45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một tháng sau, nơi đây lại là một quang cảnh khác.

Mỗi người có lựa chọn của riêng mình. Các ngươi có thể chọn dùng máu tươi dời sông lấp biển, ta thì lựa chọn dùng muôi gỗ nhẹ nhàng múc xuống dòng nước chảy ngang cửa nhà.

Ta biết rõ giữa ta và các ngươi luôn vướng bận cái gọi là ân oán tình cừu. Bảy năm? Hay mười năm, có thể sẽ lâu hơn nữa.

Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt, Trương Nghệ Hưng. Ta cám ơn các ngươi đã ghi lại trong cuộc đời ta những nét vẽ dày đặc màu đen, từng bút pháp, từng khúc ngoặt đều thật sự khiến ta cả đời khó quên.

Thế nhưng ta không muốn cùng các ngươi tiếp tục diễn hát tuồng kịch này nữa. Mỗi màn mỗi khúc vốn không nên liên lụy đến ta, không phải sao? Một lời không có lương tâm thì nói ta không tốt, ta quá mệt mỏi, ta không thể hát tiếp.

Ngô Thế Huân, đừng để ý tới bọn họ nữa, chúng ta trốn đi.

Thôn An Hòa hoang vắng.

Ngô Thế Huân từ nhỏ lớn lên ở nơi này. Đại hỏa của bốn năm trước phá hủy thôn nhưng lại không phá hủy được vẻ đẹp non xanh nước biếc thuộc về tự nhiên ở nơi đây.

Lửa ngoài đồng nội tàn phá từng tấc đất, không còn người nào, không có chỗ ở. Vốn là chốn đào nguyên giữa khe núi nên cho dù có bị hủy hoại, vẫn có sức mạnh tái sinh thăng trầm như cũ.

Bốn năm. Gió xuân thổi bay đống tro tàn của màu xanh hoang vắng, những bộ hài cốt bị thiêu cháy không người thanh lý lại được thiên nhiên ôn nhu nhận lấy, đất mẹ mở ra làm quan tài, hoa cỏ làm bia.

Bên khe núi cạnh bờ sông có một gian nhà gỗ nhỏ mới xây, ẩn mình giữa một mảng xanh biếc, tách biệt khỏi tiếng động huyên náo và lớp bụi mù.

-- "Ngô Thế Huân ngươi hãy thành thật một chút, cởi y phục mà cũng không dứt khoát được sao?!" Trong nhà gỗ truyền tới một giọng nói thiếu kiên nhẫn.

"Đừng nha... Không phải tối hôm qua vừa mới làm rồi? Tại sao lại muốn nữa, mỗi lần đều lâu như vậy. Rừng núi hoang vu, rất lạnh mà" Giọng nói càm ràm mang đến chút cảm giác là đang làm nũng.

"Ngày hôm qua ăn cơm rồi, vậy hôm nay ngươi có ăn nữa không? Mau cởi ra!" Giọng nói bắt đầu có chút lên mặt. Hai tay trực tiếp kéo mở y phục đối phương.

"Nhưng hai chuyện này khác nhau, sao có thể so sánh như vậy? Lão đầu, ngươi càng ngày càng không ôn nhu..."

"Ít nói nhảm, chuyện này không thể qua loa được."

"Được! Được! Được! Vậy thì ngươi giúp ta cởi đi... Làm nhẹ một chút nha." Ngô Thế Huân hơi đảo cặp mắt trợn trắng của mình, hạ thấp bả vai, hai tay buông thõng xuống, mặc cho Lộc Hàm cởi áo của cậu, nơi đó vẫn còn được bọc một lớp băng vải trắng như tuyết.

Lộc Hàm cẩn thận mở ra băng vải từ từ, da thịt trắng như tuyết lộ ra hoàn toàn.

Đầu ngón tay hơi lạnh khẽ chạm vào, làm cho Ngô Thế Huân nhắm mắt hít một hơi khí lạnh --

Ngay sau đó, Lộc Hàm rút ra một cây kim châm cực nhỏ được xỏ một sợi tơ, tay cầm một bình thuốc bằng sứ trắng, hướng về hai lỗ máu trước ngực Ngô Thế Huân bắt đầu dùng sức.

Tỉ mỉ thanh lý vết thương, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng; vừa dùng kim cẩn thận khâu lại, vừa rắc vào đó chút thuốc bột.

Ngô Thế Huân thoáng nhìn qua cậu, liếc xuống bả vai lộ ra của mình, thở dài.

"Lão đầu, đã nói là ta không cần thanh lý vết thương rồi. Bị đao đâm hai nhát thôi mà. Chẳng phải là hai lỗ máu thôi sao, để đó cũng không có chuyện gì đâu. Dù sao cũng không đau, cũng không chết. Không cần phải phiền toái như vậy." Nói xong hơi rùng mình một cái. Lạnh thật đấy.

"Tiểu hài tử các người thì biết cái gì, để lại sẹo sẽ rất khó coi! Hơn nữa, thân thể này của ngươi, da là do ta cấy, cốt là do ta phong. Ta là thầy thuốc giỏi, phải chịu trách nhiệm với tài nghệ của mình, không thể đập phá bảng hiệu Vạn Khôn Đường của ta."

Lộc Hàm vừa cẩn thận khâu vết thương trên ngực Ngô Thế Huân, rắc loại thuốc bột do mình đặc biệt nghiên cứu lên; vừa nhìn chăm chú mỗi một tấc da thịt của miệng vết thương trên người Ngô Thế Huân khi bị mình dùng kim châm cực nhỏ đâm xuyên qua. Ngón tay linh hoạt, vết khâu chồng chất, tư thế chuyên nghiệp, không hổ là thần y đệ nhất Hoàng Đô, đại đường chủ của Vạn Khôn Đường.

Sau khi nghe xong lời của cậu ta, Ngô Thế Huân nhăn mày lại, ngay sau đó, lấy tay nâng cằm Lộc Hàm lên.

"Nói như vậy, ngươi là cha mẹ tái sinh của ta rồi? Ngươi thật giống thợ mộc đang sửa chữa tượng gỗ..." Giọng nói hoàn toàn mất đi vẻ nũng nịu khi nãy, thanh âm buồn buồn. Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo của Lộc Hàm.

"Chỉ vì bảng hiệu tài nghệ của ngươi sao, nhưng ta lại không phải là cái tượng gỗ..."

Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân nâng mặt lên nên ngừng động tác đang làm lại, thấy lông mày của cậu đang nhăn lại.

"Giận rồi?"

Ngô Thế Huân không nói gì.

Lộc Hàm cũng trầm mặc, sau nửa ngày, lẳng lặng mở miệng.

"Thế Huân, chỉ là ta không đành lòng để ngươi có bất kỳ khuyết điểm nào..."

"Ta biết rõ ngươi không sợ đau, cũng sẽ không chết, nhưng ta lại không nỡ."

Nói xong, Lộc Hàm buông bình sứ trắng trong tay ra, nắm lấy cánh tay trái đầy những khe rãnh ngang dọc của Ngô Thế Huân, những vết sẹo nơi đó cũng đã được Lộc Hàm xử lý, dấu vết đã mờ đi rất nhiều.

"Ngươi xem, ở đây, còn có ở đây --" đặt tay lên lỗ máu ngay ngực.

"Trông thấy những thứ này, trong lòng ta rất khó chịu."

"Bởi vì Thế Huân, ngươi là tốt nhất, trong tất cả những gì mà ta có, ngươi là tốt nhất."

"Những thứ không tốt này, đều không cần phải xuất hiện ở trên người của ngươi."

"Lộc Hàm..."

Không đợi Ngô Thế Huân nói gì, Lộc Hàm hơi đứng dậy, lấy một chiếc áo bên cạnh phủ lên đầu vai trần của Ngô Thế Huân.

Sau đó lại cầm lấy bình thuốc bằng sứ trắng và ngân châm xỏ sợi tơ nhỏ tiếp tục xử lý vết thương cho Ngô Thế Huân.

"Đau còn không sợ, lại sợ lạnh, thật không có tiền đồ."

"Ai sợ lạnh." Người trước mắt lại không được tự nhiên, giật giật bả vai làm cho chiếc áo rơi xuống.

"Được rồi, lão đầu ta sẽ nhanh tay một chút. Thay thuốc xong ta sẽ dẫn ngươi ra bờ suối. Đi xiên cá, đêm nay cá nướng khai trai." (*ăn mặn sau khi hết ăn chay)

Lộc Hàm, những vết sẹo trên thân thể của ta có những lời an ủi của ngươi xoa dịu. Để báo đáp lại, ta đây sẽ có trách nhiệm với tấm lòng của ngươi. Cùng ta một chỗ, ngươi phải cười, phải rất vui vẻ mà cười.

Mặt suối lăn tăn những gợn nước trong xanh, mặt trời ngả về hướng Tây đỏ rực trên cao, có chàng thiếu niên một tay cầm lấy cành cây do mình vót nhọn để xiên cá, một tay nắm lấy tay của người khác, giẫm lên bãi đá ở khe suối, đi vào mép nước.

Buông tay ra, lập tức bắt đầu xắn ống quần lên.

"Ngô Thế Huân, sao bây giờ ngươi lại có thể chịu được? Chân trần đứng trong nước mà không lạnh sao?" Lộc Hàm liếc qua Ngô Thế Huân, mỉm cười trêu chọc cậu.

"Đây không phải là vì ta muốn cho lão đầu có bữa ăn ngon sao. Nếu không thì ngươi cũng tới đi?" Nói xong, Ngô Thế Huân cúi người xuống, lấy tay hất một vốc nước bắn tung toé lên người Lộc Hàm.

"Dừng lại mau, xương cốt của ta già rồi nên không chịu nổi giày vò đâu." Lộc Hàm vừa lui về sau vừa cười, lại bị bàn tay ướp nhẹp của Ngô Thế Huân kéo lại.

Ngay sau đó, người trước mặt ngồi xổm xuống, bắt đầu xắn ống quần lên cho mình, bàn tay ướt nhẹp nắm lấy cổ chân Lộc Hàm, cơ thể Lộc Hàm lảo đảo, theo quán tính mà chụp lấy đầu vai của Ngô Thế Huân, thấy mình đã trụ vững, người nọ dứt khoát trượt tay xuống để cởi vớ ra --

"Chiếc còn lại cũng muốn ta cởi sao?" ngẩng đầu lên, trên gương mặt là nụ cười sáng rực nhưng lại xấu xa.

Lộc Hàm dường như nhíu mày lại, muốn tỏ rõ bất mãn khi mình đột nhiên bị cởi giày một chút, nhưng lại lập tức bị một nụ cười phá tan, vịn vào vai Ngô Thế Huân, tự mình kéo ống quần lên.

Thấy mình chuẩn bị xong, người trước mặt cầm xiên cá lên, nắm chặt tay của mình trong lòng bàn tay, chân trần đạp trên đá, bước chân khẽ chạy chậm, một chân bước vào suối cạn --

Nước suối lạnh buốt không quá cổ chân, cảm giác mát lạnh từ dưới vọt lên, khi đến trên mặt, chẳng biết tại sao lại biến thành một nụ cười.

Trong khe núi vốn yên lặng--

"Ngô Thế Huân, mắt của ngươi để đâu vậy?! Vừa rồi con cá kia ngay kế chân ngươi! Đưa cây xiên cá đây ta làm cho!"

"Cho ngươi, cho ngươi, cho ngươi, cho ngươi hết nè!"

...

"Lộc Hàm, ngươi nói ta! Chính ngươi cũng có giỏi chỗ nào đâu, nhìn thấy thì làm được gì? Cây xiên cá cũng không biết sử dụng!"

"Ngươi chưa chỉ cho ta!"

"Cái này cũng cần phải chỉ sao? Thằng béo lúc nãy bên cạnh chúng ta dùng còn giỏi hơn ngươi! Ta cũng đâu có chỉ cho hắn a."

"... Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi chơi một mình đi nha!"

"Lão đầu ta sai rồi..."

...

Buổi tối, ánh trăng bàng bạc như chiếc khay ngọc treo lơ lửng đầu cành giữa rừng cây trong khe núi.

Trước căn nhà gỗ nhóm lên đống lửa, hai người ngồi trên tảng đá, một người tay cầm que củi thật dài, đặt que củi trên lửa để nướng. Chẳng qua là nếu như ngươi nhìn lại kỹ một chút, ngươi có thể phát hiện được, trên que củi đó thực tế còn có xiên một con cá.

Ta kêu ngươi nhìn kỹ một chút, bởi vì con cá kia, hơi nhỏ.

Lộc Hàm chống cằm, xem Ngô Thế Huân đang bình tĩnh thản nhiên mà nướng que củi kia.

"Thế Huân... ngươi cảm thấy cái này, thứ còn được gọi là cá đó... Đủ ăn sao."

"Đủ, nó là tinh hoa đó, nhất định là đủ." Vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước, bộ dạng trở cá vẫn còn chút tư thế, thật giống như đó là chuyện đương nhiên.

"Đủ cái gì mà đủ! Còn chưa đủ cho lão đầu nhét kẽ răng. Thế Huân a, ngươi nói xem, ta nên nói ngươi có bản lĩnh hay là nói ngươi đáng sợ đây. Cá lớn thì xiên không được, con cá này nhỏ như vậy sao mà ngươi có thể một chiêu xiên ngay vào giữa vậy?"

"Định mệnh đã sắp đặt chứ sao." Ngô Thế Huân vừa nhìn con cá, nét mặt vừa thản nhiên mà liếc nhìn Lộc Hàm.

"Đáng sợ."

Ngô Thế Huân nghe xong câu này, rốt cuộc quay đầu, thân người nghiêng qua Lộc Hàm--

Nheo mắt lại, tới gần mặt Lộc Hàm "Ngươi nói ai đáng sợ?"

Một tay đã sớm bắt được tay Lộc Hàm, nắm chặt không tha. Lộc Hàm nhìn mặt cậu ta đến gần, hơi thở ấm áp của đối phương chạm vào mặt mình, chóp mũi ngứa ngứa, Lộc Hàm nín cười, "Chính là nói ngươi đó."

"Ngươi khẳng định?" Nhanh chóng chạm nhẹ đôi môi mình vào môi Lộc Hàm.

Lộc Hàm bị ăn đậu hũ đang muốn mở miệng.

Môi Ngô Thế Huân lại muốn đặt lên.

"Mọi thứ đều được định mệnh sắp đặt cả rồi, những gì đã được sắp đặt, dù có nhỏ đi nữa cũng không thể bỏ qua."

Một nhóm lửa đỏ như đang làm nổi bật nụ hôn ướt át.

Lộc Hàm nửa mở mắt ra, lại thoáng nhìn que củi... Phần cuối đang cháy đen...

"A......" Đẩy người Ngô Thế Huân.

"Cá cá cá! Ngô Thế Huân! Định mệnh gì đó của ngươi bị nướng khét rồi kìa!"

Ngô Thế Huân quay lại, giơ que củi lên, gương mặt đau khổ, nhìn thấy con cá nhỏ đen như than kia.

"Lão đầu... có khả năng chúng ta phải nhịn đói một đêm rồi..."

"Ha ha ha ha ha!" Đối phương lại đột nhiên nở nụ cười.

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm đột nhiên cười vui vẻ như vậy thì sửng sốt một chút.

Nhìn nụ cười của Lộc Hàm, nghe cậu ta mở rộng cửa lòng mà cười lại có hơi hoảng hốt.

Ta vẫn có thể sao. Có thể cho ngươi mãi mãi nở nụ cười như vậy. Chuyện trước kia chúng ta đều quên hết, thống khổ, bi thương, tất cả đều không nhắc lại nữa.

Ngươi cười lên, thật đẹp.

Vứt bỏ que củi trong tay, mỉm cười, một tay nắm lấy bả vai Lộc Hàm.

"Cười cái gì mà cười, mặt mũi đều hiện đầy nếp nhăn rồi kìa, ngốc muốn chết luôn!"

Lộc Hàm vừa hít lấy không khí, vừa cố sức ngưng cười, dần dần yên lặng lại, dựa vào vai Ngô Thế Huân.

Hai người yên lặng dựa vào nhau.

Thật lâu.

"... Thế Huân, có phải trên mặt ta có rất nhiều nếp nhăn hay không?"

"Ngươi cười đến lao lực như vậy, có nếp nhăn cũng là chuyện bình thường." Ngô Thế Huân cười nhẹ nói.

"Ta nói thật, khóe mắt có phải đã có nếp nhăn hay không?"

Ngô Thế Huân lúc này mới nâng đầu Lộc Hàm dậy, ôm lấy mặt của cậu, tỉ mỉ mà nhìn. Nơi khóe mắt đúng là đã có những đường vân mảnh, dù khó có thể thấy được nhưng nó thật sự tồn tại.

"Mờ như vậy, nhìn không ra đâu."

"Ngô Thế Huân, ta sẽ già." Lộc Hàm cười cười nhìn mặt Ngô Thế Huân.

"Đợi ta già rồi, xấu xí rồi, đi không nổi nữa, ngươi vẫn đẹp như thế, ngươi vẫn nhanh nhẹn hoạt bát như thế..."

Trên gương mặt của Lộc Hàm vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

Thân thể Ngô Thế Huân không khỏi chấn động.

"So với ta, ngươi đẹp hơn, cũng không được ghét bỏ ta. So với ta, ngươi nhanh nhẹn hơn, cũng không được khi dễ ta."

Ngô Thế Huân yên lặng nhìn Lộc Hàm, sau đó chậm rãi đem đầu Lộc Hàm dựa vào bờ vai của mình.

"Lộc Hàm, ngươi lo lắng những chuyện này làm gì. Tài nghệ của ngươi giỏi như vậy, sau này mỗi ngày ta đều để cho ngươi nhìn, trên mặt của ngươi tăng thêm bao nhiêu nếp nhăn, ngươi cũng ngay tại vị trí đó trên mặt ta thêm một cái."

"Sẽ không để ngươi chịu thua thiệt."

Ngô Thế Huân chậm rãi nói khẽ bên tai Lộc Hàm.

"Đây chính là ngươi nói." Lộc Hàm mỉm cười đáp trả cái ôm của Ngô Thế Huân.

"Một lời đã định." Cánh tay càng siết chặt thêm vài phần.

Thế nhưng Ngô Thế Huân, ta chết đi, ngươi cũng vẫn tiếp tục sống.

Vĩnh viễn tiếp tục tồn tại. Có thể không cô đơn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế