Chương 6 - Mất mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tam Lang?"

Tạ Liên đẩy nhẹ cửa bước vào, đầu tóc rũ rượi vẫn còn thoảng mùi hương nhàn nhạt từ phòng tắm. Trung y lỏng lẻo có phần rộng rãi khiến một bên vai trượt xuống càng làm cho y có phần mỹ mạo.

Y đảo mắt nhìn trong gian phòng đang thấp sáng đèn lưu ly, Hoa Thành ngồi trên bàn ngọc ở góc phòng, hắn của hiện tại cũng không còn mặc hồng y khảm bạc cùng vô số những trang sức trên người nữa mà chỉ vỏn vẹn mặc trung y đỏ thẫm, ung dung tự tại cầm bút lông quy quy củ củ mà chuyên cần luyện chữ.

Tạ Liên trông thấy một màn này có phần khó tin! Hơn nữa sinh lòng ẩn khúc. Hoa Thành từ xưa đến nay rất không chú tâm vào việc luyện chữ, phải nói đúng hơn hắn không hề thích làm chuyện này! Chỉ cần Tạ Liên đưa bảng chữ mẫu kêu hắn viết, sắc mặt của Hoa Thành liền trở nên vặn vẹo có chút khó coi. Thậm chí hắn còn không hề có phép tắc, nét chữ rồng bay phượng múa, rối loạn vô cùng khiến Tạ Liên mấy lần chỉ biết đưa tay đỡ trán.

Thật không dám nhận đây là chữ do y dạy!

Chung quy cũng vì Tạ Liên, Hoa Thành mới miễn cưỡng nắn nót luyện từng chữ mỗi khi có y ở bên cạnh. Tạ Liên đối với việc quốc pháp hay văn chương đều rất chú trọng trong nét chữ. Y cho rằng việc viết chữ thể hiện được cốt cách tiềm ẩn của con người, có thể nhìn ra họ trông như thế nào qua mặt chữ cũng là điều dễ hiểu. Bởi vì thế đối với chữ viết của Hoa Thành, Tạ Liên không còn từ nào để diễn tả, hay nói cách khác y đây là lực bất tòng tâm!

Lắm lần kéo hắn đi luyện chữ thật khó như lên trời! Cho dù có kéo được thì cũng sẽ phải dây dưa hồi lâu mới khiến con người này chịu nhập tâm mà luyện. Hoa Thành tính cách giảo hoạt, mỗi lần muốn hắn chuyên tâm luyện chữ Tạ Liên luôn phải đáp ứng nhiều chủ ý kỳ quặc thậm chí có phần cổ quái.

Tỉ dụ như hắn hoàn thành một bản chữ, y sẽ hôn hắn xem như thành quả mà hắn cực kỳ khổ công mà rèn luyện. Nếu viết được hai bản thì từ việc hôn môi lại chuyển hoá vi diệu khiến Tạ Liên từ đang đứng thành nằm ở trên giường thở dốc.

Cho dù như thế nào tóm lại hôm nay Hoa Thành tự mình chủ động ngồi rèn chữ như thế chắc chắn là trời sập! Bằng không thì cũng là sắp có giông tới rồi!

Tạ Liên đi tới nhìn sắc mặt của hắn có chút dè dặt hỏi: "Tam Lang....đệ đang luyện chữ sao?"

"Đúng vậy." Hoa Thành thản nhiên đáp, ngữ khí vô cùng ảm đạm có chút dị thường.

Hắn cầm bút tiếp tục vung tay đi mấy nét nguệch ngoạc trên tờ giấy khiến Tạ Liên không dám nhìn nữa. Y cho rằng hắn ban nãy bị y khi dễ một phen như vậy, trong lòng sớm đã sinh ra nhiều uỷ khuất nên mới dùng việc luyện chữ thành một chuyện nhàn rỗi để khắc chế tâm trạng đi?

Tạ Liên liếc mắt nhìn thấy giấy trên bàn lộn xộn trải đầy cả mặt bàn nhìn rất không ngăn nắp, y đưa tay toan định nhặt từng mẩu sắp xếp gọn gàng lại bị bàn tay của Hoa Thành nắm chặt cánh tay của mình.

"Đừng."

Hoa Thành thấp giọng, hành động mờ ám càng khiến Tạ Liên nghi hoặc. Bỗng nhiên giọng nói trong đầu cất lên.

"Tuyệt đối không thể để huynh ấy chạm tới! Ban nãy gấp rút quá không kịp đem xuân cung đồ đi giấu nếu huynh ấy biết được chắc chắn sẽ sợ mất."

Tạ Liên nghe lời này xong tức khắc chết cứng, y kinh hoàng nhìn ánh mắt đang muốn che giấu của Hoa Thành. Thật không thể chấp nhận nổi việc hắn...hắn....

Tóm lại ngay từ đầu hắn không hề có quy củ mà luyện chữ! Chẳng qua là che giấu Tạ Liên loại sách đáng xấu hổ kia mà thôi!

Tạ Liên không truy cứu hắn, rụt tay trở về trong lòng càng cảm thấy kinh hãi. Không phải vì kinh hãi hắn lại che giấu y chuyện này mà là kinh hãi vì sao hắn lại đọc cái thứ đó! Nó căn bản không phải là loại sách thông thường! Ở đâu hắn có được những thứ này? Tạ Liên sứt đầu mẻ trán cũng không thể nào thẳng thừng hỏi, trong lòng dù vẫn đang muốn hỏi hắn làm thế nào hắn lại đọc thể loại này.

"Ca ca nếu huynh xong rồi thì hãy nghỉ ngơi trước đi, chỗ này để ta tự mình dọn dẹp được rồi. Không cần phiền huynh như thế." Hoa Thành vẫn giả vờ bình thản, giọng điệu như vẫn còn đang rất hờn dỗi nói chuyện với y.

Nhưng Tạ Liên nào còn tâm hơi để ý hắn nói cái gì, cái y đang cảm thấy trời đất lay chuyển chính là việc hắn che giấu y!

"Được...rồi. Đệ cũng mau lên nhé..."

Tạ Liên định quay đầu chạy thẳng lên giường giấu đi sự xấu hổ này thì đột nhiên đúng lúc y đứng nói chuyện với hắn. Hoa Thành không cẩn thận lại đẩy cánh tay khiến cho một tập sách từ trên bàn rơi xuống, vừa vặn trang giấy lật ra ngay tư thế hai nam nhân đang dính chặt lấy nhau khiến cả hai người thoáng chốc sửng sốt.

Hoa Thành: "..........."

Tạ Liên: "......................."

"Nguy rồi."

Giọng của hắn vang lên, Tạ Liên bàng hoàng nhìn những hình vẽ mô tả vi diệu kia mà đỏ mặt. Y lắp bắp hỏi hắn:

"Tam...Tam Lang...đệ vì sao lại..."

Hoa Thành cắt ngang: "Huynh nghe ta giải thích, không như huynh nghĩ đâu!"

"Nếu mình nói mình vô tình tìm thấy nó ở ngăn tủ có phải huynh ấy sẽ tin không? Nhưng những thứ này đều do lũ quỷ trong Thiên Đăng Quán không có chừng mực mà cài vào bây giờ chính bản thân mới tìm thấy. Nếu không nói cho ra lẽ thì mình mất sự trong sạch oan ức quá!"

Tạ Liên nghe tiếng lòng của hắn cảm thấy lí do hắn đang cố gắng muốn giải thích cho mình có chút không ổn thoả. Y thở dài đáp:

"Đệ còn trong sạch để mà mất sao?"

Hoa Thành đang khom người xuống vội đưa tay nhặt lấy bản sách kia, tay hắn vừa tới được giữa chừng liền dừng lại trong hư không, hắn ngẩng đầu lên nhìn y.

"......"

"Ca ca huynh đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó mà!"

Tạ Liên bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, Hoa Thành vốn dĩ mặt dày vô liêm sỉ thì đúng là có nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên y thấy hắn đang mất mặt. Phải nói đằng khác là vô cùng xấu hổ.

Tuy bề ngoài của hắn không thể hiện rõ, Tạ Liên chỉ cần nhìn thấy vành tai đang đỏ ửng của Hoa Thành liền biết được hắn đây là đang rất ngại ngùng nha!

Y vội quay đầu nhìn đi chỗ khác, đằng hắng giọng nói:

"Không có gì đâu, ta chẳng qua thuận tiện mà nói. Tam Lang đừng để tâm còn cái này...."

Hoa Thành không nhịn nổi nữa, cầm cuốn thoại bản ấy dửng dưng ném nó lên mặt bàn. Sau đó chống hay tay đứng dậy, sắc mặt sa sầm nhìn sang y, hắn trầm giọng hỏi:

"Ca ca huynh có phải đang nghĩ ta đồi phong bại tục không?"

Tạ Liên thấy hắn đang giận liền cực lực lắc đầu mà chối bỏ: "Không có! Không có! Làm sao ta có thể nghĩ như vậy được! Tóm lại thì chuyện này....chắc hẳn đệ cũng có lời muốn nói với ta mà nhỉ?"

Hoa Thành rũ mi mắt: "Ta nghĩ giờ có giải thích huynh sẽ không tin ta."

"Lũ tạp chủng đáng chết! Để xong việc này ta tính sổ với các ngươi! Thật là mất mặt chết đi được! Điện hạ bây giờ chắc chắn thấy mình rất xấu xa rồi."

Tạ Liên cảm giác được sát khí thịnh nộ từ Hoa Thành phát ra, y biết chắc hẳn hắn đang rất phẫn nộ vội đi tới đưa một tay vuốt nhẹ tấm lưng của Hoa Thành. Y dịu giọng ra sức vỗ về hắn:

"Ta nghĩ rằng chắc có ai đã bỏ những thứ này vào trong đây. Ta tin Tam Lang sẽ không phải là loại người như thế đâu."

Hoa Thành nghe y nói, hắn ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt sáng lên hỏi:

"Điện hạ huynh tin ta?"

Tạ Liên ngượng ngùng, đưa tay trước mũi xoa xoa nhìn lia lịa xung quanh tránh ánh mắt của hắn, y gật đầu:

"Ta tất nhiên tin đệ rồi! Tam Lang sẽ không bao giờ lại đọc những thứ như thế này."

Hoa Thành nhướng mi, hai tay khoanh lại, xúc cảm nóng giận ban nãy cũng vì lời của y nói mà tan biến. Hắn ôn tồn hỏi:

"Ồ? Ca ca dựa vào đâu mà huynh nghĩ ta sẽ không đọc những thứ này?"

Tạ Liên: "Cái này...không phải khi nãy đệ phản ứng kịch liệt như thế sao? Rõ ràng là muốn phủ nhận việc đọc sách kiểu này mà."

"Huynh nói đúng rồi nhưng không phải ta không đọc mà là do ta biết hết mọi thứ rồi nên mới không đọc."

Tạ Liên: ".........."

Nói cũng phải thôi, y từ xưa tới nay thanh tâm quả dục có những chuyện y không thể biết được hết. Hơn nữa trước khi hiểu được tâm ý với Hoa Thành, Tạ Liên là người tu giới kiêng rượu, kiêng dục làm thế nào mà am hiểu như hắn được? Hẳn là trong tám trăm năm tìm kiếm y có lẽ hắn cũng có những kinh nghiệm phong phú đầy mình rồi đi?

"Ca ca, ta đối với những loại này căn bản không có hứng thú."

Yết hầu Tạ Liên khẽ run, y mấp máy môi nhìn hắn đi tới chống một tay đè y vào vách tường. Hai cơ thể chen chúc nhau, cả thân của Hoa Thành che phủ y chỉ còn thấy được gương mặt phản chiếu của hắn từ đèn lưu ly. Ánh sáng yếu ớt, chiếu rọi nửa gương mặt tuấn mỹ bị che khuất dưới lớp băng vải đen ấy càng làm hắn trở nên cuốn hút hơn khiến Tạ Liên nhìn đến mê mẩn.

"Ta biết, Tam Lang sẽ không hứng thú đâu."

Hoa Thành nhướng mày "ồ" một tiếng.

"Kỳ thực ta chỉ hứng thú với huynh."

Tuy không nghe thấy lời từ miệng của hắn nhưng Tạ Liên đúng thật là không chịu nổi nữa rồi! Y đưa hai tay che trước miệng hắn như thể sợ hắn sẽ từ nghĩ mà nói thẳng ra câu ấy.

Hoa Thành thắc mắc: "Ca ca huynh đây là có ý gì?"

Tạ Liên: "Ta...ta..."

Hoa Thành khẽ cười, hơi khom người nói nhẹ bên tai y:

"Ca ca những gì trong đó chỉ là lý thuyết thôi."

Tạ Liên nhìn hắn có chút dè chừng: "Lý thuyết thì đã sao?"

Hoa Thành cầm lấy tay Tạ Liên, hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương của y, hắn dụi má vào tay y, ánh mắt đầy ý dục, nụ cười càng trở nên gian xảo.

"Ta không giỏi lý thuyết."

Hắn nhỏ giọng chòng ghẹo y:

"Nhưng ta giỏi thực hành, huynh có muốn thử không?"

Tạ Liên tức thì bốc khói, đầu óc ong ong không nghĩ ngợi được gì nữa, y đẩy hắn ra rồi hét lớn:

"Tam Lang!"

Hoa Thành nhìn y đỏ mặt luống cuống giãy giụa liền bật cười.

Tạ Liên hậm hực thầm nghĩ con người này không còn thuốc cứu nữa rồi!

———— CÒN TIẾP ———-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net