44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một tháng. Có thể xảy ra bao nhiêu chuyện?

Nơi đây thật giống như đảo ngược trời đất.

Một tháng trước, Kim Chung Nhân không quan tâm cánh tay bị kim châm của Phác Xán Liệt tổn thương, kéo lấy phần còn lại của cánh tay tàn phế, mang theo Biện Bạch Hiền thương tích đầy mình chạy khỏi 'Độc Mạc', chạy khỏi Vương Thành. Cậu không biết còn nơi nào có thể đi, không biết nơi nào nên đi. Nhìn thân hình gầy yếu trong ngực không ngừng chảy ra máu tươi, dường như một giây sau sẽ chết đi.

Gương mặt dính máu tái nhợt làm nổi bật lên nét đẹp mỏng manh, tưởng chừng như một đóa hoa thược dược sau khi nở rộ và phát tán hết hương thơm sẽ trở nên héo rũ.

Lòng Kim Chung Nhân nóng như lửa đốt lại tìm không thấy phương hướng. Chỉ có thể thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên trán của Bạch Hiền.

Bất tri bất giác đã đi tới Nghênh Phong Các, không nghĩ gì thêm liền đi vào.

Lúc cậu vừa mới bước vào Nghênh Phong Các, ở phía sau, Ngũ Hoa Hồng Xà quấn lên cổ chân của cậu, dọc theo thân thể của cậu, cuộn lấy thân thể Bạch Hiền.

Kim Chung Nhân định trụ bước chân, yên lặng nhìn Ngũ Hoa Hồng Xà.

Nó hơi đưa đầu lên, thè lưỡi ra. Bắt đầu bò dọc theo các vết thương của Bạch Hiền, chiếc lưỡi đỏ tươi không ngừng thè ra liếm lên thân thể Bạch Hiền. Lỗ máu nơi đầu vai bị đao đâm vào, vết thương nhỏ vụn sâu đến thấy cả xương rải rác khắp trên thân người do bị sợi tơ quấn quanh.

Kim Chung Nhân nhận ra, đây là hồng xà của Bạch Hiền --

Nó đang chữa thương cho chủ nhân của mình!

Kim Chung Nhân vui mừng nhìn Bạch Hiền, nhìn con hồng xà kia.

Vết thương trên người Bạch Hiền được liệu pháp đặc biệt của Ngũ Hoa Hồng Xà cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch, cầm máu từng chút từng chút, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khép lại.

Kim Chung Nhân ôm Bạch Hiền đi vào phòng trong, đặt cậu ấy xuống giường.

Cho hồng xà có một chỗ tốt để có thể trị liệu cho cậu ấy.

Cậu lẳng lặng đứng yên ở một bên.

Bạch Hiền, ngươi là do ta giành được, ta đem chính mình bán đi mới có thể giành được ngươi.

Có thật sự giành được ngươi không? Giành được ngươi, ngươi thuộc về ta sao?

Hiện tại việc Kim Chung Nhân có thể làm chỉ là chờ đợi.

Một câu "Ta muốn Biện Bạch Hiền" trong sơn động, tên của mình được Đại Tế Ti gọi là "Tán" khắc lên chiếc đĩa vận mệnh. Cậu biết mình phải trả giá rất cao. Cái giá kia có thể thật sự rất lớn.

Nhưng nghĩ đến Bạch Hiền, cái gì cậu cũng không sợ. Cùng lắm cũng chỉ là xuống Địa ngục, không phải sao?

[Xuống Địa ngục? Anh bạn trẻ, mua bán với cái giá quá rẻ này ta không làm.]

[Ngươi cho rằng một cái giá lớn tương ứng là gì?]

[Ngươi đạt được Biện Bạch Hiền. Nhưng cái giá của ngươi, cũng là Biện Bạch Hiền.]

Chờ xem sau này cậu ấy sẽ như thế nào.

Bạch Hiền sau khi tỉnh lại.

Cậu ấy sẽ không còn bộ dáng tươi cười đã từng xuyên thấu qua giếng cạn không thấy được ánh mặt trời để soi sáng sinh mạng của mình.

Cậu ấy sẽ không bao giờ phát ra lời nói ôn nhu hoà nhã đủ để hòa tan băng tuyết.

"Chung Nhân, lúc đau khổ hãy nói cho ta biết. Ta sẽ vì ngươi khiêu vũ."

Cậu ấy sẽ không bao giờ híp mắt nghịch ngợm, tìm kiếm mọi cách để đùa với gương mặt ngàn năm như một của mình.

"Nha, Chung Nhân, ta đánh đàn cho ngươi nghe, ngươi cười một cái. Thế nào?"

Cậu ấy trở thành một yêu quái thật sự.

Mắt của cậu ấy được vẽ màu đen đậm, trên môi nhuộm một màu đỏ tươi như máu. Nở một nụ cười làm xương cốt rã rời, không tim không phổi.

Cậu ấy lại bước lên chính giữa sân khấu hình vuông của Nghênh Phong Các một lần nữa, y phục mặc ít nhất lại mỏng nhất, múa những điệu phóng đãng nhất, lẳng lơ nhất.

"Hoa khôi Hoàng đô đã trở lại, Biện Bạch Hiền đã trở lại!"

Nổi lên một mảnh điên cuồng.

Cậu ấy tùy ý phô trương chính mình, không khổ tâm, không một chút buồn bã, chỉ có vui vẻ mà thôi.

Cậu ấy vẫn nở nụ cười xinh như hoa, nhưng từng giọt máu lại rơi xuống, thấm độc.

Biển hiệu của Biện Bạch Hiền ở Nghênh Phong Các được treo lên thật cao.

Giấy bạc tung bay, hàng đêm Nghênh Phong Các ngợp trong vàng son, hoang dâm vô độ.

Mỗi đêm đều có nam nhân điên cuồng đắm chìm trong mê say bị cậu ấy câu dẫn lên giường. Quỳ gối trước người của cậu ấy, như bị trúng độc nên đánh mất linh hồn mà ôm lấy chân của Biện Bạch Hiền. Vừa liếm vừa hôn, trong miệng lảm nhảm gì đó nho nhỏ.

Bạch Hiền mềm mại không xương dùng thân thể dụ dỗ, ôm vòng qua sau tai người kia, thều thào:

"Ngươi nói cái gì đó, ta nghe không rõ? ~"

"Nên phạt ~"

Không đợi người nọ mở miệng tiếp.

Răng nanh dài hẹp từ trong miệng đưa ra, vẫn là nụ cười sâu tận xương tuỷ kia, cắn lên cổ người nọ.

Máu tươi ồ ạt nhuộm đỏ cả gương mặt của Bạch Hiền, vì cậu ấy mà phủ lên một lớp trang điểm mới.

Một tháng qua, trên giường của Nghênh Phong Các không biết đã có bao nhiêu người chết.

Không ai có thể truy cứu đến cùng. Hết thảy đều kỳ dị.

Tranh nhau để được lên giường của cậu ấy, hôn chân của cậu ấy, để được nghe giọng cười như chuông bạc.

Nghe tiếng "Răng rắc --", cổ của mình bị cậu ấy cắn đứt.

Đã chết cũng vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn lại dâm đãng.

Là yêu tinh, sao có thể không mê hoặc lòng người!

Mỗi khi Biện Bạch Hiền cắn chết một người, cậu ấy đều dùng đôi chân trần, phát ra âm thanh "tạch tạch tạch", nhẹ nhàng đi từng bước đến phòng của Kim Chung Nhân, trên mặt vẫn còn vết máu người đã làm trôi nửa lớp trang điểm, một tay câu lấy bả vai Kim Chung Nhân.

"Chung Nhân, ôm ta đi, ôm chặt một chút, ta lạnh quá ~"

Phả ra hơi thở kèm theo mùi máu tanh nồng đậm, xông vào khoang mũi Kim Chung Nhân, khiến cậu gần như muốn nôn ra. Chung Nhân cau mày, lại không buông lỏng cánh tay đang ôm lấy Biện Bạch Hiền.

[Kim Chung Nhân, đây là thứ ngươi muốn. Là ngươi đã giành được Biện Bạch Hiền.]

"Chung Nhân, ngươi có vẻ như không vui? Nếu như không thích chuyện ta làm, ngươi có thể phạt ta. Lần này chơi cái gì? Đừng nghĩ đến những thứ khác nữa, chúng ta chơi đâm chùy đi --"

"Ta lấy châm dài cho ngươi, chọn lấy khớp xương ở sau lưng của ta, chậm rãi chậm rãi... đâm vào..."

"Bạch Hiền!"

Kim Chung Nhân cắn răng gầm nhẹ một tiếng.

"Không, ác linh. Ngươi có thể buông tha cho hắn hay không!"

"Ồ~ Chung Nhân, buông tha ai đây? Không phải là ngươi sao, là ngươi giúp ta dối trá gạt người, ta mới có thể đi ra ngoài để dùng vóc dáng này. Không phải ngươi muốn ta sao? Không phải là ngươi sao?"

"Ta không biết... Ta không biết sẽ trở thành như vậy... Ta không biết trong thân thể Bạch Hiền có ác linh! Ta muốn chính là Bạch Hiền... Là Bạch Hiền!"

"Bạch Hiền? Hắn có gì tốt, người hắn yêu là Phác Xán Liệt, cũng không phải là ngươi. Hắn không thích ngươi, ta thích ngươi... Ngươi hận Phác Xán Liệt, ta cũng hận... Như vậy không phải rất tốt sao?"

"Ai cho phép người như ngươi chà đạp Bạch Hiền!"

"Ta chà đạp ai nào? Không phải tự làm hại chính mình sao? Ta thích ta được vui vẻ...! Ta thích cảm giác vừa đau đớn vừa tanh tưởi này--"

"Chung Nhân, chúng ta chơi đâm chùy đi."

"Cự tuyệt ta... ta có thể tự mình ra tay. Bất quá ta là người ra tay không biết nặng nhẹ, không cẩn thận sẽ giết chết chính mình. Ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Vừa nói vừa đem chân câu lấy eo của Kim Chung Nhân, đầu ngón tay mượt mà không ngừng trêu chọc lưng của Kim Chung Nhân, khiêu khích dục vọng của cậu.

Kim Chung Nhân nói không ra lời. Dùng lực thật mạnh ôm Bạch Hiền vào trong lồng ngực, dùng đến loại sức mạnh lớn nhất. Ôm đến các khớp xương bả vai Bạch Hiền đều phát ra những âm thanh vỡ nát.

Lại chọc cho Bạch Hiền phát ra tiếng cười khanh khách.

"Đúng rồi, Chung Nhân, ngươi nói Phác Xán Liệt bây giờ đang ở đâu? Sao hắn vẫn chưa tới tìm ta? Sao hắn vẫn chưa giết ta? Có phải hắn không nỡ hay không? Ha ha ha, các ngươi đều không nỡ, đều không nỡ!"

Thế này mới tốt chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế