Chương 3 - Tâm tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên trên đường rảo bước về chợ Quỷ, giữa làn đường mòn âm u tối tăm, y vừa đi vừa ngẫm lại chuyện vừa rồi xảy ra. Tạ Liên sắp xếp lại những việc vừa rồi, thầm chắc rằng ả yêu linh kia từ đầu đã có được đọc tâm thuật nên mới dễ dàng né tránh được mọi chiêu thức của y và Mộ Tình. Hoá ra là ả đã sớm biết trong đầu Tạ Liên và Mộ Tình nghĩ gì nên cơ hồ mới thoát được nạn.

Song, Tạ Liên cũng vừa nhớ ra đọc tâm thuật của ả dường như bị hạn chế, chỉ có thể đọc được suy nghĩ của một người chứ không thể cùng lúc được nhiều hơn nữa. Chính vì vậy, ban nãy Tạ Liên bị ả né chiêu lại vừa vặn gặp ngay Mộ Tình lao tới. Hai bên kìm kẹp như thế, thần trí ắt sẽ loạn, cả hai suy nghĩ cùng đan xen sẽ làm ả mất phương hướng. Tạ Liên thở hắt ra một hơi, y cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn của việc này.

Một con yêu linh chẳng gây khó dễ cho thần nhưng tiểu thần quan cũng chẳng bắt được đều do đọc tâm thuật này cả. Nhưng nghĩ ngợi một hồi, Tạ Liên vẫn cảm thấy có chỗ không thoả đáng. Từ lúc y phá vỡ sợi dây chuyền của ả ta, linh quang thuần khiết được giải phóng, sau đó lại gom thành một đóm nhỏ điểm đến đầu Tạ Liên lan toả rồi biến mất. Chuyện này quả thật khó tin, ngay lúc nó vừa biến mất thì bắt đầu tâm trí của Tạ Liên đều nghe thấy hết tiếng lòng của yêu linh kể cả Mộ Tình!

Tạ Liên sứt đầu mẻ trán cũng chẳng nghĩ ra được vì sao đóm sáng ấy không triệt để tan biến mà lại quy tụ rồi bay đến nhập thể y! Lại còn thêm cả việc yêu linh oán khí nặng như vậy vẫn đem trong mình năng lượng tinh hoa ấy mà không bị thanh tẩy! Tạ Liên cảm khái trong lòng, khí tức từ sợi dây chuyền chắc chắn là thuần khiết không gây tổn hại đến thân thể, y cư nhiên biết thuật này rất có lợi nhưng không thể ngờ bây giờ y lại sở hữu được loại thuật này.

Lúc Tạ Liên mãi suy tư thì chân đã sớm đi vào cổng chợ. Tạ Liên đưa mắt nhìn xung quanh chớp nhoáng đã nhìn thấy lũ quỷ tấp nập đi đi lại lại, chúng quỷ vừa nhìn thấy y liền sấn tới hô hào:

"Tạ đạo trưởng! Ây da, quý nhân của Thành chủ vừa đi đâu mới về thế?"

"Quý nhân! Quý nhân của Thành chủ! Mừng ngài trở về!"

Tạ Liên lúc này căng thẳng nhìn lũ quỷ đu bám xung quanh mình, y vội chắp tay muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong đầu liên tục có những tiếng nói vang lên.

"Quả nhiên là người Thành chủ lão nhân gia nhìn trúng! Y quả thực rất xứng đôi vừa lứa với Thành chủ!"

"Vị đạo trưởng này thật có phúc khí mới được Thành chủ để tâm như vậy nha!"

"Vị này không phải lúc trước đoán câu đố hoa đăng hay sao? Quả nhiên là người quan trọng được Thành chủ xem trọng mà!"

"Thành chủ phu nhân! Thành chủ phu nhân!"

Tạ Liên nghe thấy từng tiếng trong suy nghĩ của lũ quỷ kia, hỗn tạp lại nhiều đến đau đầu. Y vội xua tay cười trừ bảo:

"Cảm tạ các vị đã hỏi thăm, ta có việc phải đi trước. Cáo từ!"

Nói rồi y co giò chạy trối chết khỏi đám đông, một mạch bỏ lại lũ quỷ ngơ ngác nhìn không hiểu gì. Tạ Liên vừa chạy vừa thở hồng hộc, lúc sau đứng trước cổng Thiên Đăng Quán, y đưa tay lau nhẹ mồ hôi đang sượt chảy trên trán. Tạ Liên cố gắng bình tâm trở lại dáng vẻ ôn hoà, y toan định quay gót bước vào trong đã thấy có một con quỷ chạy ra khóc lóc.

Lúc nó vừa chạm mắt thấy y, nó mừng rỡ chạy tới quỳ xuống dập đầu trước mặt Tạ Liên khiến y sửng sốt. Tạ Liên muốn tiến tới đỡ nó dậy, nó lại né tránh rồi gào kêu thảm thiết:

"Đạo trưởng! Ngài về rồi! Mau cứu chúng tiểu nhân với! Thành chủ không biết vì sao vừa trở lại chợ Quỷ trong lòng không vui vẻ đã bực tức đánh cho vài con quỷ không ngóc đầu dậy được!"

Tạ Liên nghe nó nói xong, y hơi ngưng thần, nhớ đến Hoa Thành cũng ít khi lại ra tay đánh người vô cớ nhưng nhìn lại đầu của con quỷ này sớm đã bị sưng u lên một cục trông có vẻ rất đau, hai hàng nước mắt cứ chảy ròng. Tạ Liên xoa mi tâm, y khẽ giọng:

"Để ta vào trong đó xem thử."

Con quỷ kia như thấy được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ nói:

"Cảm tạ ngài! Cảm tạ ngài!"

Tạ Liên có phần buồn cười nhìn gã nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu bước vào trong. Y nhẹ nhàng đi vào, đưa tay vén màng che phấp phới đính đầy hạt ngọc châu. Tạ Liên nhìn Hoa Thành ngồi gác chân trên bệ, vẻ mặt buồn chán cứ cầm tấm lá vàng ngồi xếp thành cung điện, sau đó lại không hề gì lại đạp đổ nó. Nhìn một màn này của hắn, Tạ Liên nhớ tới lúc sáng còn ở Bồ Tề quán, Hoa Thành dường như đã không vui rồi.

Nội tâm của y có hơi dồn dập, Hoa Thành tính tình khó đoán y cũng chẳng biết được ban sáng hắn mang tâm tư gì lại có phần không vui, vừa nhớ tới bản thân có đọc tâm thuật. Chi bằng thử xem, hắn đang nghĩ gì?

Tạ Liên xoa cằm suy nghĩ, rồi lại gật gù cảm thán bản thân. Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên:

"Ca ca, huynh trở về rồi lại không bước vào chẳng lẽ đang sợ ta làm gì sao?"

Tạ Liên đưa mắt nhìn Hoa Thành đang chống cằm nhìn mình, khoé môi khẽ cong thoáng ý cười. Trong mắt Tạ Liên hắn tựa hồ như đang mời gọi y vào trong lại như dụ hoặc làm thần trí Tạ Liên không thể thanh tỉnh.

Tạ Liên mỉm cười, bước tới gần Hoa Thành, ôn tồn nói:

"Tam Lang, xin lỗi ta về có chút trễ."

Hoa Thành đứng dậy chậm rãi đi tới, đưa tay ôm lấy eo y kéo vào trong lòng mình. Hắn cúi người gục trên vai y, dụi đầu vào hõm cổ y hít một hơi thật sâu.

"Không sao, huynh có về lâu cỡ nào Tam Lang vẫn chờ huynh được."

Tạ Liên nghe hắn nói, ánh mắt y khẽ rung động dường như có dư vị ngọt ngào xộc thẳng đến tâm can. Sự ngọt ngào chốc lát bủa vây lấy cả thân thể của y, Tạ Liên khẽ cười nhẹ đưa tay muốn ôm lấy tấm lưng hồng y kia, đưa tay được giữa chừng lại ngừng bất động.

Tiếng của Hoa Thành đột nhiên vang lên.

"Ca ca, ta thật sự không chờ lâu được như thế đâu! Ta nhớ huynh muốn điên rồi!"

Tạ Liên: "......"

Chẳng phải vừa nãy hắn nói với y, chờ y bao lâu cũng được hay sao? Sao bây giờ tâm tư lại mang suy nghĩ khác như thế kia?

Tạ Liên thở dài bất lực, y đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, dịu giọng nói:

"Dù sao ta cũng về muộn, ta thật sự rất nhớ đệ. Tam Lang, thật xin lỗi."

Hoa Thành ngẩng mặt nhìn y, nhếch miệng cười: "Không sao."

Giọng của Hoa Thành lại một lần nữa vang lên.

"Ca ca vừa nói huynh ấy nhớ ta! Hiếm khi thấy huynh ấy chủ động như vậy, trong lòng ta thực rất vui. Đêm nay nên làm huynh ấy thoải mái một chút không được quá phận."

Tạ Liên: ".............."

Y thật sự nghẹn họng, cái thoải mái mà hắn nói y không dám nghĩ đến huống hồ càng không muốn nghĩ! Chắc chắn trong lòng Hoa Thành lại đang nghĩ ngợi cái gì đó bất đạo rồi!

Tạ Liên nhích nhẹ người, từ từ đưa tay trước lồng ngực của Hoa Thành, nhè nhẹ đẩy hắn ra rồi hỏi:

"Phải rồi Tam Lang, lũ quỷ làm gì đệ khiến đệ giận hả? Lúc nãy ta vừa trở về đã thấy một con quỷ chạy ra khóc nháo cả lên."

Hoa Thành nghe y nói, chẳng thèm để tâm, vòng tay khảm bạc càng ôm siết chặt y hơn, hắn thấp giọng nói:

"Huynh không cần để tâm đến chúng, chẳng qua làm nhiều thứ phiền nhiễu đến ta nên ta giáo huấn một trận thôi."

Tạ Liên toan định nói gì đó, giọng của Hoa Thành trong tâm trí lại cất lên.

"Làm sao mà ta có thể để ca ca biết được ta buồn bực trong lòng nên tính sổ những chuyện bọn chúng đã làm lúc trước cả gốc lẫn lãi chứ."

Tạ Liên dở khóc dở cười, không ngờ được Hoa Thành lại có một mặt khác như thế. Tâm tư của vị Quỷ Vương này khó đoán chỗ nào chứ? Chẳng qua là bề ngoài đạo mạo ấy đằng đằng sát khí, bên trong lại như tâm tính của thiếu niên cứ thích làm theo nhã hứng.

Tạ Liên nhịn cười đến run cả người, Hoa Thành thấy vậy hơi nhíu mày hỏi y:

"Ca ca, huynh khó chịu ở chỗ nào sao?"

Tạ Liên đưa tay che miệng, mặt hơi gục xuống, cả người càng run hơn. Y xua tay nói:

"Không có! Không có!"

Một lát sau lại thấy Tạ Liên ôm bụng cười, cười rất sảng khoái như thể trước tới nay Tạ Liên chưa từng cười không kiêng dè như vậy khiến Hoa Thành cũng đơ như khúc gỗ. Hắn cũng không vạch trần y, đưa hai tay khoanh lại, nhướng mày, khoé môi cũng cười theo:

"Ca ca, có gì mắc cười lắm sao? Trông huynh có vẻ khá vui."

Tạ Liên cong ngón tay, đưa đến gõ nhẹ vào chóp mũi của hắn, trách nhẹ:

"Nghịch ngợm."

Hoa Thành vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng hắn nói với Tạ Liên việc đánh lũ quỷ kia rất chính đáng, không hề nói tới việc hắn vô cớ ôn lại chuyện cũ với bọn chúng một phen sao lại bị y nói là nghịch ngợm cơ chứ?

"Ca ca, hôm nay huynh có gì đó rất khác." Ánh mắt của Hoa Thành chăm chú quan sát Tạ Liên hồi lâu.

Tạ Liên như bị nói trúng tim đen, có chút chột dạ, y đảo mắt nhìn chỗ khác không dám nhìn Hoa Thành, vội hỏi:

"Ta? Có chỗ nào khác sao? Ta thấy ta rất bình thường mà?"

Hoa Thành cũng không vạch trần điệu bộ lúng túng của y, hắn khẽ cười khom lưng xuống, hai tay chắp sau lưng nói nhỏ bên tai Tạ Liên:

"Ca ca, hôm nay nhìn huynh rất đẹp khiến Tam Lang chịu không nổi."

Vừa nghe thấy lời trăng hoa chòng ghẹo thiếu ý tứ kia, đầu Tạ Liên tức thì bốc khói, máu trong người như nóng lên. Hai bên má của Tạ Liên đã nhuốm một màu đỏ nhạt, y không biết đối chất như thế nào thì giọng nói của Hoa Thành lại vang vảng trong đầu.

"Nhìn huynh ấy xấu hổ thật dễ thương, thật muốn chọc thêm một chút nữa! Muốn hôn huynh ấy."

Tạ Liên nhìn thấy sắc mặt của Hoa Thành vẫn mang vẻ ảm đạm dường như trong sạch không hề có ý gì nhưng trong đầu lại suy nghĩ một trời một vực thật không giống chút nào cả!

Đột nhiên nghĩ ngợi, Tạ Liên trong đầu loé lên một ý nghĩ. Khoé môi Tạ Liên khẽ cong mang đầy vẻ thần bí. Nếu Hoa Thành trong lòng đã muốn như vậy, không bằng thuận theo ý hắn nhưng bản thân y sẽ đảo khách thành chủ. Tạ Liên kiên định, bước tới gần Hoa Thành, y khiễng chân nhón lên. Hai tay giữ chặt gương mặt gian nanh kia, Tạ Liên áp môi đến cánh môi của Hoa Thành, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong.

Trong một khắc khiến Hoa Thành cứng đơ, có phần kinh hỷ. Tạ Liên hiếm khi chủ động làm chuyện thân mật với hắn, ít ra ngay lúc này nên cảm thụ một chút. Hoa Thành chủ động lấn tới, đầu lưỡi muốn giao triền theo động tác của Tạ Liên. Bất chợt Tạ Liên tách ra, lùi lại về sau mấy bước thoát khỏi vòng tay của Hoa Thành.

Tạ Liên khẽ cười, ho khan đằng hắng giọng: "Quên mất ta có hứa với đệ, tối nay ta sẽ nấu một bữa bồi thường, giờ ta xuống bếp đây! Tam Lang chịu khó đợi chút nhé."

Nói đoạn, y lại quay đầu, ống tay áo phấp phới bay theo nhịp bước. Tạ Liên bỏ mặc Hoa Thành đứng đơ ở đó, y quay đầu cười nói:

"Chẳng phải đệ muốn hôn sao? Ta hôn rồi đấy nhé."

Hoa Thành: "...."

Tạ Liên liền chạy thục mạng không thèm để ý hắn nữa, trong lòng kỳ thực rất thích thú, hiếm lắm mới biết được tâm tư của Hoa Thành. Trước giờ hắn luôn chọc ghẹo y, xem như bây giờ trả đũa cũng không thể để bản thân chịu thiệt như thế được. Y cười vu vơ rồi tiến đến phòng bếp.

Bên này, Hoa Thành bị y phũ phàng như thế, vừa mới nếm chút được vị ngọt cảm giác đang muốn thêm vậy mà Tạ Liên bỏ mặc hắn chạy đi nấu ăn.

Y đây chẳng lẽ đang trêu chọc hắn sao?

Huyết Vũ Thám Hoa danh tiếng lừng lẫy, chuyên đi cợt nhả người khác bây giờ lại bị chính quý nhân của hắn đùa cợt.

Thật đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà!

"Ca ca, huynh thương ta một chút đi!"

Giọng của Hoa Thành vang từ phía sau Tạ Liên, y khẽ bật cười.

Tam Lang đúng là trẻ con!

————- CÒN TIẾP ————-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net