Chương 2: Ta tin Thượng Quan tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quậy náo cả đêm, Thượng Quan Chỉ cuối cùng vẫn không hiểu được vì sao Dương Thải Vi vẫn không chết. Không lẽ mệnh nàng ta tốt đến nỗi sát thủ nhìn thấy cũng nương tay? Hoặc là do Thượng Quan Chỉ nàng cải mệnh nên đã vô ý cứu nàng ta một mạng. Nếu vậy Phan Việt ca ca ngược lại phải bò đến đây cảm ơn nàng một tiếng mới đúng.

"Tiểu thư không xong rồi! Phan đại nhân ở sảnh cãi nhau với thiếu gia."

Tiếng Linh nhi hốt hoảng, nàng xông vào phòng mặc kệ lễ nghi, thở một cách gấp gáp. Khỏi đoán cũng biết Phan Việt tìm đến cửa nhà mình vì cái gì? 

Ngoài sân của Thượng Quan phủ bấy giờ cử tới vài người, có quan sai, thị vệ đao kiếm uy nghiêm  đứng sẵn, bên trong lại có một nam nhân bề ngoài tuấn tú, nghiêm chính, đến mỗi cái nhíu mày của hắn cũng khiến người khác e dè nhưng lại không thể không ngừng để ý đến, nếu không phải cổng chính của Thượng Quan phủ đã sớm đóng lại e rằng không ít nữ nhân vây đến muốn nhào vào ôm lấy hắn, không ai khác là Phan Việt. Có điều kẻ điên vì tình nay lòng nguội lạnh, căn bản không đem Phan Việt vào mắt, cũng chỉ thấy hắn như nam nhân tầm thường.

Đối diện cãi nhau với Phan Việt là ca ca nàng, Thượng Quan Lan. Tình thế có vẻ căng khi các người hầu kẻ ở của Thượng Quan phủ đều đứng dàn thành một hàng, ngăn cản đám người hừng hực khí thế kia.

" Chuyện này ta không muốn làm lớn, tình thế cấp bách chỉ cần Thượng Quan tiểu thư mang thuốc giải ra đây là được."

"Không muốn làm lớn chuyện?" Thượng Quan Lan cũng không hề yếu thế. Còn nói là không muốn làm lớn chuyện, mang cả quan sai thị vệ đứng ở Thượng Quan phủ, người bên ngoài còn không bàn tán ít hơn chắc, y nắm chặt tay thành nắm đấm, ép mình phải bình tĩnh không thể quá khích.

" Tuy chúng ta là chỗ bằng hữu nhưng không đồng nghĩa cái gì cũng theo ý huynh, muội ấy không hại phu nhân của huynh thì làm sao có thuốc giải?"

" Có hay không nàng ta hiểu rõ?"

" Vậy thật đáng tiếc nha, ta không có thuốc giải rồi."

Giọng điệu giễu cợt vang lên, Thượng Quan Lan giật mình liền đứng dậy, nhíu mày. Thân thể nhỏ bé với mái tóc đen óng được buộc nhẹ bằng vải lụa nhỏ, cài trâm hoa anh túc bằng bạc, làn da trắng như châu sa khiến bộ y phục đỏ đậm viền đen trông không quá lóa mắt, mỗi bước đi đều tỏa ra nhàn nhạt hương thơm. 

" Chỉ Nhi sao muội tới đây?"

" Không sao, chẳng phải Việt ca ca muốn gặp muội sao? Nên muội mới tới mà." Thượng Quan Chỉ mỉm cười nhẹ, ngón tay vô thức đặt lên trước chiếc mũi nhỏ, giả vờ e thẹn với Phan Việt, nhưng trong lòng thực ra đang muốn câu kéo thêm thời gian. Nàng để ý Phan Việt luôn gõ tay lên mặt bàn gỗ, hẳn rất nóng lòng, hơn nữa vị phu nhân kia không chết thay vào đó trúng độc, còn vui hơn gấp mấy lần.

" Không có thuốc giải là ý gì?" 

Phan Việt ngồi đợi gần cả ngày trời, lòng nóng như lửa đốt vậy mà đáp lại một câu của Thượng Quan Chỉ khiến hắn muốn sụp đổ. 

"Ta không hại nàng ta thì làm gì có thuốc giải." Thượng Quan Chỉ bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất vô cùng "Huynh tìm sai người rồi, đúng là ta yêu huynh nhưng đâu có gan mà đi hại kẻ khác chứ."

" Ngươi ngụy biện! Có nữ nhân nào không biết ngươi si mê Phan đại nhân đến mức chuyện gì cũng dám làm!"

Nữ nô tì ở đâu gào lên chỉ đích mặt của Thượng Quan Chỉ mà quát, sắc mặt nàng cũng dần thay đổi, nàng nhận ra nàng ta là nữ nô tì đêm tân hôn của nàng kiếp trước, đêm đó nếu không phải nàng ta bảo mình đau bụng mà bỏ đi thì nàng đâu bị hạ sát. Có lẽ kiếp này, nàng ta cũng bỏ mặc Dương Thải Vi nên mới có cớ sự này, vậy còn ở đây xù lông với ai?

Còn chưa tới mình động tay, Linh Nhi đã giáng cho nàng ta một cái bạc tai, ngã khuỵu xuống nền đất, trừng mắt hung dữ "Ngươi chỉ phận nô tì mà dám chỉ tay vào tiểu thư nhà ta?"

"Ngươi..." Ả nô ti tức giận ôm mặt, nhưng lại biết mình yếu thế nên không dám nói thêm câu nào. Nô tì làm loạn, Phan Việt lại không phản ứng gì , là hắn cố ý để nàng ta khích tướng Thượng Quan Chỉ, chọc nàng tức giận thì có lẽ sẽ để lộ ra manh mối nào đó. Đáng tiếc, kẻ điên tình một khi mà tỉnh thì không có ngu ngốc.

" Việt ca ca, ta nói ta không làm huynh có tin không?" Thượng Quan Chỉ lơ đẹp ả ta, vẫn ráng diễn tiếp vai của một nữ nhân điên tình cho trót lọt, nàng ngồi thụp xuống, đôi mắt nàng long lanh nhìn về phía Phan Việt, nhưng bị hắn né đi.

Thượng Quan Chỉ bật cười thành tiếng, cầm tách sứ ngọc xanh, lại lôi ra trong tà áo một gói giấy, tay thuần thục mở, mùi bột thuốc nồng nặc khiến cả nàng lẫn Phan Việt không nhịn được mà nhíu mày.

" Thứ gì đây?"

" Việt ca ca, huynh có biết đêm qua trước khi Dương Thái Vi đến chỗ huynh thì nàng ta ở đâu không?" Thượng Quan Chỉ không trả lời câu hỏi, ngược lại đặt ra câu hỏi cho Phan Việt, tay vẫn đổ thuốc bột vào trong tách sứ, làn khói bốc lên vừa đủ trên thành miệng ly trắng xóa. 

"Ta đã bắt cóc nàng ta, còn chuẩn bị nàng ta một quan tài."

Thượng Quan Chỉ nhìn thấy đôi mắt mở to của Phan Việt, thì cũng đoán được Dương Thái Vi không hề kể cho hắn biết mình đã bị nàng bắt cóc đi. Đến cả Thượng Quan Lan ở đằng sau cũng không tin được mình vừa nghe thấy cái gì. Thế nhưng trái với một loạt cảm xúc ngỡ ngàng kia, Thượng Quan Chỉ vẫn ung dung mỉm cười rót trà vào tách sứ. Dùng thìa khuấy đều bột lên đưa lên ngang tầm mũi, ngửi mùi hương đắng tỏa ra từ nó, vô cùng khó chịu.

"Ta muốn giết nàng ta, bản thân thay thế làm Phan phu nhân. Nhưng sau đó ta lại thả nàng ta, để nàng ta kết hôn..."

Thượng Quan Chỉ khựng lại, híp mắt cười nhẹ đứng lên tiến về phía ả nô tì kia, tất nhiên nàng không nói tới việc mình muốn Dương Thải Vi chết theo cách khác, chẳng khác nào nói mình là người trùng sinh. Thượng Quan Chỉ hất mắt với Linh Nhi, nàng ta hiểu liền bóp lấy cằm của ả nô tì, ép nàng ta mở miệng.

" Các người muốn làm gì.. ưm ưm.."

" Chẳng phải ngươi bất bình cho phu nhân nhà mình sao? Vậy ta cho ngươi nếm thử mùi vị uống độc là như nào?" 

Tách trà lẫn thuốc đều được đổ đầy vào họng của ả ta, vị đắng nghét chảy đến tận cổ họng, không có cơ hội nuốt cứ thế mà đổ sang hai bên khóe miệng chảy đến cổ ả. Đến khi hết sạch tách thì Thượng Quan Chỉ cũng đứng dậy, Linh Nhi thả cằm ả ra, mặc kệ ả muốn ho, muốn móc họng nôn cũng không xong, mặt cắt không còn giọt máu, mắt trợn nhìn về phía Thượng Quan Chỉ.

" Nếu ta muốn giết Dương Thái Vi, không cần rườm rà tốn công như vậy đã giết nàng ta từ lâu rồi." Thượng Quan Chỉ siết chặt tách trà trong tay, vung một cái khiến nó vỡ tan tành, mảnh vỡ bay tứ tung khắp nơi khiến người ta sợ hãi. "Nếu đã không tin thì cứ mang Dương Thải Vi đến đây đối chất, hà cớ một ả nô tì cũng có thể nhục mạ ta?"

"Các người mau cút hết cho ta!"

Thượng Quan Chỉ  tức giận ứa nước mắt, giây sau đã thấy Thượng Quan Lan đòi đuổi người. Nàng ngoài mặt giận giữ trong lòng đã sớm vỗ tay không ngớt. Ca hay lắm, đuổi đi đi, ta muốn thấy hắn quỳ lạy thê tử, muốn thấy hắn ăn năn vì đổ cho ta a.

"Ta tin Thượng Quan tiểu thư trong sạch !"

Cánh cửa gỗ lớn được đẩy ra, tất thảy đều hướng mắt ra bên ngoài, đột nhiên đám thị vệ bên ngoài liền xếp thành hai hàng thẳng tắp, cúi người hô lớn:

 "Tham kiến thiếu chủ!"

Thiếu niên đi vào uy nghi, thân hắc y khoác áo gấm đen điểm vũ bạc, cầm kiếm  chạm khắc đặc biệt đại diện cho Ngân Vũ Lâu. Theo sau hắn là nữ nhân y phục trắng điểm đỏ, trông nhợt nhạt và đặc biệt đường sẹo dài trên gương mặt.

Đây chẳng phải là kẻ tắm máu cả Kim Thủy Bang 3 năm trước hay sao?  Hắn không lộ mặt bao giờ sao giờ lại xuất hiện?

Một loạt lời bàn tán ùn ụt kéo đến. Thượng Quan Chỉ nhìn hắn tiến về phía mình vô thức nhíu mày khó hiểu, còn Dương Thải Vi thì chạy về phía Phan Việt.

Trác Lan Giang? Ta còn chưa tìm hắn hắn lại mò đến đây làm gì?  Sao lại dẫn cả Dương Thải Vi đến đây nữa?  Trong đầu của nàng mang đầy câu hỏi muốn chất vấn.

Dương Thải Vi đứng trước Phan Việt vô hình lại thành đứng giữa hai người Phan Việt và thiếu chủ Ngân Vũ Lâu, không khỏi thừa nhận, nếu không say đắm Phan Việt thì Trác Lan Dương có phần nhỉnh hơn vài phần nhan sắc, do hắn trẻ hơn chăng?

Thượng Quan Chỉ thở dài, mấy người không định lấy Thượng Quan phủ để làm chỗ diễn kịch ba người đấy chứ? Đám gia nhân trong nhà này bộ mù điếc cả rồi còn không biết đuổi đám người này ra ngoài à?

" Việt ca ca, ta ổn. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc huynh đừng nóng vội mà trách Thượng Quan tiểu thư." Dương Thải Vi trách mắng Phan Việt hấp tấp "Là A Giang cứu ta, biết huynh ở đây nên chúng ta đến đây."

" Ta.." Phan Việt vừa thấy Dương Thải Vi, thái độ liền thay đổi, lúng túng nhìn nàng từ đầu đến chân rồi quay sang Trác Lan Giang một cách cảm kích.

"..." Buồn nôn! Thượng Quan Chỉ cụp mi che miệng muốn nôn. Ngước mắt lên lại thấy vị thiếu chủ kia nghiêng đầu nhìn nàng, nàng cũng không nhân nhượng mà ném lại cho hắn một tia chán ghét, hắn chỉ cách nàng một bước chân chẳng hiểu vì gì lại lui xuống 1 bước, thành đứng cạnh nàng, miễn cưỡng nhìn đôi phu thê.

"Ta và A Vi là bạn tốt, chuyện nên làm thôi. Nhưng độc vẫn chưa giải hết, ta trước mắt chỉ cầm cự cho cô ấy thêm một thời gian." 

" Quan trọng hơn hết phải tìm ra người hạ độc thì mới giải quyết được. Nhưng Thượng Quan tiểu thư không phải người hãm hại A Vi, có Ngân Vũ Lâu làm tín cho nàng ấy."

Mọi người nhìn thái độ chắc nịch của Trác Lan Giang muốn đứng hình, Thượng Quan Chỉ còn không tin vào việc mình nghe thấy. Bằng cách nào đó Trác Lan Giang lại tin tưởng mình đến mức mang cả danh dự Ngân Vũ Lâu ra, khỏi phải nói ở Hòa Dương này, Ngân Vũ Lâu có địa vị thế nào? Một câu nói của Trác Lan Giang đưa ra, giống như một sự bảo hộ tuyệt đối cho Thượng Quan Chỉ.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net