43.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【Yêu hận chia ly, linh hồn vỡ nát.

Tâm tư của những người xem đều trầm xuống, để lại lời cảnh báo cho những người thuận đường ghé qua.

Người buôn bán phiền muộn khổ hạnh, cứ khoét sâu ổ bệnh của chứng nan y.

Hoả Quang trì, Phồn Tinh vẫn, Tuần Lộc đào. (*)

Con đường phía trước đi đâu, về đâu. Tống Nhật Nghênh Phong 】

Ngô Phàm chưa bao giờ nằm mộng.

Hắn không biết mình hiện tại có thể gọi là đang nằm mộng hay không. Bởi vì hình như hắn thấy được gương mặt của Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng gần như chống đỡ thân thể nằm trước mặt của mình, hắn không sợ hãi mà nhìn mình, cũng không nghiến răng nghiến lợi với mình. Hắn chỉ là cười rất yên bình, híp nửa mắt, an tĩnh hôn mình.

Trong cơn hoảng hốt, Ngô Phàm dường như nghe được hắn đang gọi tên của mình, không phải Ngô Diệc Phàm, mà vỏn vẹn chỉ có tên của mình.

Ngô Phàm muốn mở miệng, muốn làm cho Trương Nghệ Hưng mở mắt ra.

Muốn hỏi một câu, ngươi thật sự không nhìn thấy sao? Thậm chí còn muốn đe dọa một câu, làm sao ngươi dám không nhìn thấy chứ?

Thế nhưng mà miệng lại bị nụ hôn không rõ ràng ngăn lại.

Chất độc ở ngực dường như cũng bắt đầu không còn đau nữa...

Tựa như chất kịch độc đang lan ra trong thân thể đều được nụ hôn này yên lặng hút đi. Ý thức mơ hồ bắt đầu dần dần tỉnh táo, mở mắt ra nhìn, phản chiếu gương mặt của một người.

Nụ hôn này là một nụ hôn chân thật.

Nhưng người lại chỉ là một người trong tưởng tượng.

Ngô Phàm đẩy người đang nằm hôn trước mặt mình ra, bỏ qua đôi môi người kia đang ở trên môi của mình. Sau khi người nọ bị đẩy ra vẫn không nói lời nào, trên mặt vẽ ra nụ cười không rõ thâm ý.

Vòng qua thân thể Ngô Phàm, xuống giường, đứng trước giường.

Ngô Phàm lau bờ môi, cau mày nhìn về phía hắn, "Kim Tuấn Miên, ngươi có thấy ghê tởm hay không?"

Kim Tuấn Miên cười, nhún vai.

"Thật oan uổng nha, Vương của ta, ta hảo tâm cứu Ngài như vậy, Ngài còn chán ghét --"

"A? Lúc ngươi liếm đôi mắt chảy mủ của Trương Nghệ Hưng sao lại không chê ghê tởm?"

Tiếp tục trưng ra nụ cười trêu tức như khi làm việc xấu mà nhìn về phía Ngô Phàm.

"Trương Nghệ Hưng ở đâu?"

Ngô Phàm không phản ứng đến sự giễu cợt trong lời nói của hắn, di chuyển cánh tay còn đang đau ê ẩm bên trong, chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng đang lúc hắn đứng dậy, giương mắt nhìn Kim Tuấn Miên, lại thấy thân thể của đối phương đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt--

Vốn là gương mặt với nụ cười ôn nhu, dường như bởi vì sự đau đớn to lớn nào đó ở sâu bên trong cơ thể mà cau mày lại.

Cả người cong lại, hai tay nắm chặt ngực, phát ra một tiếng đau đớn thật khẽ.

Ngô Phàm bị hành động kỳ lạ đột ngột của người này làm cho hoảng hốt--

"Thính Thiền, ngươi lại đang giở trò quỷ gì vậy!"

Đứng dậy, từ trên giường nhảy xuống, tính đi bắt lấy Kim Tuấn Miên, người nọ lại hung hăng lùi về phía sau một bước. Phất tay một cái bảo mình đừng tới gần, chật vật đứng thẳng người, tay vẫn nắm chặt ngực, duỗi ra hai ngón tay, dùng sức đâm vào ngực, từng chút từng chút xê dịch lên trên, giống như đem thứ gì đó trong thân thể dọc theo kinh mạch khí huyết mà dời đi chỗ khác --

Đến lúc ngón tay đi qua cổ, ngay cả Ngô Phàm cũng có thể trông thấy mấy đại mạch trên cổ Kim Tuấn Miên lộ ra ánh sáng màu vàng đậm, nước màu vàng đậm chạy dọc trong kinh mạch theo sự dẫn dắt của ngón tay Kim Tuấn Miên

Lúc này, đầu ngón tay vừa chuyển hướng, vượt qua đỉnh vai, đi đến cánh tay.

Ngón tay dọc theo cánh tay mà đi một đường xuống phía dưới, chất lỏng màu vàng sậm bị ép tới bàn tay, cả bàn tay đều phát ra ánh sáng màu vàng đậm kia, cuối cùng tất cả tập trung tại đầu ngón út.

Trên gương mặt trắng nõn của Kim Tuấn Miên rớm một lớp mồ hôi lạnh thật mỏng, chân mày có lẽ là vì sự đau đớn kịch liệt nào đó từ thân thể truyền đến mà xoắn lại với nhau.

"Đưa đao cho ta!"

Ngô Phàm không hỏi lại, chỉ nhanh chóng vung một thanh đoản đao không biết lấy từ đâu ra--

Kim Tuấn Miên một tay nhận lấy, không chút do dự, giơ tay chém xuống!

Đầu ngón út tập trung chất kịch động màu vàng đậm bị thanh đao sắc bén cắt đứt!

Máu tươi cũng từ vết thương đoạn chỉ trên ngón tay mãnh liệt trào ra --

Bờ môi Kim Tuấn Miên bị chính mình cắn đến rịn ra máu. Cơn đau đớn kịch liệt nơi lồng ngực rốt cuộc theo việc tự cắt đi ngón tay của mình mà lập tức biến mất.

Ngô Phàm tiến lên một bước, vội vàng nắm lấy tay Kim Tuấn Miên, từ tấm màn cạnh giường xé rách một đoạn gấm quấn lên ngón tay bị cắt đứt của Kim Tuấn Miên để cầm máu cho hắn.

"Ss--" ngón tay vừa bị cắt đứt được dùng vải gấm mạnh mẽ quất lấy, Kim Tuấn Miên rốt cuộc bị đau mà hít một hơi khí lạnh.

Ngô Phàm chăm chú túm lấy ngón tay bị cắt đứt của Kim Tuấn Miên, cắn răng nhíu mày trừng Kim Tuấn Miên.

"Này là có ý gì?"

Kim Tuấn Miên đứng dậy, đẩy cánh tay của Ngô Phàm ra, tự mình che vết thương của ngón tay vừa bị cắt đứt, cúi người, nhặt đốt ngón tay màu vàng sậm kia. Sau đó chậm rãi quay đầu lại.

Mặt của hắn rất bình tĩnh, trên mặt lại hiện lên nụ cười ôn nhu yếu ớt. Giống như người vừa rồi bị đau đớn kịch liệt tra tấn và tự cắt đứt ngón út của mình không phải hắn.

"Vương, xem như là ngươi thiếu ta. Làm đồng lõa lại còn phải quan tâm đến mạng của ngươi, liên lụy tới ta phải cắt đi ngón út của chính mình. Ngươi nói có phải ta hơi quá phận với cái gọi là chức vụ của mình hay không?"

"Ngươi hút độc của ngự xà sang người của mình?"

Kim Tuấn Miên cười mà không nói, cầm đốt tay được bao phủ trong mảnh vải nhuộm đỏ màu máu lên quan sát.

"Khoản nợ này ngươi thiếu cũng không phải chỉ một mình ta --"

Nói xong, bước đến một bệ đá, một tay bưng ra một cái khay bằng vàng. Đưa lên trước mắt Ngô Phàm.

Bên trong rõ ràng còn có bốn đoạn ngón tay màu vàng đậm nằm trong đấy! Kim Tuấn Miên cũng đem ngón tay của mình để vào.

"Vương, Ngài cũng thật là hành động quá liều lĩnh, chính ta đã vì Ngài hút lấy một phần năm chất độc cuối cùng còn lại mà phải chịu đau đớn dữ dội như thế rồi, lúc Ngài thè lưỡi ra liếm lấy cặp mắt kia cũng thật đau đớn, chậc chậc chậc..."

"Bất quá Ngài đã là Vương, ta cũng sẽ không để Ngài xong đời."

"Huống chi Bồng Thịnh còn có bốn người có thể tùy thời vì Ngài mà đi chết."

"Vương của ta, thì ra Ngài cũng có một ngày phải nhờ đến người khác để cứu lấy mạng sống của mình."

"Đối với loại người kiêu ngạo không ai bì nổi như Ngài mà nói, một tháng này có được tính là loại sỉ nhục lớn nhất hay không?"

"Ta cư nhiên lại nằm một tháng." Hàng chân mày Ngô Phàm không khỏi nhăn lại.

"Vâng, một tháng. Tuần thứ nhất, Độ Khánh Thù vì hút chất độc cho Ngài mà cắt đứt ngón áp út. Một phần năm."

"Tuần thứ hai, Hoàng Tử Thao vì hút chất độc cho Ngài mà cắt đứt ngón giữa. Hai phần năm.

"Tuần thứ ba. Ngón trỏ, ba phần năm."

"Tuần thứ tư. Ngón cái, bốn phần năm."

"Đến hiện tai, ta vì Ngài hút lấy một phần năm cuối cùng, mới thật sự được coi là đã triệt để loại bỏ sạch sẽ."

"Vương, độc của ngự xà, chính là muốn nói cho chúng ta biết một đạo lý, cứu người là phải trả một cái giá rất lớn. Ngài không thích hợp để làm."

"Cái giá này quá lớn --"

"Ta thiếu một ngón tay cũng không sao cả. Bất quá bốn đỉnh cấp của Bồng Thịnh, trở thành bốn người tàn tật, sau này đến lúc nhận nhiệm vụ. Cũng không dễ dàng gì..."

"Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, ai chết?" Ngô Phàm không để ý đến lời Kim Tuấn Miên nói.

"Sự tình hình như đã có chút biến hóa..."

"Biến hóa? Là nói quái vật kia để cho ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, cư nhiên lại cùng Phác Xán Liệt hai người đều bình an vô sự? Yêu nhau giết nhau đâu? Gặp quỷ rồi sao!"

"Xin đừng tức giận -- tuy nói không chết, thế nhưng bình an vô sự, trái lại cũng không thấy."

Ngô Phàm nhìn hắn, sau nửa ngày, gằn từng chữ mà nói ra một câu.

"Hai người kia, một người cũng đừng nghĩ sẽ sống."

"Vương, ta biết Ngài thật sự không chịu được chút thiệt thòi nào."

Ngô Phàm quay người lại không nhìn hắn nữa. Đối với năm người hy sinh vì hắn hút độc, một chữ cũng không nói.

Năm đốt tay bị cắt xuống đối với hắn mà nói tính là gì. Ơn cứu mạng? Nói lời cảm ơn? Cần sao.

Ta vốn chính là Vương, các ngươi làm những chuyện này cho ta. Không phải là một đạo lý bất di bất dịch sao?

"Trương Nghệ Hưng ở đâu?"

Ngô Phàm yên lặng nhìn về phía Kim Tuấn Miên.

"Vấn đề Ngài hỏi luôn thay đổi nhanh như vậy..."

"Ta nói, Trương Nghệ Hưng ở đâu."

"Cái này..."

"Ai biết được..."

Kim Tuấn Miên mỉm cười quay lại nhìn vào mắt Ngô Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế
Ẩn QC