5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook gằn từng chữ khiến bọn con trai vừa lúc nãy thôi còn rất hung hăng giờ đã cụp đuôi lại như chó con. Nó lướt mắt nhìn qua một vòng đám nam sinh đứng đó, toàn người của Namjoon nhưng lại không thấy Namjoon đâu cả. Hầu hết là mấy thằng khối 11, ngoài ra còn có một thằng rất lạ.

- Thằng nào động vào người của tao ? Kim Namjoon sai chúng mày đánh nó ?

Jungkook chỉ tay về phía Taehyung, hỏi rất nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng trong mắt nó hằn lên vài tia đỏ, từng câu từng chữ nhả ra đều mang ý đe dọa.

Thằng con trai mà Jungkook cho là rất "lạ" - tiến lên phía trước, mặt câng câng nhìn Jungkook, ánh mắt thách thức:

- Bố mày đây thằng nhãi.

Trong một tích tắc, Jungkook khẽ liếc mắt nhìn Taehyung nằm dài phía sau lưng rồi lại nhìn thằng trước mặt, vẫn giọng hỏi rất nhẹ nhàng:

- Nó làm gì mày ? - Jungkook hất mặt về phía Taehyung, dĩ nhiên là chỉ hỏi cho có thôi, vì cái thằng nhóc yếu ớt này thì làm gì được ai chứ.

- Nó làm bẩn giày tao ! - Tên nam sinh kia hất mặt nhìn Jungkook.

Jungkook nghe xong câu nói giương oai giễu võ của hắn, cảm giác máu sôi lên tận não. Nể mặt Namjoon dù gì cũng là đàn anh khối trên, nó không nói gì, chỉ nở một nụ cười nửa miệng, tiến gần hơn về phía nam sinh lạ mặt.

Jungkook nhìn rõ biển tên của nó: Lee Dohyun - lớp 12 Khoa Kĩ Thuật.

Nó nhìn Taehyung giờ đã nằm gọn trên vai Jimin, mắt nhắm nghiền, cánh tay nhỏ bé vẫn chưa cầm máu, từng giọt nhỏ lóc tóc xuống đỏ thẫm một khoảng nến đất.

Jimin một tay xốc Taehyung lên cao, nhìn tên nam sinh kia rồi nói xen vào:

- Hyung, thằng Taehyung đã xin lỗi rồi đó!

- Sao mày đánh nó ? - Jungkook nhắc lại câu hỏi một lần nữa.

Jungkook nhẹ nhàng dùng tay xoay chiếc mũ lưỡi trai về phía sau.

Nó không đợi Dohyun kịp trả lời hay biện hộ bất kì điều gì, lao thật nhanh đến phía tên nam sinh lạ mặt kia.

Jungkook nhanh như cắt một cước đá thẳng vào hạ bộ tên trước mặt. Bị đòn bất ngờ, Dohyun ngã lăn ra không kịp phản ứng, nó thừa cơ xông đến, cúi xuống tóm cổ áo sơ mi nó xốc lên:

- Mày nên cảm ơn trời phạt vì tao có quan hệ khá tốt với Kim Namjoon đấy, không thì hôm nay về nhà đừng trách bố mẹ mày không nhận được mặt con.

Jungkook cười khẩy, thả Dohyun ra cái bịch. Đám đàn em xung quanh bấy giờ mới dám bu quanh Dohyun hỏi han. Cậu ấm nhà họ Lee bị thằng nhóc Jungkook hạ nhục cho không để đâu hết nhục. Dohyun hất hết tay đám đàn em, trong miệng lẩm bẩm vài câu chửi thề nghe không rõ.

Jungkook nhận lấy Taehyung từ tay Jimin. Sau đó, nó bỏ đi chẳng nói chẳng rằng.

"Mày nhớ hôm nay đấy, Jeon Jungkook."

.............

Taehyung tỉnh lại.

Mất một phút để lập trình lại bộ não, cậu xác định được mình đang nàm chỏng chơ ở ghế đá công viên trung tâm. Lúc này đã tàm giờ tối, cậu có thể cảm nhận rõ từng cơn gió lùa vào da thịt.

Taehyung khoác thêm chiếc áo sơ mi ai đó đã tốt bụng đắp lên người lúc cậu ngủ. Nhưng có vẻ chiếc áo đó cũng không đủ để giữ ấm cho cậu trong thời tiết khắc nghiệt này. Cậu vuốt mặt, cố để giữ tỉnh táo. Vết thương trên tay rách miệng trong lúc bị đánh đã được băng bó cẩn thận hơn.

" Sao mình lại nằm ở đây nhỉ?"

Cậu tự hỏi, nhưng dĩ nhiên là không có ý định tìm hiểu. Ít ra cậu cảm thấy may mắn vì chúng nó đã không đánh cậu đến bất tỉnh rồi vứt cậu ở chỗ nào đó kinh dị như chỗ của mấy thằng nghiện thuốc lần trước chẳng hạn. Thử tưởng tượng vừa mở mắt thì thấy một thằng đang phê đá chồm dậy vồ vào người thì ai mà không khiếp cho được ? Có trách thì trách cậu phải số thế nào lại thành thứ đồ ưa thích của bọn bắt nạt mà thôi...

Taehyung ngồi dậy trong trạng thái đau ê ẩm, cái lạnh của mùa đông Seoul khiến cho cơ thể vốn đã ốm yếu run lên thành từng đợt. Giờ cậu chỉ muốn đi về nhà. Nghĩ đến đó, cậu vội vã khoác ba lô lên đôi vai gầy guộc đầy thương tích, cố gắng rảo bước thật nhanh.

Lúc ấy đường phố Seoul đã lên đèn.

Cậu đeo tai phone, miệng lẩm bẩm theo lời nhạc để quên đi cái giá lạnh xung quanh.

...

Phải đến gần một tiếng sau, Taehyung mới lết được cái xác đến đầu ngõ. Căn nhà của cậu nằm gọn một góc cuối trong con hẻm nhỏ. Mỗi lần đi qua đây, cậu chỉ muốn đi nhanh nhanh chân để vào nhà. Vì ở ngoài kia, không có một chút ánh sáng hắt vào. Bóng tối luôn luôn bao bọc con ngõ cùng một thứ không khí lạnh đáng sợ. Kim Taehyung của chúng ta không hề thích điều này, một chút cũng không.

Bước chân của cậu mỗi lúc một nhanh hơn, Taehyung nghĩ bụng cậu sẽ không đi chậm lại cho đến khi trước mặt là cái cửa nhà thân yêu.

Soạt...

Taehyung nghe thấy một âm thanh không rõ chủ vang lên phía sau lưng, cậu khẽ rùng mình, chân tay líu ríu lại. Cái quái gì thế này? Sao lại có tiếng động rùng rợn vậy? Chân tay cậu toát mồ hôi lạnh, những suy nghĩ cứ dồn dập xuất hiện trong đầu. Cậu sợ cái gì? Một sinh vật kì dị nào đó sẽ nhảy xổ ra từ trong bóng tối cuối con đường? Hay một thứ gì đó chợt vỗ vai cậu với bàn tay lạnh ngắt ?

" Kim Taehyung, mày bớt tưởng tượng đi ! Ở đây thì có cái gì chứ !" Cậu nghĩ thầm rồi bước tiếp thật nhanh!

- Cẩn thận..

Lại có tiếng người...

Taehyung bất ngờ quay lại phía sau lưng!

Cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng đen sau lưng vụt mất, hòa vào đêm tối. Lần này thì cậu thực sự thấy ớn lạnh rồi đấy, cho dù sinh vật đó có tốt bụng nhắc cậu đi đứng cẩn thận đi nữa thì cũng không cần thoắt ẩn thoắt hiện kinh dị như vậy đâu.

Và thế là Taehyung lại cố đi nhanh hơn lúc nãy.

Huỵch !

- A! - Taehyung kêu lên, cả người cậu ngã về phía trước, hình như cậu vấp phải khúc cây hay cái gì đó.

"Đau quá." Cậu lẩm bẩm rồi lồm cồm bò dậy. Đây đã là lần thứ tư trong ngày cánh tay của cậu bị hành hạ, và người chịu đựng vẫn là khổ chủ của nó chứ còn ai nữa...

Cúi xuống phủi đám bụi trên người, tiện thể cậu nhặt chiếc dây chuyền đang nằm dưới đất và có lẽ vừa bị đứt chốt.

Bộp.

Một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy vai cậu...

Taehyung chỉ muốn khóc thét lên, cậu thật sự ngoảnh đầu về phía sau còn không dám...

"Con nam mô a di đà phật con lạy quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn con lạy các vị la hán chư hầu phật tổ phù hộ độ trì cho con hôm nay tai qua nạn khỏi..."

- Lẩm bẩm gì vậy, Tae ngốc !

Một giọng nữ quen thuộc phía sau vang lên.

- Eunji ?

- Bingo !

Cô gái với mái tóc nâu và gương mặt xinh xắn búng trán cậu rồi mỉm cười trong khi Taehyung cứ trưng nguyên bộ mặt ngơ ngơ.

Eunji khoác vai cậu, gõ nhẹ đầu cậu nhóc mấy cái rồi véo cái má phính của nó.

Eunji là một người hàng xóm tốt, cô làm thân với Taehyung từ lúc cậu mới chuyển tới và giúp đỡ cậu rất nhiều. Với một đứa chẳng có khái niệm bạn bè như Taehyung thì Eunji đối với cậu quan trọng như một người chị, một người bạn thân vậy. Và cậu biết ơn cô nhiều lắm.

Nhưng đối với con mắt của người ngoài, thì sự việc sẽ luôn đi theo hướng tiêu cực vậy.

______________

Quào, dù sao cũng đến chap 5 rồi. Cảm ơn mấy mẹ đã ủng hộ truyện của tớ. Mặc dù không thành công mĩ mãn như một số fanfic khác nhưng có người hóng truyện tớ đã rất vui rồi. Đó là một thành công và một bước tiến nho nhỏ trong cái sự nghiệp viết truyện vĩ cmn đại của tớ.

Vì vậy, cảm ơn các cậu nhiều lắm ^w^

Nếu thấy còn gì sai sót nhớ cmt để tớ còn chỉnh sửa nhé, đừng quên vote để tớ có động lực viết tiếp nhé ^3^ Yêu thương ;w;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net