15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toàn bộ tế đàn vẫn không ngừng rung chuyển, Phác Xán Liệt quỳ trên mặt đất, hắn có thể cảm giác được đầu gối đang truyền đến cảm giác đau đớn như xát muối, cột đá xung quanh lung lay sắp đổ, đá vụn và bụi mù ào ào rơi xuống --

Không được! Nơi này sp sp ri, nht định phi ri khi đây ngay!

Hắn cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, hai mắt nhắm thật chặt, trên môi còn dính giọt máu tươi cợt nhả của Ngô Phàm khi nãy, Phác Xán Liệt nhíu mày, nhanh chóng dùng ngón tay xóa đi chút màu đỏ còn lưu lại.

Xương đầu gối cũng không đến mức dễ dàng nát vụn như vậy, Phác Xán Liệt không có thời gian để ý nhiều chuyện, khẽ cắn môi đứng thẳng lên, trường bào che kín người trong lòng, nhích người ấy lại gần mình ngực mình -- lạnh quá . . Phác Xán Liệt thầm mắng bản thân một tiếng, ở trong hoàn cảnh này lại còn nhạy cảm với nhiệt độ như thế, nhưng vẫn không tự chủ được mà ôm chặt người kia thêm một chút.

Chân bước không chần chờ nữa, khéo léo mà luồng lách theo tần suất rung động của mặt đất, rất nhanh đi về phía trước. Dàn tế trên đỉnh cũng đã sụp xuống, rơi vào lòng đất, Ngô Phàm ở trên đàn chẳng biết đã đi đâu. Phác Xán Liệt chỉ biết mình bằng mọi giá phải mang người trong lòng rời khỏi đây.

Quyết không thể để mất mạng ở nơi này! Quyết không phải tại thời điểm này!

Thế nhưng sức người đứng trước nơi đất rung núi chuyển cực lớn đến bất thường lại trở nên vô cùng nhỏ bé, kim châm ở giữa lòng bàn tay Phác Xán Liệt có thể là vũ khí giết người sắc bén nhất, nhưng bây giờ lại không dùng được nửa phần. Việc duy nhất hắn có thể làm hiện tại chính là chạy trốn.

Mặt đất sụp đổ từ tế đàn trên đỉnh kéo dài xuống dưới, cầu thang đi xuống cứ biến mất từng bậc một, giống như bị mặt đất nuốt chửng, tốc độ cắn nuốt vội vàng đuổi theo bước chân của Phác Xán Liệt!

Nói không hoảng hốt là giả, ai biết được khi bị nuốt vào có phải sẽ trực tiếp tiến vào địa ngục hay không!

Ta ti mang ngươi đi, sao có th cùng ngươi chết mt cách v vn như vy được!

Trong lúc cấp tốc chạy trốn, nơi đầu gối bị thương truyền đến cảm giác đau đơn như bị nghiền nát, cánh tay liều chết ôm chặt người trong ngực đang từng chút từng chút trượt xuống, đồng thời còn phải né những tảng đá vụn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chưa bao giờ cảm thấy một cửa ra cũng có thể xa như vậy, dài như vậy.

Mà sức lực đôi chân khó khăn chạy đua cùng mặt đất, là một con quái vật đang mở to miệng như chậu máu đỏ, Phác Xán Liệt cảm thấy mỗi khi chạy một bước, mặt đất phía sau cũng trở nên trống không.

-- Đột nhiên chao đảo một cái! Người trong ngực rơi xuống thật mạnh, thiếu chút nữa đã trượt khỏi tay! Phác Xán Liệt kinh hoảng muốn ổn định Bạch Hiền lại, bước chân không trách khỏi chậm lại một chút! Mà chỉ một chút như vậy, chậm một bước --

Đã bị bóng tối sâu không đáy vượt lên phía trước!

Thân thể lập tức bị một luồng sức mạnh mẽ hút lấy, một lực kéo thẳng xuống phía dưới. Vô cùng không chân thực, như đang rơi giữa chân không. Ngay cả một chút gió cũng không cảm giác được.

Dưới chân trống rỗng, bốn phía cũng trống rỗng. Trong bóng đêm, Phác Xán Liệt thậm chí cảm thấy được đầu óc mình cũng trống rỗng, tay. . . Đúng! Trong ngực còn một người người! Chẳng biết tại sao, Phác Xán Liệt thở phào một cái, một hơi thở rất dài, mặc cho thân thể rơi vào nơi nào đó. Dưới mặt đất bao la, lại là một cái động không đáy, dường như không thể rơi đến đầu cùng.

Tuy rằng xung quanh đều trống rỗng đáng sợ, lại còn cực kỳ tăm tối.

Nhưng mà lúc này, trong lồng ngực, thật sự rất quái lạ, hình như là đầy ắp.

Cũng may là người trong lòng không bị lạc mất, hiện tại vẫn chưa chết.

Phác Xán Liệt không tự chủ được mà nhắm mắt lại. Lúc này đây, muốn quên đi nỗi đau nơi đầu gối, quên đi Bồng Thịnh Kinh Trập, quên đi cừu hận dời núi lấp biển, quên đi quyết tâm muốn chính tay đâm chết Ngô Diệc Phàm, quên đi Kiểu, quên đi Công Thư Cô Manh, quên đi Tống Nhật.

Ta mun ngh ngơi mt chút, ch mt chút thôi. Ngươi s theo ta sao? Dù cho mt giây sau có th lp tc rơi xung đất, tan xương nát tht.

Tht là có li, kéo ngươi cùng rơi xung Địa Ngc.

Người trong ngực vẫn yên tĩnh, dịu ngoan như thế.

Ở giữa không gian này, thời gian dường như bất động, ý thức cũng giống như khoảng không dài dằng dặc, dần trở nên mơ hồ. Dường như đã buông xuôi, ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, cách mí mắt, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu đến, bị lọc thành màu đó như ánh mặt trời chiều, chớp mắt một cái liền biến mất, ý thức của Phác Xán Liệt có chút tỉnh táo lại, thử mở mắt ra. Xung quanh vẫn mờ mịt, nhưng không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. Đây là nơi nào, hình như thân thể đang ngồi ở trên mặt đất.

Đang trên mt đất tht sao? Đã xong rơi xong ri sao? Đã đến đầu cùng ca cái hang không đáy? Cho nên nơi này là Địa Ngc sao?

Cúi đầu xuống, cằm liền để lên một cái đầu nho nhỏ. Bch Hin? Ngươi vn còn đây sao?

Phác Xán Liệt không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đến cuối cùng mình đang ở nơi nào nữa.

Hắn dùng tay nâng mặt Bạch Hiền lên, Bạch Hiền vẫn chưa tỉnh. Mượn ánh sáng mờ ảo, hắn đột nhiên muốn nhìn kỹ con người này một chút.

Lúc trước, hình như chưa tng tht s nhìn k ngươi.

Đã quen nhìn b dáng diêm dúa m hoc ca ngươi, gương mt được trang đim tht đậm lúc nào cũng hàm cha mt làn nước du dàng, tính ra, Hoàng Đô ngươi là người có kh năng hi t tt c sc hp dn. Ta cũng cho rng bn tính ca ngươi vn phóng đãng, cho rng bn thân để ngươi làm Manh là chuyn vô cùng chính xác, ngươi s là mt công c rt tt.

Thế nhưng, hình như ta sai ri.


Khuôn mặt của người trước mắt dưới ánh sáng mở ảo có hơi tái nhợt, đường cong của khóe mắt cũng câu hồn đoạt phách như trong tưởng tượng, nhưng đuôi mắt lại vô tội rũ xuống, sóng mũi không cương nghị cũng không xinh đẹp, lại khiến người khác dễ chịu vừa đúng. Bờ môi. . . như một cánh hoa bị mất đi hơi nước, có chút buồn bã dịu dàng.

Bch Hin, ngươi mang khuôn mt gt người này khá lâu ri. Nếu ta sm nhìn k ngươi, sao có th cho ngươi đi làm chuyện ti tin dơ bn thế kia.

Phác Xán Liệt cảm thấy ngực như bị vật gì đó ngăn lại, đè nén, hối hận.

Mà lúc này, trong ngực truyền đến dị động, Phác Xán Liệt thấy chân mày Bạch Hiền đột nhiên nhăn lại, trên trán bắt đầu chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, vai lại bắt đầu nóng lên, cổ họng di chuyển, phát ra một chút đau khổ trầm ngâm, hai mắt vẫn đóng chặt như cũ.

Một dáng dấp không tỉnh lại được.

Bộ dáng như vậy, chắc chắn là gặp ác mộng nên nói mớ.

Nhưng mà Bch Hin, vì sao ung 'Nhp Mng' ri mà ngươi vn còn gp ác mng ch? 'Nhp Mng' chính là th thuc mê làm cho người ta sng mơ mơ màng màng nht. Người mà ngươi gp được trong mng khiến ngươi kh s như vy sao?

Hình như nỗi đau lại bộc phát, thân thể Bạch Hiền cũng bắt đầu không yên, tay cũng bắt đầu tìm tòi, vừa lúc lại chạm vào tay Phác Xán Liệt, liền giống như đã bắt được thuốc cứu mạng mà nắm thật chặt, tựa như muốn đem ngón tay bấu vào trong da thịt Phác Xán Liệt.

Kêu lên một tiếng đau đớn, Phác Xán Liệt cũng không động đậy, để mặc Bạch Hiền bấu vào. Hắn duỗi tay kia ra nâng gáy Bạch Hiền lên, đưa đến gần mặt mình một chút.

Chính là ta sao?

Nếu đúng là vy, hin ti có th cu ngươi ch?

Cu ngươi khi cơn ác mng này.

Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, đến gần gương mặt Bạch Hiền. Hai đôi môi lặng yên không tiếng động mà hợp lại cùng một chỗ, một đôi mỏng manh, một đôi đày đặn, một đôi lạnh buốt, một đôi ấm áp. Bờ môi truyền tới khí lạnh nhè nhạ, tay bị nắm chặt cũng thả lỏng vài phần, người trong ngực yên tĩnh trở lại.

Yên tĩnh đến kỳ lạ, chân mày Bạch Hiền đã thả lỏng rồi, vẻ mặt thống khổ cũng đã biến mất. Sắc mặt bình thản.

Thế nhưng, ánh mắt lại vẫn cứ nhắm chặt lại như cũ. . .

Không có tnh, hn không có tnh.

Vì sao. . . Rt cuc không phi là ta sao. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế