50.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong đôi mắt Biện Bạch Hiền hiện lên một tia nóng nảy không rõ cảm xúc, nhưng rất nhanh nở một nụ cười tươi như hoa, âm thầm tăng thêm sức lực chỗ hai đầu ngón tay đặt ở hai lỗ máu trên cổ Phác Xán Liệt, dòng máu sền sệt dọc theo ngón tay thon dài chảy về mu bàn tay của cậu.

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, vẫn nhàn nhạt nhìn cậu như trước, không phản kháng, không ngăn cản, để cậu tùy ý dùng sức.

Thật ra là cảm giác được, vết cắn này mặc dù vừa mạnh vừa tàn ác, nhưng răng nhọn cũng không đả thương đến huyết mạch.

Máu tươi chảy qua cổ tay, Bạch Hiền vẫn giữ nụ cười càn rỡ, hất mặt qua một bên, giơ tay lên, để cánh tay gần gương mặt, bờ môi hôn lên mu bàn tay của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu quanh môi.

Trên môi in lại dấu vết màu đỏ, vì khuôn mặt vốn có hơi tái nhợt của cậu mà tô điểm thêm một chút diễm sắc.

Bạch Hiền chính là Bạch Hiền, hoa khôi chính là hoa khôi. Trời sinh đã xinh đẹp.

"Ta có đẹp không?"

Phác Xán Liệt nhìn cậu một cái, lấy kim châm điểm đại huyệt trên bả vai, ấn vào cổ của mình, ngăn dòng máu nhỏ đang chảy xuôi.

"Đa tạ Biện lão bản đã hạ thủ lưu tình."

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Biện Bạch Hiền hất tay áo lên, đứng dậy lướt đến trên giường, nửa nằm nửa ngồi. Cậu nghiêng đầu, khinh miệt nhìn Phác Xán Liệt, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Lưu tình? Thật sự là buồn cười, ta và ngươi có tình cảm gì chứ, sao ta phải lưu?"

"Ngươi không trực tiếp cắn đứt khí quản của ta cũng xem như ngươi đã lưu tình. Ngươi cũng nói ta là người tự tin lại thích tự mình đa tình mà."

Phác Xán Liệt vừa đáp lời, vừa phối hợp điều vận khí huyết cho mình. Hắn rất tỉnh táo, hắn phải có trách nhiệm với thân thể này của mình, hắn không thể bị thương, hắn còn việc phải làm.

"Làm sao ngươi biết ta không có hạ độc chứ? Người mà ta thật sự chán ghét, làm sao cam lòng để cho hắn chết một cách sạch sẽ gọn gàng như vậy."

"Phác Xán Liệt, ta chán ghét ngươi, vô cùng chán ghét ngươi."

Phác Xán Liệt ngước mặt lên, nhìn cậu một cái.

"Tốt lắm, từ từ rồi sẽ đến lúc để ngươi tùy ý, ta đang chờ ngày độc phát thân vong."

Giật giật khóe miệng. Tiếp tục tự mình chữa thương.

Biện Bạch Hiền ở trên giường, duỗi ngón út ra, gạt sợi tóc rơi rớt trên trán của mình. Lẳng lơ tùy tiện đưa tới bên mép thổi nhẹ một cái, vén vào sau tai.

"Ta có đẹp không?" Hờn dỗi hỏi lại lần nữa.

Phác Xán Liệt dừng động tác lại, đối diện với khuôn mặt của người đang ở trên giường, tỉ mỉ nhìn vào gương mặt của cậu một lần nữa, nhưng thật giống như muốn nhìn thấu xương cốt của cậu.

"Đẹp."

"Đẹp đến mức nào?"

"Điên đảo chúng sinh."

Hoa khôi trước mắt cười lạnh một tiếng.

Lập tức, Phác Xán Liệt chậm rãi đi về phía giường của cậu, đứng bên cạnh cậu, chậm rãi cúi người xuống, nâng cằm của cậu lên, nhìn môi cậu, vốn là bị máu nhuộm nên môi trở nên đỏ ửng, máu tươi khô cạn thành vảy nên trở thành đỏ sậm. Thiếu đi ba phần xinh đẹp, lại tăng thêm ba phần bá đạo.

Một tay chà xát làm lớp bột phấn đỏ sậm bong ra, ngón cái dính màu đỏ của Phác Xán Liệt xoa khóe môi của cậu, chân mày hơi nhíu lại, cẩn thận vì cậu điểm tô nhan sắc--

Màu đỏ đi ngang qua khóe miệng, không biết do cố ý hay vô tình mà lấn át nốt ruồi nhạt quen thuộc lại tràn đầy ý vị biểu trưng ở khóe miệng, đó là tiếng ai thán dành riêng cho Bạch Hiền.

Cuối cùng, nét bút đi lên, chấm vào ấn đường.

"Bạch Hiền làm sao có thể nhận nổi lời khen ngợi như vậy từ Phác đại khách chứ." Người trước mặt hơi nhắm mắt lại, câu dẫn ra một nụ cười, nghiêng nghiêng mà nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt khẽ cười một cái.

"Ngươi nói sai rồi--"

Hắn đứng lên, xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn vào người trước mặt, cất bước thong thả đi ra cửa, đi tới cửa thì dừng lại.

-- "Điên đảo chúng sinh chính là ngươi, không phải Bạch Hiền." Tay đặt lên cánh cửa.

-- "Bạch Hiền không cần điên đảo chúng sinh." Kéo cánh cửa được chạm trổ hoa văn ra.

-- "Thế nhưng, Bạch Hiền đẹp hơn ngươi." Bước ra, đóng cửa lại.

Cánh cửa gỗ đóng lại phát ra thanh âm hơi chói tai, Bạch Hiền thu hồi nụ cười trên mặt, ngón tay chạm lên ấn đường vừa bị Phác Xán Liệt lưu lại nốt ruồi máu màu đỏ, ánh mắt u ám nheo lại, bàn tay kia siết chặt trong tay áo.

Ngũ hoa hồng xà trườn lên đầu vai của cậu, "Sì sì -- "

Chiếc lưỡi đỏ tươi liếm cái cổ trắng như tuyết của cậu một chút.

"Phi."

----

Cùng lúc đó, thôn An Hòa hoang vắng.

Ánh trăng mỏng manh chiếu vào căn nhà gỗ nằm cạnh bờ sông dưới chân núi, mặc dù lạnh nhưng cũng không lạnh lắm. Trong phòng sáng lên ánh lửa vàng, chiếc chảo gang màu đen treo trên đốm lửa.

Trong nồi là lá trà sáng hôm nay vô tình phát hiện lúc đi dạo dưới chân núi, căn phòng đầy hương trà,

Tay Lộc Hàm cầm một cái chổi tre đảo lá trà trong chảo.

Một tay vò những lá trà đã mất nước.

Thấy Ngô Thế Huân ở một bên sững sờ ngạc nhiên, cậu đưa tay hốt một nắm lá trà vừa vò lên, đưa đến trước mắt nhìn thật cẩn thận.

"Lão đầu, thì ra ngươi còn có chiêu này."

"Trước kia thích uống, phải tự mình làm."

"Ồ, trước kia ngươi chẳng phải là sát thủ sao, rảnh rỗi như vậy, còn học người ta uống trà--" Ngô Thế Huân lật một cái bạch nhãn không lớn không nhỏ, tỏ vẻ xem thường với Lộc Hàm.

Lộc Hàm không nói gì, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm sao trà của cậu. Qua một lúc, mở miệng cũng không biết là nói cho Ngô Thế Huân nghe, hay là nói cho mình nghe.

"Trước kia Trương Nghệ Hưng cũng thích uống trà."

"Hắn thích lục trà, ta thích hồng trà, hắn uống lục trà còn chú trọng hơn ta, ta uống hồng trà thì phức tạp hơn hắn."

Lộc Hàm không ngẩng đầu, không phát hiện biểu cảm của Ngô Thế Huân đang trầm xuống, những cuống trà màu xanh đáng thương lại vô tội đang bị cậu nghiền thành bột.

"Ngươi đang sao lục trà."

Rốt cuộc cảm nhận được giọng điệu của Ngô Thế Huân không vui, Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Thế Huân, ngừng động tác trên tay lại.

"Không biết mắt của hắn thế nào rồi? Có chữa trị thật tốt hay không? Có nhìn thấy hay không? Hắn bây giờ đang ở đâu? Hắn..."

"Lộc Hàm!" Người trước mặt cắt ngang câu nói.

"Ngô Thế Huân... Có phải là chúng ta không thể cứ như vậy không..." Lộc Hàm nhắm mắt lại.

"Chúng ta ở đây sống tốt như vậy là đúng hay là sai?"

"Rõ ràng hiện tại Phác Xán Liệt không tốt, Trương Nghệ Hưng không tốt, Bạch Hiền không tốt, Chung Nhân cũng không tốt."

"Ngô Thế Huân, chúng ta dựa vào cái gì lại sống tốt như vậy..."

"Lộc Hàm!" Ngô Thế Huân lại một lần nữa cắt ngang lời Lộc Hàm.

Cậu nhanh chóng nắm tay Lộc Hàm lên, ném cây chổi tre mà cậu đang dùng để sao trà trong tay ra.

"Không phải đã nói là chạy trốn sao? Lúc trước chính ngươi thừa nhận những thứ này dù có ích kỷ hơn gấp trăm nghìn lần cũng không quá đáng mà!"

"Chúng ta như vậy thì làm sao? Có sai sao? Làm phiền đến ai sao?"

"Cất kỹ lòng thương người này của ngươi đi Lộc Hàm. Bọn họ, đã không liên quan đến chuyện của chúng ta nữa, ngươi có hiểu không?"

Lộc Hàm yên lặng nhìn Ngô Thế Huân, trong ánh mắt của cậu ta có sự kiên định, một sự kiên định ích kỷ, một sự kiên định đến bất cần. Ngô Thế Huân có thể làm được, thế nhưng vì cái gì mà chính mình luôn làm không được.

Nói muốn chạy trốn rõ ràng là mình, thế nhưng vì cái gì mà vẫn cứ nhớ tới má lúm đồng tiền của Trương Nghệ Hưng và cặp mắt đào hoa của Phác Xán Liệt.

Huynh đệ huynh đệ, bọn hắn đều vì mình làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại bọn họ sống chết không rõ, mà bản thân lại một mình hưởng an nhàn, như vậy còn giống huynh đệ sao?

Nhưng ta không có can đảm, ta không dám đánh cuộc một lần nữa mà cuốn vào phân tranh, liên lụy đến tính mạng này, ai có thể bồi thường quãng thời gian cả đời còn lại cho Ngô Thế Huân.

Bọn họ và Ngô Thế Huân, ai nặng hơn ai?

Lộc Hàm nhẹ nhàng vùng ra khỏi tay Ngô Thế Huân, ngồi xổm xuống nhặt cây chổi dùng để sao trà lên, tiếp tục yên lặng sao trà.

"Lộc Hàm --"

"Ngô Thế Huân --" ngược lại là chính mình cắt ngang lời của đối phương.

"Mất nước đổi chảo, lên men, ta không sao nữa --"

"Ta làm hồng trà."

Làm lục trà phải sao khô, làm hồng trà phải lên men.

Ngô Thế Huân, ích kỷ một chút rồi lại ích kỷ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế