Chương 5 - Phong hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên sau khi dùng bữa xong cùng hắn, y vò đầu bứt tóc nghĩ ngợi đủ điều. Hoa Thành sớm đã toan tính đến việc chòng ghẹo y. Nhưng bây giờ nếu cố gắng lảng tránh việc đó... há chẳng phải tự đào hố chôn mình sao?

Lúc y còn đang co rúm người ngồi ở một góc thấp thỏm, Hoa Thành từ đâu mở cửa ra, hai tiếng leng keng từ đôi ủng đen ung dung bước vào phòng khiến y có chút dè chừng.

"Ca ca, đã chuẩn bị xong nước ấm rồi. Huynh mau tắm sớm đi kẻo lạnh."

Tạ Liên nghe thế, vội vàng đứng dậy gật đầu muốn chạy: "Tam Lang có lòng rồi, ta đi trước."

Y một mặt muốn chạy, cánh tay lại bị Hoa Thành bắt lấy giữ chặt, hắn cất tiếng:

"Đợi đã."

Tạ Liên hơi run, y quay đầu nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hoa Thành khẽ cười nhìn y, đáy mắt thâm sâu chứa đầy ý vị không rõ. Hắn hỏi: "Ca ca có phải quên cái gì rồi không?"

Tạ Liên thầm than trong lòng, người này lại bắt đầu rồi!

Y ù ù cạc cạc hỏi: "Ta quên cái gì sao?"

"Rõ ràng huynh ấy không nhớ tới mà."

Giọng của Hoa Thành đột nhiên vang trong đầu, Tạ Liên nhìn gương mặt lạnh tanh của hắn không biểu tình gì nhưng thoáng có chút uỷ khuất. Y nghĩ bụng chẳng lẽ hắn muốn nói y quên đem hắn vào cùng tắm hay sao? Chuyện này thật sự là quá ấu trĩ! Tuy rằng không phải là chưa từng tiếp xúc da thịt cận kề với nhau nhưng trong lòng Tạ Liên thì chuyện tắm chung là không có khả năng!

Hoa Thành khẽ cười, ghé sát tai y nói nhỏ: "Huynh quên mất lấy y phục mới để thay rồi. Ca ca, không phải huynh tắm xong định mặc lại đồ cũ chứ?"

Tạ Liên bị hơi thở phả ra có chút nhột, ý vị ái muội bởi lời nói kia có phần khiến y gượng gạo. Tạ Liên xấu hổ, nhanh chóng lùi ra sau chạy đến bên tủ ngọc lấy bạch y tối giản ra, trung y được xếp ngay ngắn rất khuôn phép, y cầm xấp y phục quay đầu lại nhìn hắn rồi gãi mặt hỏi:

"Như thế này chắc không có gì để quên rồi nhỉ?"

Hoa Thành bật cười: "Được rồi, huynh mau đi đi không nước ấm sẽ nguội mất. Nếu huynh có chỗ bất tiện chi bằng để Tam Lang cùng huy—"

Hắn vừa chưa dứt câu đã thấy Tạ Liên co giò chạy thục mạng ra khỏi cửa bỏ lại Hoa Thành đứng ở một xó dương dương tự đắc làm hắn có chút không hài lòng.

"......."

"Ca ca ta còn chưa nói xong, sao huynh chạy mất rồi?"

Y nghe thấy tiếng lòng trong đầu phát ra, Tạ Liên thở hổn hển chạy trên dãy hành lang dài đằng đẵng ấy đến chỗ phòng tắm. Y thầm nghĩ bụng:

"Nếu không chạy đợi đệ nói hết câu sau thì ta biết phản ứng như thế nào?"

Chi bằng việc không thể giải quyết hoặc đưa ra đáp án, đối với Tạ Liên thượng sách duy nhất chính là chạy! Y nhanh chóng đẩy cửa vào bên trong, hồ nước yên ắng phả ra hương khói nghi ngút có chút ấm áp. Khắp gian phòng toả ra hơi ấm lạ thường, y bước vào rồi khoá trái cửa.

"Cạch" một tiếng Tạ Liên xác nhận đã tự mình chặn lại thì Hoa Thành sẽ không thể tuỳ tiện bước vào xem như là tránh khỏi một kiếp! Y thở phào nhẹ nhõm, đặt y phục trên giá rồi đứng sau bức bình phong tháo đai lưng từ từ rồi đến trung y đến khi da thịt trắng nõn ẩn hiện.

Đường cong cơ thể rắn chắc theo một đường mà đi xuống, Tạ Liên nhìn vào cái gương được để đối diện nhìn thấy trên da thịt của mình chỗ nào cũng có hồng ngân đỏ ửng, điểm nhẹ hoa tô như thể khắp người y không có chỗ nào là Hoa Thành chưa từng chạm đến. Y lúc này đỏ mặt không thôi thầm trách người để cái gương ở đây thật không ý tứ như vậy, thật đúng là xấu hổ muốn chết!

"Aaaa, không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!"

Tạ Liên gõ đầu mình mấy cái giúp bản thân mình giữ được thanh tỉnh, y nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn bông từng bước đi ra khỏi tấm bình phong che chắn, nhẹ nhàng nhón gót chân chạm vào mặt nước lắng đọng. Xét thấy độ ấm vừa đủ không nóng đến phỏng da, y đặt chân bước vào hồ.

Chớp mắt linh hoạt cả người cũng chìm vào trong chiếc hồ lớn. Tạ Liên ngả người, đầu tựa vào thành nhìn chiếc hồ xa hoa rộng rãi thế này thật có chút không hợp với Tạ Liên lắm. Nhưng Hoa Thành xây cái nơi này quả thực rất phong phú, nói đến vật dụng để xài thì không phải bàn tới nữa, duy chỉ có mỗi chiếc hồ này cũng đủ làm Tạ Liên choáng ngợp rồi. Một mình bản thân y tắm trong cái hồ rộng lớn như thế này có phải có chút lãng phí quá không nhỉ? Tạ Liên nhủ thầm.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói cất lên: "Ca ca, huynh còn ở trong đó phải không?"

Tạ Liên giật nảy mình, quay đầu nhìn cánh cửa phía sau đã bị khoá chặt, người đứng trước cửa lại tìm đến y khiến Tạ Liên có hơi thấp thỏm. Y vội kinh hô:

"A, Tam Lang! Ta vẫn chưa xong đợi một lát nữa ta sẽ ra ngoài ngay!"

Hoa Thành khoanh tay hai tay nhìn phía sau cánh cửa có giọng nói phát ra, hắn cười đáp: "Không vội, huynh cứ từ từ đừng gấp."

Thế nào mới là không gấp? Không khẩn trương tắm rửa xong khéo để hắn bước vào trong đây mới là không gấp sao? Tạ Liên sốt vó chỉ hận không thể một thoắt mặc lại y phục xông ra khỏi cửa nhưng y vừa mới bước vào, còn chưa làm gì cả làm sao mà đi được. Hắn đến tìm y có phải là đúng lúc quá không?

"Có nên bước vào không nhỉ?"

Nguy rồi! Hoa Thành vậy mà có suy nghĩ định tiến vào trong đây thật!

Tạ Liên kinh ngạc, rõ ràng đã khoá cửa làm sao hắn bước vào chẳng lẽ hắn định cứ thế mà đạp cửa xông vào hay sao? Y toan định nói lại nghe thấy Hoa Thành lên tiếng:

"Ca ca."

Tạ Liên nghe hắn gọi, vội đáp: "Ơi? Sao thế Tam Lang?"

Hoa Thành nhếch miệng cười, đứng trước cửa giả vờ tỏ vẻ đáng thương, giọng điệu có phần buồn bã:

"Huynh có cảm thấy hình như hôm nay huynh né tránh ta hơi nhiều không? Ca ca hết thương ta rồi sao?"

Tạ Liên: "......."

Cái giọng điệu này thật sự chịu phục rồi, Tạ Liên mỗi lần nghe hắn nói bằng giọng này lúc nào cũng mủi lòng thương phải nói đúng là điểm yếu chí mạng của Tạ Liên không thể nhìn được Hoa Thành buồn bã! Y gần như bị lung lay như thể bản thân mình bất giác có chút không cam lòng. Đột nhiên tiếng của Hoa Thành vọng lên.

"Xem như thế này huynh có còn không hiểu ý của ta nữa không."

Tạ Liên nghe thấy lời ấy có chứa ý cười ở trong đó, y như sáng tỏ trong lòng hắn đang giả vờ! Hoá ra từ trước đến nay chuyện Hoa Thành tỏ vẻ uỷ khuất đáng thương đều là diễn cả! Tạ Liên tỏ tường giữ vững tâm mình không bị hắn dụ dỗ nữa, y như tạt cho hắn một gáo nước lạnh mà nói:

"Đệ nói gì thế? Ta rất thương đệ mà chỉ có điều nếu đệ muốn nói việc này ở đây thì không tiện lắm. Ta không mở cửa được đâu chờ ta tắm xong rồi hẵng nói sau nhé."

Hoa Thành: "................."

Hắn biết rõ Tạ Liên thường ngày khi nghe thấy hắn nói như thế sẽ không nhịn được mà lao ra ôm hắn, dỗ dành hắn lúc đó chuyện hắn ủ mưu sẽ như vậy mà thành công. Nào ngờ hôm nay Tạ Liên không hề có chút mảy may nào thậm chí còn chẳng thèm để ý khiến Hoa Thành như bị giáng một đòn nặng nề xuống đầu.

Thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng nứt trên gương mặt hoá đá của Hoa Thành. Không tin được sát chiêu để dụ Tạ Liên vậy mà bị lật đổ không hề có chút lưu tình nào!

"Chẳng lẽ huynh không dỗ ta sao? Không lẽ kế hoạch thất bại rồi?"

Tạ Liên đưa tay che miệng, nhịn cười đến phát run. Xem ra Hoa Thành hôm nay có mặt dày vô liêm sỉ tới như thế nào chung quy là bị y làm bẽ mặt như thế kia sớm đã khiến tinh thần hắn không vững rồi.

"Điện hạ, huynh rốt cuộc không muốn dỗ ta sao? Ta đau lòng lắm đó!"

Tạ Liên im lặng, gương mặt y bị hơi nóng trong hồ phả lên có chút đỏ, khí sắc cũng hồng hào hơn. Y đưa tay đỡ trán lắc đầu, tự nói nhỏ để Hoa Thành không thể nghe thấy.

"Đệ đau lòng thì chẳng lẽ ta lại phải đau eo sao? Thế này thì thiệt thòi cho ta quá mà!"

Trong lúc này, cái người gian xảo nào đó không thể để y cắn câu trong lòng vô cùng chịu đả kích thậm chí phải nói chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại bị thất thố như vậy. Tạ Liên không hề hấn gì dính mưu thật là khổ tận cam lai mà!

Phí hết tâm sức bày mưu tính kế cuối cùng cũng chẳng thể bước vào trong đó giữ chặt lấy y.

Xem ra lần này Hoa Thành thật sự mất hết mặt mũi rồi.

Thật có chút không can tâm!

————- CÒN TIẾP ————-

Tác giả: Chúng ta có thể quê nhưng chúng ta không thể quê cùng lúc nhiều lần


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net