Chương 1: Ác nữ sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường đường là một thiên kim tiểu thư nhà họ Thượng Quan được cha mẹ cưng chiều, có ca thương yêu không bao giờ để ta chịu uất ức, lại giờ đây chỉ có thể bay lượn trên bầu trời như một hồn ma không thể siêu sinh.

Tại sao từ trước tới nay đều không thể như ý nguyện của ta? Vì hắn ta hi sinh bản thân để trở nên xinh đẹp, chỉ cầu hắn nhìn đến ta một lần. Vì hắn ta nguyện ý làm người ái mộ, nguyện thành thiếp thân để được cạnh hắn. Cũng vì hắn mà ta không tiếc hủy bỏ dung nhan đánh đổi với kẻ tầm thường như Dương Thải Vi, chỉ để được mặc hỷ phục đường đường chính chính làm Phan phu nhân. Để rồi kết cục là gì? Ta chết thay cho nàng ta, kẻ xấu xí lại thực sự hóa thành thiên nga, dùng thân phận Thượng Quan Chỉ, vừa bên cạnh Phan Việt, lại được hắn yêu thương. Chưa kể còn có Trác thiếu chủ cao ngạo lại hết mực si tình.

Nực cười làm sao? Đám đàn ông này đều xem Dương Thải Vi là bạch nguyệt quang lương thiện mà yêu thương, tranh giành xem như châu báu. Mà lại xem ta như nữ tử điên vì tình mà không từ thủ đoạn để nhận lấy nhân quả của chính mình tạo ra. Làm gì có giá trị nào đến nhan sắc mà ta hay tôn thờ tới.

Nhưng ta không can tâm. Dựa vào đâu nàng ta ung dung sống trên thân phận Thượng Quan Chỉ, dựa vào đâu nàng ta lại được nam nhân tranh giành, dựa vào đâu nàng ta được ca ca một mực cưng chiều. Trong khi đó ta lại phải chứng kiến tất cả những thứ của mình đều lần lượt cho cô ta.

Ta hối hận rồi! Hối hận vì yêu Phan Việt, hối hận khi chết thay cho Dương Thải Vi, hối hận vì thành toàn cho cô ta một gia đình.

Ta như phát điên muốn giết chết Dương Thải Vi, nhưng một hồn ma thì có thể làm gì? Đến chạm cũng không thể chạm được, đến khi mệt mỏi rồi chỉ có thể bất lực nhìn gương mặt của ta, thứ ta yêu quý nhất... Phan Lang à Phan Lang, chàng từng căm ghét gương mặt này đến nhường nào, nhưng chỉ cần là Dương Thải Vi bên dưới gương mặt đó chàng vẫn có thể yêu được. Lần này ta thực sự chết tâm rồi. Hóa ra cái quan tài ta chuẩn bị cho Dương Thải Vi lại thành chuẩn bị cho chính mình. Thật sự ngu ngốc.

...

Có lẽ đến trời cũng thấy bất công. Vậy mà cho Thượng Quan Chỉ một cơ hội trùng sinh ngay trước đêm cưới của Phan Việt và Dương Thải Vi, ngày mà nàng thay gương mặt của mình để đến hôn lễ. Nàng sờ soạng gương mặt của mình phản chiếu trên chiếc gương đồng, thỏa mãn cười mãn nguyện.

"Thật hoàn hảo khi nó là của mình." Trong những ngày tháng bản thân làm hồn ma nhìn Dương Thải Vi dùng gương mặt này đi đi lại lại khắp nơi, mà cảm thấy chán ghét, đúng là chỉ khi nó thành của mình, trong hắc phục xiêm đỏ thì mới toát ra thần sắc quỷ dị, nhu nhược mê hoặc lòng người. Nếu là nam nhân khác sẽ không chịu được mà che chở, đáng tiếc trong lòng nàng trước nay đều chỉ có Phan Việt. Bây giờ không như vậy nữa...

"Tiểu thư, người đã chuẩn bị xong."

Bên ngoài vang lên tiếng của vị vu sư, nàng chỉ gật đầu nhẹ, chỉnh lại tóc tai uyển chuyển bước ra khỏi kiệu, trông nom nhìn thấy Dương Thải Vi bị người ta trói trên cột vẫn còn không biết mình sắp chết nàng cười khẽ.

" Thượng Quan Chỉ, cô tính làm gì?" Dương Thải Vi đoán ra Thượng Quan Chỉ thì càng sợ hãi, nàng ta mệnh danh yêu Phan Việt đến chuyện gì cũng dám làm nổi tiếng khắp thành. Giết Dương Thải Vi nàng còn đơn giản giết một con kiến. Bất quá thì nàng không muốn chết nàng chọn hủy hôn với Phan Việt thành toàn cho Thượng Quan Chỉ, bản thân còn sống là tốt nhất.

" Làm gì? Ta vốn dĩ cho cô làm kẻ chết vì tình, ta làm Phan phu nhân... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hết hứng rồi, chi bằng..." So với việc giết nàng ta như trước đây hại bản thân mình chết thay, chẳng thà cứ để nàng ta thành hôn rồi bị ám sát, bản thân không liên can cũng chẳng nhúng tay vào, lại khiến Phan Việt sống chết đau khổ đến mãn đời. Nghĩ đến đây, mắt nàng khẽ híp lại tràn đầy sự thú vị. "Cởi trói cho nàng ta."

"Nhưng thưa tiểu thư.." Những kẻ quanh đó hơi bất ngờ nhìn về Thượng Quan Chỉ, chẳng ai bảo ai cứ đứng đó nhìn nhau một cách khó hiểu. Đợi mãi đám vu y vẫn đứng yên, nàng nhíu mày xoay thân, hất đổ bệ than lửa xuống đất, mảnh vụn tàn lửa bay lên lấp lánh trong đôi mắt của nàng

"Còn không mau cởi trói, hay muốn ta tự làm?"

Chọc giận Thượng Quan tiểu thư đều có kết cục không tốt, đám vu y sợ đến tái mặt vội vàng chạy đến cởi trói cho Dương Thải Vi, nàng ta vừa được thả xoa xoa cánh tay cảnh giác nhìn Thượng Quan Chỉ, thật khó đoán được tâm tư của nữ nhân này.

"Đi đi." Thượng Quan Chỉ cao ngạo phất phất tay, nhướng mày vui vẻ, bộ dạng như đang ngóng chờ chuyện vui " Về làm tân nương của cô đi, Phan Lang đang rất mong chờ a~"

"Cô thật sự thành toàn cho ta?'

"Nếu không thì sao?"

Dương Thải Vi như sợ Thượng Quan Chỉ đổi ý, liền điên cuồng lắc đầu, nàng ta xoay người bỏ đi, nhưng được vài bước lại xoay sang nhìn Thượng Quan Chỉ xinh đẹp tựa hoa anh túc trong màn đêm, yếu đuối nhưng có độc. Tuy vậy, nàng hẳn rất đáng thương vì không được như ý nguyện.

"Đa tạ, ta cũng mong cô sớm tìm được ý trung nhân." Dương Thải Vi thành tâm chúc Thượng Quan Chỉ, dẫu sao nàng ta chỉ vì chọn nhầm người. Thời gian không chờ đợi, Dương Thải Vi nhanh chóng khoác chiếc áo hỉ phục chạy đến chỗ hôn lễ mà không hề để ý tới Thượng Quan Chỉ vui vẻ vẫy tay tạm biệt mình, nghiêng đầu nhìn theo.

" Tạm biệt a, Dương Thải Vi. Có trách thì đó là số mạng của cô rồi."

"Tiểu thư, người thật sự buông tha cho nàng ta sao?" Nha hoàn thân cận hỏi nàng, thật không giống tiểu thư nhà mình một chút nào.

"Chứ ta còn có thể làm sao a?" Thượng Quan Chỉ vui vẻ cầm chiếc khăn tay chạm nhẹ lên mũi, ánh mắt thâm hiểm nhìn theo dáng nàng ta khuất sau cánh cửa, khiến nha hoàn của nàng không khỏi lạnh sống lưng, thực sự đây mới là Thượng Quan Chỉ mà cô biết. Ắt hẳn chủ tử của mình đã có một kế hoạch khác. " Dẫu sao đêm nay nàng ta cũng chết mà."

Coi như ta làm người tốt, chúc phu thê hai người bên nhau đến đầu bạc răng long, dù cho ai chết cũng không được siêu sinh, kẻ sống mãi sống trong đau khổ.

Không quá lâu sau đó thực sự Thượng Quan Chỉ nghe được Dương Thải Vi bị ám sát ngay trong đêm thành hôn.

Trong khi đó ở Thượng Quan Phủ, căn phòng tỏa nồng nặc mùi hương hoa và rượu, thân ảnh mặc hồng y mỏng để lộ cặp chân thon thả yêu kiều, nàng tựa đầu bên thành cửa sổ, mơ màng vừa ngắm trăng lại vừa thưởng rượu hoa quế, gương mặt không mảy may chút tâm trạng nào nhưng lòng thì vô cùng vui sướng, hận không thể tự mình chứng kiến Dương Thải Vi chết như nào, tức tưởi ra sao, thêm hết là gương mặt của Phan Việt khi thấy vị hôn thê chàng yêu nhất chết trước mắt mình.

Chợt bên hông nhà vang lên tiếng động khiến nàng hơi giật mình tỉnh táo. Là ai? Linh Nhi sao, nhưng cách đó không lâu đã bị nàng đuổi về phòng rồi? Hay là ca ca Thượng Quan Lan, nhưng ca ca hiện tại đã ở bên kia. Làm gì lại về lén lút nửa đêm như này được. Hay nàng nghe lầm?

Dù vậy nàng vẫn rất tò mò, khoác thêm lớp áo ngoài đi ra ngoài, ngó ra ngó lại một vòng hoàn toàn không thấy ai. Nhưng nàng là người rất nhạy mùi hương, vậy mà sớm ngửi được một mùi máu tanh ngay bên cạnh, linh tính mách bảo nơi đó không nguy hiểm nên nàng đi lại gần.

"Là kẻ nào?"

Bụi cỏ khẽ động đậy khiến nàng càng có chút sợ hãi nhưng vẫn bị thứ gì đó thúc đẩy sự tò mò mà tiến tới, bàn tay nhỏ gầy guộc chạm đến bụi cỏ. Thứ gì đó đã chạy ra, bám lấy chân nàng, thứ gì đó mềm mềm màu đen cọ cọ khiến nàng nhíu mày.

"meo~" Vậy mà là một con mèo màu đen mà thôi, khiến nàng sợ hãi rồi. Thượng Quan Chỉ thở phào một hơi, nhìn thứ nhỏ bé kia đang quấn lấy mình, rồi ngồi xuống vuốt ve bộ lông của nó. Dường như nó cũng thích thú khi được vuốt ve. "Thật ốm yếu."

Trong nháy mắt, con mèo vậy mà bị chân nàng hất sang một bên, Thượng Quan Chỉ lau tay qua loa qua chiếc khăn tay của mình như thể vừa chạm vào phải thứ gì đó bẩn, nàng liếc mắt nhìn vào bụi cỏ rồi ném chiếc khăn tay vào trong đó.

"Chỉ Nhi." Tiếng Thượng Quan Lan đằng sau lưng, nàng ngoái đầu nghiêng nghiêng nhìn ca ca. Thượng Quan Lan rất vội, chạy đến ôm lấy Thượng Quan Chỉ. "Muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội."

"Ca, chuyện gì thế?" Nàng chớp mắt, lạnh nhạt hỏi ca ca mình, cứ như y mới là người làm chuyện xấu vậy. "Chẳng phải huynh đến chỗ hôn lễ sao, sao lại trở về sớm vậy?"

" Dương Thải Vi bị ám sát."

" Ồ." Thượng Quan Chỉ không lấy bất ngờ chỉ ồ một tiếng, nhìn về phía ca ca mình, ánh mắt hiện một tia sáng vui vẻ " Vậy nàng ta chết rồi?"

" Chưa.." Kết quả ngoài mong đợi của Thượng Quan Chỉ, Dương Thải Vi vậy mà còn sống, mạng nàng ta còn lớn hơn cả nàng đi. Bàn tay của Thượng Quan Chỉ siết chặt thành nắm đấm, như sắp nổi điên tới nơi. " Nhưng mà.. tên Phan Việt không biết lý lẽ lại đổ cho muội."

"..." Thượng Quan Chỉ nhướng mày, mắc gì lại đổ cho nàng. Hắn yêu quá đến điên luôn rồi đi?

" Huynh tin muội không làm gì cả. Nhưng hắn phát điên rồi muốn tìm muội tính sổ, hay là muội tạm thời rời khỏi thành một chuyến." Thượng Quan Lan không tin mình không bảo vệ nổi muội muội khỏi Phan Việt, chỉ sợ hắn làm tổn thương tự tôn của nàng.

Nàng từ lúc về đã rất lạ, luôn tự cười tự khóc, lại cho người đốt bỏ những thứ liên quan đến Phan Việt, tự nhốt mình không cho ai lại gần, cũng không đến hôn lễ của người kia. Dù vậy với tính tình nàng được nuông chiều nhưng cũng không thể có gan đi giết người, đó là điều mà hắn tin chắc.

Thượng Quan Lan muốn kéo Thượng Quan Chỉ đi nhưng bị nàng hất tay, đánh mạnh vào bàn tay y. "Huynh đừng động vào ta."

Thượng Quan Chỉ tức giận đùng đùng bỏ về phòng khóa chặt cửa, bỏ mặc Thượng Quan Lan bên ngoài lắc đầu bất lực rời đi, đồng thời bên trong cũng vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ cùng với tiếng hét của Thượng Quan Chỉ. Nhưng có trời mới biết nàng tức giận vì Dương Thải Vi vẫn chưa chết thôi.

Bụi cỏ lần nữa động đậy, thiếu niên hắc y che mặt ôm cơ thể bị thương đi ra, chiếc khăn tay đặt trên miệng vết thương đã sớm thấm một mảng đỏ thẫm, hắn nghe hết mọi đối thoại của anh em nhà Thượng Quan, hơn nữa cũng chứng kiến Thượng Quan Chỉ tàn nhẫn với một con mèo. Nữ nhân này muốn giết người thì có gì khó đâu, e rằng chỉ có ca ca của nàng ngu muội tin tưởng hết mình mà thôi.

"meo~" Hắn liếc sang con mèo lắc lư người đứng dậy, vừa thấy hắn đã sợ hãi lùi về sau. Không biết phúc khí lớn hay vì mèo có nhiều mạng mà nó vẫn còn sống. Hắn nhìn vào mắt nó giây phút đó hắn hiểu tại sao nữ nhân kia lại muốn giết nó đi.

" Hệt như nàng ta."

Nhưng ban nãy người mà Thượng Quan nhắc tới hình như là Dương Thải Vi, là nàng ấy phải không?

"Thiếu chủ! Thứ lỗi tài hạ đến muộn." Hắc y quỳ trước hắn, tay để trước mặt, còn có chút hơi run sợ với người trước mặt.

" Đứng lên đi. Ta không sao." Hắn không có tâm trạng xử trách với hắc y kia, hắn cần đến Phan phủ một chuyến làm rõ tình hình, Dương Thải Vi bị ám sát là sao? Trước khi đi hắn cũng không quên nhìn sang mèo đen. "Mang nó về trị thương đi."

"V..vâng." Hắc y không hiểu nhưng vẫn tuân theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net