49.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngô Phàm ném kim đao trong tay xuống bên cạnh chậu hoa, một tay giữ chặt cổ Biện Bạch Hiền, nhấc nửa thân người cậu lên, "Ngươi vẫn bảo vệ cho hắn, dư tình chưa dứt? Không tệ." Ngô Phàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Biện Bạch Hiền, ánh mắt tựa hồ có thể bắn ra đao.

Biện Bạch Hiền di chuyển cái cổ, tỏ ý không được tự nhiên do bị chế trụ, vẫn không để tâm mà cười cười, ho nhẹ hai tiếng.

"Vương, Ngài nói đùa rồi, khi biến thành rắn làm tổn thương người của Ngài, ta thật không cố ý, giúp Ngài tìm hắn trở về, giải độc cũng là việc nên làm, không phải che chở cho vị này, ta đang hướng Ngài chịu tội."

"Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp --" Ngô Phàm đem khuôn mặt của Biện Bạch Hiền lại gần hơn, tiến đến bên tai của cậu.

-- "Thế nhưng người mạnh hơn cũng có điểm yếu, người yếu hơn cũng có thể lợi thế." Biện Bạch Hiền chống lại ánh mắt Ngô Phàm, nheo đôi mắt cười lại, không nhanh không chậm mà tiếp tục nói.

"Haha, hay cho câu lợi thế!" Ngô Phàm một tay ném thân thể Biện Bạch Hiền ra.

"Xán Liệt, ta nói đêm nay đem Biện lão bản qua cho ngươi, ta không nuốt lời! Nhưng mà các ngươi phải cùng nhau đem người ta muốn trả lại cho ta, nhớ rõ, phải cùng nhau --"

Bản thân ta muốn nhìn hai người các ngươi cùng một chỗ có thể quẹt ra đốm lửa đặc sắc gì.

Xoay người một cái, cũng không quay đầu lại mà sải bước đi xuống sân khấu ở trung tâm.

"Đa tạ đêm nay Biện lão bản đã chiêu đãi!" Thân ảnh đỏ rực biến mất theo âm cuối của câu nói. Cùng lúc đó, ở trên khán đài, một thân ảnh màu vàng lướt xuống, đi theo phía sau hắn, đồng thời biến mất khỏi Nghênh Phong Các.

Trong màn đêm, Ngô Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Kim Tuấn Miên "Ngày mai đi theo bọn hắn, phải thấy được người --" khoé miệng nhếch lên nụ cười đặc trưng, Kim Tuấn Miên hiểu ý nên nhẹ nhàng mỉm cười một chút.

"Xin nghe theo lời Ngài căn dặn."

Lợi thế của kẻ yếu chính là biết chịu thua, không có ai từng nói cho ngươi biết sao?

Bên trong Nghênh Phong Các, phía sau bọn họ, khách khứa đều trố mắt ra mà nhìn kim chủ của đêm nay biến mất ở cánh cửa lớn nổ tung, tựa hồ vẫn chưa kịp phản ứng với những gì vừa xảy ra, chỉ thấy sân khấu ở giữa huyết tích lộng lẫy, vẫn còn một người mặc trường bào màu đen đứng đấy, hoa khôi vưu vật của bọn họ hơi chống thân thể lên, nằm nghiêng ở trên chậu hoa phủ kín những cành lá héo rũ của cây mây xanh biếc, ánh mắt dường như cũng nhìn qua người mặc áo đen kia.

Phác Xán Liệt vẫn nhìn vào mắt Bạch Hiền, muốn tìm kiếm nhiều hơn, đọc được nhiều hơn, nhưng mà sau một khắc, Bạch Hiền lại không cho hắn nhiều thời gian, cánh tay của cậu cuối cùng cũng không còn sức lực để tiếp tục chống lấy thân thể vẫn cứ chảy máu như cũ, ánh mắt tà mị rốt cuộc cũng nhắm lại--

Ngã lên trên mảng cây mây xanh biếc--

Phác Xán Liệt một bước tiến đến, vớt thân thể Biện Bạch Hiền ra khỏi chậu hoa, ôm vào trong ngực.

Trên khán đài đồng loạt huyên náo "Hoa khôi ngất rồi! Biện Bạch Hiền ngất rồi! Kim chủ đi rồi, chúng ta giành được hắn rồi! Ai cướp được sẽ thuộc về người đó! Thượng hắn lúc hôn mê chắc chắn sẽ thoải mái hơn nha!", đám người bắt đầu rối loạn, người ở bốn phía khán đài không ngừng xông tới sân khấu ở trung tâm, xô đẩy nhau.

-- Phác Xán Liệt không để ý đến đám người càng đến càng đông, thật giống như không nhìn thấy, cũng như không nghe thấy mà cúi đầu nhìn dung mạo của Biện Bạch Hiền, quen thuộc lại lạ lẫm. Tựa như là cậu nhưng lại không phải cậu.

Sau đó, rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn về đám người chung quanh như kẻ điên không ngừng phóng tới chính giữa, ánh mắt sắc bén quét một vòng, người xông đến phía trước trông thấy ánh mắt của hắn, không biết tại sao lại bị kinh sợ mà không dám tiến lên.

Đột nhiên, một giây sau, trường bào đen kia bỗng nhiên bay phất lên --

"Oành! --" vô số kim châm như một cái dù hoa bay vụt tới, như mưa phùn mà đâm vào đám người đó.

"Giết người rồi! --" tiếng thét chói tai không ngừng, liên tục có người bị thương mà ngã xuống, Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, ngước cằm, cẩn thận nâng người trong vòng tay lên, nhìn không chớp mắt mà đá văng những thân thể cản đường, đạp lên trên một con đường đỏ tươi, đi xuống sân khấu trung tâm, bước lên bậc thang.

Ai cũng không thể chạm vào ngươi, tưởng bở một chút cũng không được, tất cả đều đáng chết.

Vào phòng, đặt cậu lên giường, ngũ hoa hồng xà quen thuộc kia lại tự nhiên bò tới, quấn lên vết thương nơi thắt lưng của Bạch Hiền, từng chút từng chút vì Bạch Hiền chữa thương. Phác Xán Liệt đứng ở một bên, nhìn cậu.

"Ta biết rõ ngươi không có hôn mê, ta biết rõ ngươi giả vờ, ngươi không muốn mở mắt cũng không sao."

Phác Xán Liệt yên lặng xoay người, mở miệng nói.

"Lúc ngươi đối với Ngô Diệc Phàm như vậy, đối với Lộc Hàm như vậy, đối với Ngô Thế Huân, đối với Trương Nghệ Hưng, đều khiến ta hận đến thấu xương. Hận nhất là ngươi đã đoạt thân thể của Bạch Hiền."

"Ngươi dơ bẩn như vậy, ai cho phép ngươi chi phối thân thể của hắn!"

"Thế nhưng ta lại phát hiện ta căn bản không có tư cách hận ngươi. Ta gieo gió gặt bão. Ta đáng kiếp."

Nói xong, xoay người lại, chậm rãi quỳ xuống trước giường, nắm tay Bạch Hiền lên.

"Hiện tại những lời ta nói ở đây, đến tột cùng là ai đang nghe, là ngươi, hay là Bạch Hiền?"

"Bạch Hiền, ngươi nghe được không? Ngươi có thể nghe được không? Ngươi đang trốn ở chỗ nào? Ta biết rõ ta làm tổn thương ngươi, không có tư cách tìm ngươi nữa, thế nhưng ta thật không thể từ bỏ ý định."

"Ngươi có thể không yêu ta, ngươi thậm chí có thể hận ta, chỉ cần đó là ngươi, mà không phải ác linh gì cả."

"Ta từng nghĩ, ta không xứng với tình yêu của ngươi, nhưng lúc ngươi hận ta, ta vẫn yêu ngươi, có phải ta đã xứng đáng rồi không? Chỉ cần là ngươi, thế nào cũng được."

"Ngươi là người quan trọng nhất của ta."

Phác Xán Liệt vừa nói, vừa tới gần bên tai Bạch Hiền; thanh âm của hắn thật khẽ khàng, thật ôn nhu.

"Có thể dũng cảm một chút không? Có thể đánh bại hắn không?"

"Có thể tỉnh lại không?"

Hắn chậm rãi đem đầu tựa vào bên cạnh Bạch Hiền, bốn phía im lìm không chút tiếng động, chỉ có ngũ hoa hồng xà kia phát ra âm thanh sì sì.

Bạch Hiền không có chút động tĩnh. Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, có chút tuyệt vọng.

Nhưng ngay tại lúc này, bàn tay nắm chặt tay Bạch Hiền của hắn bỗng nhiên bị nắm ngược lại --

Càng nắm càng chặt.

Phác Xán Liệt nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Bạch Hiền, một hàng nước mắt không sâu không cạn từ khoé mắt Bạch Hiền tràn ra. Hồi lâu, ánh mắt Bạch Hiền chậm rãi mở ra, lẳng lặng mà nhìn Phác Xán Liệt.

"Bạch Hiền..." Là ánh mắt quen thuộc đó.

"Bạch Hiền, là ngươi!"

Dùng sức ôm chặt người kia vào lòng giữa sự vui mừng khôn xiết. Người trong lòng khịt mũi một cái.

"Xán Liệt, ta chờ ngươi rất lâu..."

"Đúng vậy, là ta để ngươi chờ lâu như vậy. Ta hỗn đản, thật xin lỗi."

"Xán Liệt, làm sao ngươi có thể buông tay của ta ra, khiến ta đau lòng như vậy?"

"Đúng vậy, là ta buông tay của ngươi ra, khiến ngươi đau lòng, ta hỗn đản, thật xin lỗi."

"Xán Liệt, làm sao ngươi có thể rút kim châm của ta ra, khiến ta đau đớn như vậy?"

"Đúng vậy, là ta rút kim châm của ngươi ra, khiến ngươi đau đớn, ta hỗn đản, thật xin lỗi."

"Xán Liệt, ta rất muốn hận ngươi."

"Đúng vậy, ngươi cần phải hận ta."

Ôm chặt cậu vào trong lòng mình, vùi đầu cậu vào cổ mình thật sâu.

"Xán Liệt, thế nhưng ta vẫn còn yêu ngươi."

"..."

Thật may mắn khi nghe thấy câu "thế nhưng" của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cảm thấy ngực mình quặn thắt, nếu như bản thân có thể thấy được đôi mắt của mình, chắc chắn nó đã hóa thành một suối nước màu đỏ.

Muốn rơi lệ sao.

Chỉ có thể càng ôm cậu ấy chặt hơn nữa.

"Cũng may là ngươi đã nguyện ý trở về, cũng may là ngươi đã chịu cho ta cơ hội để ta nói lời xin lỗi, cũng may đây thật sự là ngươi, cũng may --"

Nhưng ngay khi nửa câu kia còn chưa nói ra miệng --

"Sì--"

Cổ truyền đến cơn đau kịch liệt, Phác Xán Liệt có thể cảm nhận được cổ của mình dường như bị đâm xuống hai lỗ, những sợi lông nhỏ có thể cảm nhận được dòng máu tinh tế chảy xuôi--

Người trong ngực phát ra tiếng cười giễu cợt, thân thể khẽ run. Tiếng cười càng ngày càng rõ ràng hơn.

Cậu ấy đẩy mình ra--

Hai hàng máu đỏ tươi từ khóe miệng của cậu tràn ra, thu hồi răng nanh dính máu tươi của mình, gương mặt xinh đẹp không nói hết sự giễu cợt.

"Ha ha ha ha Phác Xán Liệt, ngươi nhìn lại ngươi một chút đi!"

"Ta diễn như thế nào? Giống Bạch Hiền không? Ánh mắt kia, chậc chậc chậc, ta thật sự đã khóc đó nha. Loại nước mắt này thật khó nặn ra mà, ta chuẩn bị rất lâu, có hài lòng với lời thoại không? Ha ha ha."

"Thế nhưng ta còn yêu ngươi..." Nói xong một câu động tình lại khôi phục tinh thần lại.

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền đang khoa trương trước mặt, giác quan của thân thể dường như đã mất đi tác dụng, hắn chỉ cảm giác mình bị quăng lên tận trời cao, sau đó bị ném xuống dưới thật mạnh.

Thịt nát xương tan.

Bạch Hiền xoay người xuống giường, đầu ngón tay ấn chặt vào hai lỗ máu trên cổ Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt, có đau hay không?"

"Là tại đây đau hơn, hay là tại đây đau hơn?..." Nói xong, bàn tay đặt lên trái tim Phác Xán Liệt.

"Một khắc vui mừng vừa rồi bị phá hỏng, kìa, nước mắt đều đã chảy ra, vui đến phát khóc sao?" Ngón tay dài nhọn giúp Phác Xán Liệt lau đi vệt nước mắt nhàn nhạt.

"Ta thật sự rất thích xem bộ dạng khó coi bây giờ của ngươi!"

"Ngươi xem ngươi, luôn tự tin như vậy."

"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng Bạch Hiền nguyện ý trở về? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng mình có thể gọi hắn tỉnh lại? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng hắn nguyện ý nghe ngươi nói xin lỗi?"

"Hận ngươi? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng hắn nguyện ý hận ngươi?"

"Ha ha ha~ Nhưng mà hắn sẽ không trở về."

"Cảm giác từ trên thiên đường trực tiếp xuống tới địa ngục như thế nào?"

"Phác Xán Liệt, có phải bây giờ ngươi đang hận không thể lập tức giết ta?"

Bạch Hiền tươi cười chống lại khuôn mặt tái nhợt của Phác Xán Liệt, vuốt ve lông mày của hắn. Phác Xán Liệt nhìn cậu, trầm mặc thật lâu.

"Không, cám ơn ngươi."

"Cám ơn ngươi đã diễn giống hắn như vậy, để cho ta có một giấc mộng đứt đoạn."

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Hiền cứng lại, cau mày lại nhìn về phía Phác Xán Liệt. Chỉ thấy hắn bình thản giật giật khóe miệng.

"Ta thật sự rất nhớ hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế
Ẩn QC