Chương 2 - Đọc tâm thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xong việc ở Bồ Tề quán, Tạ Liên tức tốc chạy lên Thượng Thiên Đình. Hoa Thành nhìn dáng vẻ gấp rút của y cũng không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng ấy đi khuất. Hắn ngưng cười, ánh mắt sắc lên toát lên vẻ quỷ dị.

Tạ Liên vừa lên đến Tiên Kinh không nhanh không chậm đã đứng trước điện Linh Văn. Y bước vào đẩy cửa đã nhìn thấy cả sớ văn chất chồng như núi, Tạ Liên mím môi trong lòng thầm nghĩ nhiều như vậy sớm đã muốn vắt kiệt sức của một vị thần quan rồi. Y đưa mắt nhìn trên bục cao nhất đã thấy bàn của Linh Văn toàn mớ hỗn độn, công văn trải đầy khắp cả bàn đến rơi xuống cả đất.

Linh Văn nghe tiếng bước chân vào, nàng quay đầu nhìn thấy Tạ Liên liền cung kính chào hỏi: "Thái tử điện hạ, người tới rồi."

Tạ Liên nhìn dáng vẻ mệt mỏi thiếu ngủ của Linh Văn, hai mắt nàng đã thâm quầng thấy rõ. Chắc hẳn nhiều việc như thế này Linh Văn đã không có ngày nào nghỉ ngơi ổn thoả, đám tiểu quan trong điện vẫn đi đi lại lại, người này người kia nối tiếp nhau sắp xếp lại những cuộn sớ lộn xộn ấy. Tạ Liên thở dài đồng cảm với Linh Văn, biết rằng sau vụ Cẩm Y Tiên danh tiếng của Linh Văn càng ngày thêm xấu đi. Đã vậy chúng thần quan vẫn luôn miệng chê bai tốc độ xử lí của nàng. Thật đúng là khó chiều lòng người, Linh Văn của bây giờ thê thảm không tả nổi.

"Linh Văn, nhiệm vụ ngươi vừa nói ban nãy rốt cuộc là gì?" Tạ Liên hỏi.

Linh Văn thở dài, vẻ mặt ủ rũ mệt mỏi đưa tay nhận lấy một công văn do tiểu thần quan đem đến. Nàng mở cuộn văn ra, sau đó nhẹ nhàng bảo:

"Điện hạ, gần đây nhân gian xuất hiện một loại yêu linh rất kì quái. Nó rất thích doạ người vào ban đêm, hễ khi ai đi ngang qua địa bàn của nó, nó lại giở trò khiến nhiều người kinh hãi. Chung quy về việc này, yêu linh chỉ thích trêu ghẹo gây mất yên ổn lòng dân, cũng chưa từng hại người còn chưa đạt đến Ác. Lần này ta chỉ muốn điện hạ đến bắt nó, sau đó cho người từ Trung Thiên Đình xuống xử lí là được."

Tạ Liên đưa tay đặt trước cằm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, y hỏi: "Việc này không phải là khó chẳng qua là bắt một con yêu linh. Ta nghĩ cũng không cần dùng tới võ công, sao ngươi lại đưa ta việc này."

Linh Văn gấp lại cuộn văn, ôn tồn nói: "Đúng thật chuyện này nghe qua rất dễ. Nhưng con yêu linh này khả năng nhạy bén rất dễ trốn thoát, phải nói thì chiêu trò cũng xảo huyệt tinh vi, có nhiều tiểu thần quan dưới trướng vẫn không thể bắt được nó. Việc này cần người có thân thủ nhanh nhẹn, thái tử điện hạ lần này người đi là hợp lí nhất rồi."

Tạ Liên nghe thì cũng có lí đành không nói nữa chỉ biết cười trừ. Bỗng nhiên Linh Văn lại nói: "Yêu linh này hoạt động mạnh vào buổi đêm ở phía Tây Nam do Huyền Chân tướng quân cai quản. Lần này xử lí nhiệm vụ, người sẽ đi cùng Huyền Chân tướng quân."

Nghe Linh Văn nói xong, Tạ Liên bất động cảm giác có thể nghe ra được tiếng sét đánh ngang tai y. Tạ Liên không ngờ tới trước được việc này, y ho khan mấy cái định nói gì đó. Đã có tiếng rầm mở cửa từ bên ngoài vọng vào khiến Tạ Liên và Linh Văn không hẹn mà cùng nhau ngước mắt nhìn. Bên ngoài cửa đã có một thân dáng cao ráo bước vào, một tay cầm kiếm đằng đằng sát khí đi vào. Vừa thấy Tạ Liên, người kia hậm hực nói:

"Điện hạ, đi thôi!"

Gương mặt Tạ Liên lúc này chỉ có thể nở một nụ cười vặn vẹo không mấy tự nhiên, y cũng thuận theo phép tắc cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhẹ giọng:

"Mộ Tình, lâu rồi không gặp."

Mộ Tình đanh mặt, tức giận gằn giọng: "Bây giờ không phải là lúc để hàn huyên đâu! Ta đang rất gấp rút đến điên rồi! Con yêu linh chết tiệt còn dám làm náo loạn nơi ta cai quản! Điện hạ, huynh còn không mau lên sẽ chậm trễ thời gian mất."

Tạ Liên ù ù cạc cạc mấy cái, biết tính khí Mộ Tình nóng nảy đành quay đầu vội chấp tay nói với Linh Văn: "Không phiền ngươi nữa, bọn ta đi trước."

Linh Văn gật đầu nhìn bóng lưng bạch y đi theo Mộ Tình, nàng đáp:

"Chúc điện hạ và Huyền Chân tướng quân mọi việc điều như ý."

Tạ Liên quay mặt mỉm cười nhìn nàng rồi bước ra khỏi điện.

...

Nửa khắc sau, Tạ Liên cùng Mộ Tình đã đến vùng Tây Nam. Tạ Liên đi theo Mộ Tình vào một vách rừng khá vắng vẻ, bây giờ đang là chiều hoàng hôn, ánh mặt trời đang dần thả xuống dệt lên sắc hồng đỏ nhẹ trên trời, xung quanh lại lao xao theo tiếng gió cùng tiếng lá khô. Tạ Liên đưa tay chỉnh lại đấu lạp bị gió thổi lệch, đưa mắt nhìn Mộ Tình đang đi trước mặt mình rồi hỏi:

"Mộ Tình, bây giờ chúng ta đi đâu thế?"

Mộ Tình đáp: "Yêu linh này thường hoạt động vào buổi tối. Bây giờ đang là khoảng sắp tối dần, ắt sẽ có vài thảo dân từ chân núi trở về. Điện hạ, gần đây có miếu thờ của ta, chúng ta tạm đến đó chờ một chút, đợi trời tối hẳn rồi bắt đầu hành động sẽ dễ hơn."

Tạ Liên ngẫm một lúc, coi như nghe theo hắn dẫu sao hắn cũng biết rõ địa hình ở Tây Nam. Nơi con yêu linh kia hành tung nhiễu loạn chắc hẳn nắm rất rõ. Tạ Liên đi theo Mộ Tình đến miếu, nhìn trong miếu nhỏ nghi ngút khói hương, đầy ắp hoa quả xem ra tín đồ của Mộ Tình rất phồn thịnh. Tạ Liên cười thầm trong lòng đây cũng là một điều tốt, Mộ Tình cho dù tính tình có nóng nảy nhưng thật chất hắn rất để tâm đến tín đồ của mình. Có một vị thần quan như thế cai quản nơi này, xem ra cũng là phúc của người dân ở nơi đây.

Lúc Tạ Liên bước vào, Mộ Tình sắc mặt không nặng không nhẹ mà hỏi y: "Thái tử điện hạ, gần đây huynh ổn chứ?"

Tạ Liên nghe hắn hỏi có phần ngây người, y thầm nghĩ ổn là như thế nào mới được? Chẳng phải y đang rất bình thường hay sao? Tạ Liên cười đáp: "Ta vẫn ổn, ngươi hỏi như vậy là có chuyện gì sao?"

Mộ Tình khoanh tay, quay đầu sang chỗ khác hậm hực nói:

"Không có gì!"

Tạ Liên: "...."

Cái thái độ này là sao đây? Tạ Liên nhất thời bó tay không hỏi thêm nữa, y cũng chẳng hiểu Mộ Tình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì lại hỏi như thế. Trong lúc hai người tán gẫu, bên ngoài đã sụp tối, từ bên ngoài vách rừng đã có tiếng người kêu la.

"A! Quỷ! Cứu với! Có quỷ a!"

Tạ Liên với Mộ Tình vừa nghe không mảy may suy nghĩ, cả hai nhanh chóng lao ra khỏi miếu. Chạy theo hướng tiếng la ấy vọng ra. Vừa đến giữa rừng, đã thấy có giỏ đan rớt lăn lốc trên đất, vài thảo dược còn rơi ra. Tạ Liên đưa mắt liền nhìn thấy có hai thảo dân đang ôm đầu dưới gốc cây, cả người run rẩy liên tục kêu la cứu giúp. Trước mặt bọn họ, lại là một con yêu linh đầy lông lá, có ba cái đuôi đang ngoe nguẩy trông rất thích thú. Nó biến thành dáng người mảnh khảnh, yểu điệu rất ra dáng của con gái. Yêu linh này thoạt nhìn qua đích thực là một mỹ nữ rất xinh đẹp, môi đỏ tô son, gương mặt thanh nhã nhưng lại có phần quỷ dị. Yêu linh nhìn hai vị thảo dân kia sợ đến không dám ngước đầu nhìn ả, ả càng cười khoái chí mỉa mai:

"Đúng rồi! Cứ la đi! La nhiều vào! Ta rất thích các ngươi la lối như thế! Nỗi sợ hãi của các ngươi là bữa ăn của ta. Càng sợ ta càng thích ha ha ha."

Tạ Liên chảy mồ hôi lạnh, vội hỏi Mộ Tình đứng bên cạnh y: "Chẳng phải Linh Văn đánh giá nói nó còn chưa đến Ác sao?"

Mộ Tình lúc này giận đến nổi điên, tay siết chặt chuôi kiếm đang cầm, gằn giọng nói: "Huynh tin làm gì? Điện Linh Văn lúc nào cũng thế! Toàn đánh giá sai hết! Nó hút lấy khí tức cảm xúc của con người như thế kia, sớm đã là mầm hoạ cho nhân gian rồi! Khốn khiếp! Ở địa bàn của ta lại dám hành tung càn quấy như vậy, ta nhất định sẽ không để nó yên đâu!"

Tạ Liên nghe xong chỉ biết câm lặng, loại yêu linh này nói hiền cũng không phải hiền, nói ác cũng không phải ác. Nhìn thấy ả định làm phép hút lấy khí tức của hai thảo dân kia, Tạ Liên kìm lòng không đặng toan định lao lên cản thì đã thấy bóng dáng kế bên mình đã nhanh hơn một bước xuyên thẳng đến chỗ yêu linh định vỗ một chưởng.

Bất giác ả yêu linh cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt khẽ chếch lên. Nó mỉm cười tà mị, nhảy cẫng lên không trung, đuôi của nó càng ngoe nguẩy đến phấn khích. Mộ Tình không nghĩ thủ pháp của mình vậy mà để nó phát hiện, thần tốc nhanh nhạy thế này rất khó để phản ứng vậy mà yêu linh này một chiêu đã có thể thoát!

Ả yêu linh bay lên trời, cười hi hi ha ha nhìn Mộ Tình vỗ hụt, ả giễu giọng:

"Ây da, vị công tử này có gì từ từ nói nha~ hấp tấp thấy người ta đẹp như thế lại muốn đến trêu hoa ghẹo nguyệt à? Hi hi hi."

"..."

Tạ Liên trong lòng thầm than không xong, Mộ Tình ghét nhất là loại nữ nhân lẳng lơ, nói lời xằng bậy huống chi cho dù yêu linh không phải xấu, hắn cũng sẽ không thèm để mắt mà nhìn.

Đúng như dự đoán, Mộ Tình nghe lời khiêu khích kia bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, sát khí lan toả khiến Tạ Liên còn cảm thấy ngột ngạt. Sắc mặt của Mộ Tình tối sầm, hắn đanh mặt quay đầu quát:

"Cái con yêu linh chó má nhà ngươi! Mẹ nó ngươi ảo tưởng cái gì thế hả? Ngươi xấu đến nỗi cả chó đéo thèm nhìn chứ đừng có nói ta. Phi! Ta khinh!"

Tạ Liên đơ như khúc gỗ.

Lời của Mộ Tình khó nghe vô cùng, so với Phong Tín đúng là thấp hơn một bậc nhưng đây là lần đầu ngoài Phong Tín chọc giận hắn ra thì lần này chửi rủa của Mộ Tình có phần mạt sát xúc phạm đến ả yêu linh rất nhiều. Lúc trước Mộ Tình có giận cỡ nào, chung quy vẫn còn kìm chế mắng mỏ vài câu rồi thôi xem ra lần này hắn giận đến điên rồi mới có thể nói lời lẽ nặng nề đến thế.

Ả yêu linh cũng bị một tràng chửi rủa của Mộ Tình làm cho co giật chân mày, dường như bị kích trúng tim đen, sát khí quỷ dị từ yêu linh ngày càng lan ra.

"Đồ cẩu nhân nhà ngươi, ngươi nói ai xấu? Trong tộc của ta, ta là mỹ nhân được ngàn vạn yêu linh sùng bái! Ngươi đúng là có mắt như mù không biết nhìn thì thôi đi! Đúng là hạ tiện!"

Tạ Liên nghe ả yêu linh kia đáp lại thật sự là phục sát đất rồi! Cả hai người này không ai nhịn ai, ngươi chửi ta càng hăng, đấu khẩu với nhau inh ỏi gà bay chó sủa đến cả hai thảo dân khi nãy vừa sợ vỡ mật bây giờ cũng đưa mắt hóng chuyện theo. Cứ thế một người bay, người đứng mắng từ trên xuống rồi từ dưới lên. Câu nào câu nấy không thể tả được.

Mộ Tình: "Ngươi xấu như vậy, đẹp ở chỗ nào? Nhìn ngươi giống trư đầu thì đúng hơn!"

(Trư đầu: đầu heo)

Yêu linh tức giận, oán khí nặng lên: "Ngươi nói ai là trư đầu? Ngươi là đồ chó!"

Mộ Tình: "Ngươi mới giống chó!"

Yêu linh: "Ngươi mới là chó!"

Tạ Liên nhân lúc nó không để ý, cố tình lao lên, cả thân thủ đều nhẹ tênh bay giữa hư không. Bạch y bay xoã ra hệt như tiên cảnh, y đưa tay muốn ra tuyệt chiêu từ sau lưng ả yêu linh. Không ngờ được ả lại nhanh nhạy vô cùng lách sang một bên làm Tạ Liên hụt chiêu phải định hình đáp lại xuống đất.

Ả yêu linh đang đấu khẩu với Mộ Tình lại bị kẻ khác chen vào lòng càng thêm giận, nó quát lên:

"Cái tên này! Ngươi muốn kiếm chuyện sao? Được rồi! Hôm nay hai kẻ phá đám các ngươi làm hỏng bữa ăn của ta! Ta sẽ không để các ngươi yên đâu!"

Tạ Liên phút chốc cứng đờ, cảm thấy đây là chiêu thức dễ ám sát đến người nhất, dù là yêu hay là quỷ đối với chiêu thức này cũng không thể tránh được. Tạ Liên rất ít khi dùng đến chiêu thức này nhưng không hiểu tại sao ả lại đoán trước được y sẽ ra đòn mà né tránh. Trong lòng y lại sinh ra ẩn khúc lớn, nhớ tới lời Linh Văn nói, dù nó không nguy hiểm đối với thần nhưng lại rất khó đối phó đến cả tiểu thần quan cũng không bắt được. Chẳng lẽ nó có bí thuật gì hay chăng? Đến cả Tạ Liên là Võ Thần, thân chủ nhạy bén cũng không đụng được đến nó.

Trong lúc Tạ Liên đang suy tư liền bị giọng của Mộ Tình cắt ngang kéo mạch suy nghĩ của y trở về thực tại. Mộ Tình nhân lúc ả đang cằn nhằn Tạ Liên, dùng phép mà hướng tới yêu linh. Chớp mắt ả lại né được, Tạ Liên cũng so đo vài ba chiêu cố gắng đuổi bắt.

Yêu linh bay nhảy cả giữa rừng, cười hi hi ha ha, giọng cười ngày càng lớn, ả đắc ý nói: "Vô ích thôi! Muốn đụng được tới ta sao? Còn lâu!"

Lúc Tạ Liên đang bay thẳng tới trước mặt yêu linh, ả định dùng phép từ tay để đáp trả. Nào ngờ dương đông kích tây, Mộ Tình cùng lúc bay lên với Tạ Liên, hắn cầm kiếm có khả năng quét sạch oán khí, đâm thẳng vào lưng của yêu linh.

Yêu linh cơ hồ đoán được Tạ Liên tiếp theo sẽ làm gì nhưng không lường trước được việc Mộ Tình cũng sẽ nhảy lên khống chế ả. Trong lúc ả hoảng loạn bị kiếm của Mộ Tình thanh tẩy oán khí, Tạ Liên giương mắt nhìn thấy trên cổ ả có một sợi dây chuyền, dây chuyền này lại lan ra khí tức rất thuần khiết khiến Tạ Liên cảm thấy càng lạ. Yêu linh oán khí rất nặng nhưng lại có thể đeo vật thể trong trẻo bên mình rốt cuộc cũng không bị ảnh hưởng, có lý nào lại như thế?

Tạ Liên cho rằng đó là điểm yếu để hạ gục yêu linh, liền đưa tay tới cổ ả, nắm giật phăng sợi dây chuyền của ả ta ra. Mắt của yêu linh bỗng nhiên co rút, run đến phát điên khi nhìn thấy Tạ Liên nắm dây chuyền. Lực quán của Tạ Liên rất mạnh, thoáng chốc đã bóp nát nó vỡ vụn.

"Không! Không!"

Yêu linh ngày càng hốt hoảng, đưa tay muốn ngăn cản nhưng cuối cùng dây chuyền vỡ ra. Song, linh quang trong dây chuyền phóng ra, vừa vặn lại gom thành ánh sáng nhỏ bay lơ lửng giữa hư không.

Mộ Tình dường như phát giác được điều gì đó, dùng kiếm trấn giữ chân thân của yêu linh, ba cái đuôi của ả càng vẫy dữ đội. Hắn la lớn:

"Thái tử điện hạ! Cẩn thận!"

Ngay lúc Tạ Liên còn ngơ ngẩn vầng ánh sáng kia, nó lại nhanh chóng bay đến chạm trán của Tạ Liên. Nó điểm nhẹ vào đỉnh đầu của y rồi từ từ tan biến. Tạ Liên còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đầu ong ong đau như búa nổ. Y ôm đầu đáp nhẹ xuống đất.

Mộ Tình vẫn còn đang kinh tởm nữ nhân này tột độ. Hắn không hề nặng nhẹ dùng chân đạp ả ngã sõng soài dưới đất. Hai thảo dân kia nhìn thấy hai người này cổ quái, liền ôm nhau rúc vào gốc cây. Mộ Tình dùng kiếm đâm mạnh xuống thân xác của yêu linh, phong ấn nó ở thanh kiếm rồi vội vã quay đầu chạy tới nhìn Tạ Liên đang giữ khư khư đầu của mình.

"Thái tử điện hạ! Huynh bị làm sao thế? Có sao không?"

Tạ Liên lúc này hơi mở mắt, y mím môi định nói gì đó lại nghe tiếng nỉ non phát ra.

"Không xong rồi huhu~ pháp thuật của ta! Pháp thuật của ta! Tên bạch y đáng ghét ngươi dám cướp pháp thuật của ta!"

Tạ Liên đưa mắt nhìn ả yêu linh còn gục trên đất, rõ ràng là ả đang bị phong ấn không thể nói được vì sao y lại nghe được giọng của ả. Y vội đứng dậy được Mộ Tình đỡ lên, y hỏi:

"Mộ Tình, ngươi có nghe ả vừa nói cái gì không? Ả vừa mới nói pháp thuật của ả bị ta cướp mất."

Mộ Tình nhíu mày khó hiểu, quay đầu lại nhìn ba cái đuôi xụi lơ kia rồi quay đầu hỏi:

"Điện hạ, huynh bị đóm sáng hồi nãy va chạm đến hư đầu rồi sao? Ả bị phong ấn làm sao nói được?"

Tạ Liên nghe Mộ Tình xác nhận, trong lòng càng có cảm giác không lành. Bỗng nhiên giọng nói ấy lại cất lên.

"Bây giờ ta bị cây kiếm của tên chó kia phong ấn lại bị mất đi đọc tâm thuật! Làm sao có thể chạy trốn đây! Đáng ghét! Hai tên lạ mặt này rốt cuộc là ai?"

Đọc tâm thuật?

Tạ Liên nghe xong dường như phát giác gì đó, hai mắt mở to muốn nói gì đó với Mộ Tình liền nghe thấy giọng Mộ Tình vang lên.

"Điện hạ không lẽ bị quỷ nhập rồi? Khí tức khi nãy nhập vào y lẽ nào mang bệnh đến hoá ngốc rồi sao? Cứ trưng cái bộ mặt ngơ ngác như thế?"

Tạ Liên: "...."

Y đằng hắng giọng, ho khan nói: "Mộ Tình ta không có bệnh ngươi đừng nói như thế!"

Mộ Tình: "Điện hạ, sao huynh biết ta nói huynh có bệnh? Rõ ràng ta còn chưa nói gì mà?"

Tạ Liên hết cách, thở dài bất lực nói: "Tạm thời bỏ qua đi, mau thu phục ả yêu linh này trước đã."

Mộ Tình quay đầu, đi tới rút cây kiếm đang phong ấn kia ra, hắn đưa hai ngón tay niệm chú, một vầng hào quang bao bọc lấy ả. Mộ Tình hắt hủi nói:

"Phẩm vị thấp kém không gây nguy hiểm gì mà lại phiền phức đến như vậy! Phiền chết ta!"

Tạ Liên day day ấn đường, móc trong tay áo ra một hũ nhỏ, y đi tới đưa cho Mộ Tình. Mộ Tình đón lấy, nhíu mày hỏi:

"Đây là thứ gì?"

Tạ Liên: "Là hũ dưa muối rỗng, khi nãy ta ở Bồ Tề quán tiện tay nhặt đem theo. Xem ra bây giờ cũng có việc cần dùng."

Mộ Tình: "...."

Tiếng của Mộ Tình lại vang lên.

"Thật là hết cách với huynh! Rốt cuộc tên Huyết Vũ Thám Hoa làm gì huynh mà càng ngày càng cảm thấy huynh thật cổ quái!"

Tạ Liên nín bặt.

Mộ Tình thuận thế, mở nắp lọ dưa muối kia ra hút lấy ả yêu linh vào lọ rồi đóng nắp lại, hắn cất vào trong áo, khẽ nhếch miệng đắc ý.

"Đợi về tới Thượng Thiên Đình, xem ta xử lí ngươi thế nào! Dám mắng chửi ta như vậy, so với cái tên Cự Dương kia thì ngươi đúng là ngốc thật."

"......."

Thôi được rồi dù Mộ Tình không nói ra miệng, Tạ Liên cũng không thể vạch trần hắn được. Nhưng thấy Mộ Tình cứ cười tà như thế, y có chút sợ và lo lắng cho yêu linh kia. Không biết hắn định làm gì ả nữa.

Lúc hai người đang hì hục bên đây, hai vị thảo dân từ đầu tới cuối chứng kiến hết sự tình vội vàng đi tới chắp tay cung kính với Tạ Liên và Mộ Tình.

"Cảm tạ hai vị! Nhờ ơn phúc của hai người nên mới cứu bọn ta một mạng!"

Tạ Liên cười xua tay nói: "Không sao! Đều là việc nên làm cả! Trời không còn sớm! Hai vị mau trở về đi."

Hai người kia nghe vậy gật đầu: "Được, được."

Thế rồi họ nhanh nhảu nhặt lại giỏ đan và thảo dược, rảo bước theo đường mòn trở về nhà. Mộ Tình nhìn hai người đi khuất, hắn quay lưng phất tay với Tạ Liên nói:

"Cũng không còn chuyện gì nữa, ta sẽ về bẩm báo với Linh Văn. Điện hạ, ta đi trước!"

Tạ Liên gật đầu: "Được."

Nói rồi, thân ảnh của Mộ Tình cũng biến mất dạng.

Tạ Liên thở phào một hơi cuối cùng cũng xử lí xong chuyện này, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa. Y nghĩ thầm trong bụng.

Phải mau về sớm thôi, Tam Lang đang chờ mình nữa!

————— CÒN TIẾP —————-

Tác giả: Khi hai mỏ hỗn gặp nhau =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net