bày ra, trên bờ vai trắng như tuyết nở rộ một đóa hoa màu máu, đẹp mắt như vậy, nhất định rất đau.

Hắn không tự chủ mà bước chân lên cầu thang dẫn đến tế đàn.

Không biết tại sao, trong nội tâm của Phác Xán Liệt hiện tại chỉ có một suy nghĩ.

Khoác cho hắn một bộ y phục, nếu không sẽ bị lạnh.

Yên lặng mà đi từng bước một lên tế đàn, bước đi kiên định. Vừa đi, vừa lấy tay cởi trường bào màu đen của mình ra.

Còn chưa đến tế đàn, đã vung tay lên, áo choàng màu đen trên không trung đi đến một nơi khác, phần phật bay lên cầu thang, bao trùm lên thân hình gầy yếu của thiếu niên trên tế đàn, ôn nhu đến mức không chút tiếng động.

Nhìn trường bào đắp lên thân thể của người kia, Phác Xán Liệt dừng bước, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh tế đàn, là gương mặt lúc nào cũng khiến người khác đoán không ra--

Người mà ta quen thuộc, người mà ta quen thuộc nhất.

Bất kể hoàn cảnh xoay chuyển như thế nào, ta cũng không dám quên ngươi.

Ta và ngươi là Song Sát bị bánh xe vận mệnh buộc chặt.

Chúng ta đều không người thân, không có tên, là huynh đệ, là huynh đệ ruột thịt huyết mạch tương liên. Lúc nhỏ sống lưu lạc, nhận hết sự khinh bỉ của người đời, luôn bầu bạn không rời. Cho đến lúc được Bồng Thịnh chọn trúng, tiên vương đặt tên cho chúng ta.

"Ca, bọn họ nói về sau ta tên là Phác Xán Liệt, ngươi tên gì?"

"Ngô Diệc Phàm."

"Hình như tên của ta nghe hay hơn nha. Xán Liệt, vừa nghe đã cảm thấy rất lợi hại. Diệc Phàm bình thường quá, haha"

"Ừ, Xán Liệt lợi hại nhất."

Kỳ thực ngươi mới là người lợi hại nhất, ngươi luôn là người mạnh nhất. Ta sùng bái ngươi, sùng bái đến muốn trở thành ngươi.

Sùng bái đến mức nói ra câu yêu mến mà về sau nhục nhã cả đời.

"Ca, trong thiên hạ này, ta thích ngươi nhất."

Ca ca của ta lợi hại nhất, ca ca mà ta thích nhất.

Ta làm sao có thể lường trước, kết quả là nhiều năm cùng nhau chung sống và giúp đỡ đều tiêu tan khi ngươi đột nhiên làm phản.

Tiết mục tranh quyền đoạt vị dơ bẩn lại do ngươi làm diễn viên chính.

Tiên vương đối đãi chúng ta như con lại bị ngươi giết chết, hyunh đệ tình như thủ túc bị ngươi lăng nhục. Bồng Thịnh vất vả lắm mới hình thành bị ngươi phá hủy.

Xé bỏ lớp ngụy trang của một ca ca tốt, ngươi biến thành một người xa lạ, ngươi hành hạ ta, lăng nhục ta, khao khát muốn xem ta chết.

Nhưng đến nay ta vẫn không biết nguyên do.

Ca, sợi xích sắt đầy gai đâm ta đau quá, tiếng thét của Lộc Hàm vang lên chói tai đâm ta đau quá, thi thể chồng chất như núi cũng đâm ta đau quá.

Có thể làm cho ta đau thành như vậy, không hổ là ca ca mà ta sùng bái nhất, không hổ là ca ca mà ta thích nhất!

Cừu hận xuôi theo đau đớn ngày càng nở rộ, một ngày lại một ngày cắn nuốt đi tất cả những tình cảm còn lại của ta đối với ngươi.

Ta sao dám quên ngươi? !

Phác Xán Liệt mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngô Phàm.

"Xán Liệt, tại sao lại dùng ánh mắt như thế để nhìn ta. Ngươi nói xem, ngươi tột cùng là tới giết ta, hay là tới cứu hắn?", lời nói khiêu khích cười như không cười của người kia từ đỉnh tế đàn truyền xuống.

"Cứu hắn, giết ngươi."

Phác Xán Liệt lại kẹp vô số kim châm kia giữa các khe hở của bàn tay.

"Ha ha ha ha!" Trên tế đàn truyền đến giọng cười tàn bạo lại khinh miệt của Ngô Phàm.

"Xán Liệt, ngươi thật sự đã quá xem trọng bản thân rồi, ngươi cảm thấy, ngươi có khả năng ở trước mặt ta cùng lúc hoàn thành cả hai chuyện sao?", giọng nói càng về cuối câu hỏi càng trở nên hung ác, khiến cho câu hỏi trở nên chân thật đáng tin. "Đừng quên, ta chính là ca ca của ngươi."

"Ngươi bây giờ rất yếu." Phác Xán Liệt mặt không thay đổi mà trả lời.

Sắc mặt Ngô Phàm cứng đờ.

Khoé miệng Phác Xán Liệt lạnh lùng nhếch lên một chút, "Bị ta nói trúng rồi sao? Bây giờ ngươi rất yếu, ta cảm nhận được."

Đúng vậy, Ngô Phàm hiện tại rất yếu, phi thường yếu, thân thể này không có "máu tế" tiếp ứng, lại còn để máu của mình chảy ra, lúc này Ngô Phàm có lẽ thật sự không phải là đối thủ của Phác Xán Liệt.

Thế nhưng đây một canh bạc, Ngô Phàm đang đánh cược, cầm lấy linh hồn của hắn để đánh cược một ván.

Phác Xán Liệt cũng không nhiều lời, kim châm kẹp giữa năm ngón tay phóng ra lần nữa, ngay lập tức, cơ thể Ngô Phàm né tránh kim châm, nhảy lên nơi mà kim châm không có khả năng phóng tới - tế đàn.

Phác Xán Liệt không có khả năng đả thương Biện Bạch Hiền.

Ngô Phàm nhảy lên tế đàn, nhân tiện liền nằm nghiêng xuống bên người Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cả kinh, muốn đi đến phía trước cản lại --

"Đừng tới đây! --", đoản đao của Ngô Phàm cắt rách trường bào vừa nãy Phác Xán Liệt cách không phủ lên, đặt ngay trái tim Bạch Hiền.

"Cũng đừng làm ta sợ, tay ta mà run lên, có thể sẽ đâm vào", dùng giọng điệu giả vờ mà nói.

Phác Xán Liệt định trụ bước chân, gắt gao nhìn tế đàn, hối hận vừa rồi thật sự hành động thiếu suy nghĩ.

Ngô Phàm nhìn Phác Xán Liệt cười, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Hiền vẫn đang đắm chìm trong mộng, ung dung nói --

"Xán Liệt, không thấy lạ vì sao hắn một mực ngủ say như vậy? . . . Hắn đã uống 'Nhập mộng' rồi. . . 'Nhập Mộng' ngươi cũng biết chứ. . ."

Đồng tử Phác Xán Liệt co rút lại.

Như thế nào lại không biết!

"Ngươi nói xem bảo bối của ta sao lại có thể thông minh như vậy, liền cho hắn uống 'Nhập Mộng'? Không có máu tươi và nụ hôn bất chấp tất cả của người trong mộng, e là vĩnh viễn hắn cũng không tỉnh lại"

"Làm sao bây giờ? Ngươi nói, người trong mộng của hắn sẽ là ai chứ? Máu tươi, và một nụ hôn?"

"Để ta thử một chút xem sao"

Nói xong, Ngô Phàm liền dùng đoản đao trong tay rạch lên bờ môi mình, máu tươi chảy ra, đỏ đến dị thường.

Hắn nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt, cười một chút, hai ngón tay nắm chặt cằm Bạch Hiền, hôn lên đôi môi có vẻ tái nhợt của Bạch Hiền --

Hai hàng lông mày của Phác Xán Liệt gắt gao mà xoắn vào nhau, bàn tay nắm chặt phát ra vài tiếng xương cốt giòn vang. Thế nhưng vẫn phải kiêng kị thanh đao vàng của Ngô Phàm như cũ để ở trái tim Bạch Hiền--

Thời gian im hơi lặng tiếng xẹt qua chốc lát --

Như dự tính, Bạch Hiền không có một chút phản ứng, Ngô Phàm chậm rãi rời khỏi môi Bạch Hiền, còn dùng tay ngón tay ngả ngớn ấn vào một cái.

"Hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà hình như không phải là ta-- "

"Xán Liệt, hay là ngươi cũng thử một chút đi?" Giảo hoạt mà cười một chút, sau đó đột nhiên --

Ngô Phàm ôm Bạch Hiền lên! Ném về phía Phác Xán Liệt đang đứng bên dưới --

Phác Xán Liệt không dám nghĩ nhiều, liền đưa tay ra đón, ngay lúc hắn đón được Bạch Hiền, Ngô Phàm vỗ tay một cái thật mạnh vào giữa tế đàn--

Hình như có cơ quan được mở ra, cả tế đàn đều chấn động!

Phác Xán Liệt thận trọng ôm lấy Bạch Hiền, trong lòng kinh hô một tiếng "Không ổn!"

Toàn bộ tế đàn nguy nga liền phát ra thanh âm ken két đáng sợ, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Dàn tế trên đỉnh bắt đầu kéo thân thể Ngô Phàm xuống phía dưới, Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền nhưng vì đất núi bất thình lình rung chuyển, thân thể ngã về phía trước, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất!

Sau đó, dường như cả tế đàn bắt đầu vùi lấp, xà nhà và những cây cột dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nghiêng xuống, những mảnh tường trong khung nhà vỡ ra, bất cứ lúc nào cũng có thể ầm ầm rơi xuống!

Phác Xán Liệt gắt gao ôm Bạch Hiền che chở trước ngực --

Tại thời điểm hắn ngẩng đầu, liền trông thấy gương mặt Ngô Phàm sắp biến khỏi tầm mắt,

Ngô Phàm nhìn hắn nở nụ cười, bờ môi giật giật,

Dường như đang muốn nói lời từ biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế