CHƯƠNG 60: ĐÁNH RƠI HỒNG CHÂU, VÔ TÌNH CHỌC ĐỎ MẮT (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này, Phong Tín đang quỳ sau lưng Tạ Liên trầm giọng nói: "Điện hạ thật sự đã nói từ hôm trước rồi."

Mọi người nhìn hắn, Phong Tín nói tiếp: "Mấy ngày nay điện hạ vẫn luôn vắt óc suy nghĩ về buổi diễu hành tế trời, hôm qua đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, định nhảy xuống từ lầu cổng thành, mô phỏng tư thế thiên nhân giáng trần, không cần thay đổi những sự sắp đặt khác. Nhưng lúc đó điện hạ còn đang ôn lại trình tự nghi lễ nên không đi được, bèn nhờ Mộ Tình chuyển lời đến quốc sư, hỏi ý kiến quốc sư xem việc này liệu có làm được không."

Phong Tín ngẩng đầu, đáy mắt lộ vẻ giận dữ, nói: "Mộ Tình trở về nói với điện hạ rằng mình đã báo tin cho quốc sư, thế nên điện hạ cứ ngỡ là quốc sư đã cho phép, vì vậy hôm nay mới làm như thế. Nào ngờ quốc sư chẳng hề hay biết, còn suýt nữa làm hỏng chuyện lớn?"

Chúng đạo nhân ngơ ngác nhìn nhau. Quốc sư hỏi: "Có ai nghe nói về việc này không?"

Ba vị phó quốc sư còn lại lắc đầu nguầy nguậy, ai cũng bảo không. Quốc sư quay về phía Mộ Tình, mặt mày sầu lo đổi sang giận dữ, hỏi: "Mộ Tình, con biết mà cố tình không báo sao?"

Sắc mặt và lời nói của quốc sư, rõ ràng đã nhận định Mộ Tình ngấm ngầm giở trò trong chuyện này. Nhìn thiếu niên gầy gò lặng thinh quỳ thẳng bên cạnh, Tạ Liên ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng: "Quốc sư, con nghĩ, trong chuyện này ắt hẳn có hiểu lầm gì đó."

Nghe vậy, Mộ Tình chậm rãi đưa mắt nhìn y, ánh mắt u ám. Tạ Liên nói: "Nếu cố ý giấu diếm không báo, sau khi sự việc xảy ra chỉ cần đối chất một chút là quỷ kế lộ tẩy ngay, là trách nhiệm của người nào, người đó sẽ chạy không thoát. Mộ Tình nào phải kẻ ngu ngốc thiển cận, chưa đến nỗi dùng hạ sách này đâu. Huống hồ nếu Duyệt Thần Võ Giả vắng mặt thì có lợi gì cho Yêu Ma Võ Giả cùng lên đài chứ? Mong quốc sư nghe Mộ Tình giải thích trước rồi hẵng đưa ra kết luận."

Dứt lời, y nghiêng đầu nói: "Mộ Tình nói đi, chuyện là thế nào."

Mộ Tình cụp mi mắt, nói nhỏ: "Việc hôm qua điện hạ giao cho con, con đã nói rồi."

Quốc sư nhăn mày hỏi: "Con nói hay chưa nói, lẽ nào chúng ta không rõ sao? Con nói hồi nào?"

Mộ Tình đáp: "Hôm qua, nửa canh giờ sau khi kết thúc khóa buổi tối, lúc bốn vị quốc sư đang nghỉ ngơi ở cung Tứ Tượng, đệ tử đã đứng ngoài cửa sổ thông báo."

Quốc sư quay đầu hỏi ba vị đồng liêu còn lại với giọng ngờ vực: "Hôm qua sau khi kết thúc khóa buổi tối? Lúc đó chúng ta đang làm gì nhỉ?"

Vừa hỏi xong, lão sực nhớ ra, sắc mặt không khỏi nổi màu tái xanh lúng túng, mà ba vị phó quốc sư cũng ho khù khụ vài tiếng, ậm ờ đáp: "Có làm gì đâu. Chẳng qua chỉ... nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi mà."

Thấy mấy vị quốc sư ấp úng, trong lòng mọi người lập tức hiểu ngay.

Ở Hoàng Cực quán, ai ai cũng tĩnh tu thanh hành (thanh hành = phẩm hạnh trong sạch), trên cơ bản không được tổ chức trò chơi gì, chỉ có vài thú vui nho nhỏ, chuyện trò để giải trí mà thôi. Trong số đó, trò được yêu thích nhất là trò thẻ bài.

Cũng chính là đánh bài. Hơn nữa chỉ được đánh lén lút, không thể để người khác nhìn thấy. Mấy vị quốc sư quanh năm ở Hoàng Cực quán bức bối phát sợ, nghiện nặng trò này. Chỉ cần bọn họ đánh bài là thể nào cũng quên mất bản thân, như mê như say, như điên như dại, bất cứ tiếng động bên ngoài nào cũng chẳng nghe vào tai. Nếu Mộ Tình trùng hợp đến ngay lúc đó thông báo ngoài cửa, liệu bọn họ nghe lọt được mấy chữ?

Một vị phó quốc sư nói: "Ồ, vậy... chắc do đông người quá, tiếng động lại quá nhỏ nên không nghe rõ. Ờ, không nghe rõ đấy."

Quốc sư lại ngờ vực hỏi: "Hôm qua con đã đến cung Tứ Tượng thật sao?"

Mộ Tình đáp: "Chính xác là thế." Để chứng minh, Mộ Tình bèn mô tả quần áo, tướng mạo và chất giọng của của đạo nhân canh giữ ngoài cửa, không sai một ly. Quốc sư buộc lòng phải tin, sau đó lại cau mày hỏi: "Nếu con đã đến cung Tứ Tượng, có thể nhờ đạo đồng ngoài cửa thông báo một tiếng hoặc vào trong nói tường tận, sao cứ phải đứng ngoài cửa hô? Cũng chẳng chứng thực xem liệu chúng ta đã nghe hay chưa?"

Mộ Tình nói khẽ: "Không phải đệ tử chưa từng thử. Đệ tử đã rất có thiện ý xin nhờ vị sư huynh canh giữ ngoài cửa, nhưng chẳng hiểu sao vị sư huynh đó cứ nhất quyết phải làm khó con, không cho con vào cung thông báo, cũng không chịu giúp con chuyển lời, thậm chí... còn mở miệng cười nhạo con, đuổi con đi."

Ngừng một lát, Mộ Tình nói tiếp: "Đệ tử không còn cách nào, chỉ đành vòng sang một bên khác của cung Tứ Tượng, đứng ngoài cửa sổ thông báo với các vị quốc sư. Sau khi nói xong, đệ tử loáng thoáng nghe được có vị quốc sư quát rằng "biết rồi, lui ra lui ra đi", đệ tử cứ ngỡ như vậy là tán thành với ý kiến của điện hạ rồi nên mới quay về."

Đám quốc sư ngậm miệng không nói.

Đang lúc đánh bài hừng hực khí thế, làm sao nghe được người ta nói gì bên ngoài chứ? Nghe được gì cũng sẽ thuận miệng đáp một câu "biết rồi", còn trên thực tế, sợ rằng tiếng nói đó phát ra từ đâu cũng chẳng biết nữa là!

Tạ Liên nhíu mày hỏi: "Có chuyện như vậy nữa sao? Đạo đồng nào ngang ngược thế? Dám vô lễ với người mà ta phái đi, coi bộ gan không nhỏ."

Mặc dù thường ngày Tạ Liên chung sống rất hòa thuận với các đạo nhân ở Hoàng Cực quán, hầu như chưa bao giờ ra vẻ ta đây, nhưng dù gì y cũng là con cháu của thiên tử, mang địa vị hoàng tử, dù lúc này đang quỳ gối trước tượng thần, song thái độ lại không hề nhún nhường. Trong chớp mắt y trở nên nghiêm túc, không giận mà vẫn tỏa ra uy nghiêm. Mọi người câm như hến, còn sắc mặt của đám quốc sư thì trở nên có chút thâm ảo.

Tạ Liên hỏi: "Hôm qua trở về, sao ngươi không nói chuyện này cho ta biết?"

Mộ Tình chuyển hướng quỳ, lạy y một cái, nhạt giọng cất lời: "Thái tử điện hạ, xin ngài đừng truy cứu vị sư huynh kia. Hôm qua trở về ta không nói với ngài chuyện này là vì không muốn làm lớn chuyện. Vốn dĩ chẳng phải chuyện to tát gì, nếu ngài ra mặt cho ta, trái lại còn gây tổn hại hòa khí đồng môn."

Tạ Liên không đồng ý, tức giận hỏi: "Hòa khí đồng môn gì đây chứ? Bắt nạt đồng môn để trút giận à?"

Nghe vậy, sắc mặt đám quốc sư bên cạnh lại càng thâm ảo hơn.

Xảy ra chuyện thế này, thật ra xét cho cùng cũng vì đám quốc sư không thích Mộ Tình.

Bọn họ không thích, các đạo đồng hầu hạ bên cạnh tất nhiên cũng hiểu ý bọn họ, hơn nữa bản thân Mộ Tình thật sự khiến người ta khó mà thích nổi, thế là các đồng môn không để yên cho Mộ Tình, hoạnh họe chê trách đủ đường, thật ra cũng là tình trạng thường thấy. Dĩ nhiên không phải đồ đệ quý báu này cố ý châm chích bọn họ, nhưng đích thực đã chích bọn họ một nhát.

Trong lúc trả lời, Mộ Tình liên tục lùi ra sau, Phong Tín lại không nghe nổi nữa, đột nhiên lên tiếng: "Lẽ ra chẳng có gì to tát thật, nhưng cứ khăng khăng bị ngươi làm cho phức tạp lên. Nếu ngươi nói thẳng với đạo đồng canh cửa rằng ngươi phụng mệnh của Thái tử điện hạ đến chuyển lời, liệu gã dám cả gan không thông báo sao? Còn nữa, hôm nay trước lúc xuất phát, quốc sư hỏi Thái tử điện hạ đi đâu, tại sao ngươi cố ý trả lời lấp lửng nước đôi như thế? Sao ngươi không nói thẳng rằng điện hạ đang ở trên lầu cổng thành chờ đội ngũ xuất phát?"

Mộ Tình lập tức bình tĩnh phản bác: "Ta cứ ngỡ quốc sư đã biết về việc này, nào ngờ quốc sư lại đột nhiên chất vấn, nên ta nhất thời sửng sốt thôi. Nhưng sau đó ta đã nói rõ với quốc sư, Thái tử điện hạ nhắn nhủ rằng không cần phải lo, tất cả trình tự cứ tiến hành như cũ là được, điện hạ sẽ lập tức tới ngay. Lúc ấy điện hạ không có mặt, nhưng vẫn còn rất nhiều người nghe thấy, cố ý hồi nào? Rồi lấp lửng nước đôi hồi nào?"

Phong Tín trừng mắt nhìn Mộ Tình. Nhưng nghĩ kỹ lại, lúc đó Mộ Tình có nói vậy thật, chỉ là quốc sư lòng như lửa đốt, không dám tùy tiện xuất phát, có muốn bới móc cũng chẳng bới ra được lỗi lớn nào có thể chứng minh Mộ Tình mưu mô khó lường. Bấy giờ, Tạ Liên cất giọng: "Được rồi, được rồi. Âm thác dương soa*, hiểu lầm mà thôi, coi như vận may không tốt, đừng tranh cãi nữa."

*Âm thác dương soa: Sai lầm nảy sinh trong hoàn cảnh ngẫu nhiên.

Sắc mặt Phong Tín khó chịu cực kỳ, nhưng ngại thân phận nên không dám làm ầm ĩ trong điện Thần Võ, vì vậy chẳng nói thêm gì. Quốc sư cũng không muốn lằng nhằng tiếp về vấn đề này, suy cho cùng nếu thật sự muốn tính, bọn họ đánh bài cũng làm lỡ việc còn gì? Thế là, lão phất tay nói: "Thôi, nói sau đi! Để chúng ta bàn bạc nghĩ cách gì đó, xem thử nên xoay chuyển tình hình thế nào. Ba người các ngươi lui xuống đi, cởi quần áo ra, nên làm gì thì làm đi."

Tạ Liên khẽ cúi người rồi lập tức đứng dậy. Phong Tín và Mộ Tình lại dập đầu một lượt theo khuôn phép, bấy giờ mới đứng dậy, theo sau Tạ Liên chuẩn bị lui xuống. Tạ Liên vừa sải một bước ra khỏi bậc cửa, chợt nghe quốc sư ở phía sau gọi: "Thái tử điện hạ."

Tạ Liên quay đầu lại. Quốc sư nói: "Hôm nay quốc vương bệ hạ và hoàng hậu nương nương hỏi han con nhiều lắm. Mấy ngày nay con có rảnh thì về thăm họ chút đi."

Tạ Liên mỉm cười đáp: "Đệ tử biết rồi."

Ra khỏi điện Thần Võ, ba người băng qua một vùng đỉnh núi lớn, trở lại đạo phòng (phòng tu đạo, phòng của đạo nhân) được xây riêng cho Thái tử điện hạ trong cung Tiên Lạc, lúc này Tạ Liên mới bắt đầu cởi bỏ hoa phục dùng cho nghi lễ.

Trước đó đã nhắc, trong buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời, áo mũ của Duyệt Thần Võ Giả có hình dạng và cấu tạo vô cùng nghiêm ngặt, gần như mỗi thứ đeo trên người đều có ngụ ý, không thể làm rối loạn một chi tiết nào. Chẳng hạn như, ngoại phục (lớp áo ngoài cùng) màu trắng ví với "thuần thánh" (thần thánh thuần khiết); trung phục (lớp áo giữa) màu đỏ ám chỉ "chính thống"; kim quan buộc tóc* quan tượng trưng cho "vương quyền" và "tài phú"; lông vũ trắng giấu trong ngực mang ý "chắp cánh lên trời"; dải đai khoác ở tay áo lại ví như "dìu dắt chúng sinh". Linh ta linh tinh.

Kim quan buộc tóc

Có thể đoán được rằng, bộ trang phục và đạo cụ này, bất luận mặc hay cởi, chắc chắn đều hết sức rườm rà và phức tạp. Có điều, Tạ Liên thân là thái tử, tất nhiên không cần tự mình làm hết mọi chuyện, y chỉ cần giang hai tay trong gian phòng thơm mùi hương đốt mát rượi, vừa nói chuyện với Phong Tín, vừa chờ Mộ Tình với tư cách là hầu cận giúp mình cởi hàng lớp trang phục Duyệt Thần, vậy là được rồi.

Áo trắng của trang phục Duyệt Thần có chất liệu thượng đẳng, hoa văn tinh tế, viền áo còn thêu hoa văn chìm màu vàng nhạt vô cùng tinh xảo, lộng lẫy mà không lộ vẻ xa xỉ, so với bộ võ phục màu đen của yêu ma, phải nói là một trời một vực. Mộ Tình vẫn mặc một thân võ phục đen thùi chưa thay ra, trang phục Duyệt Thần mà Tạ Liên đã cởi vắt trên tay, đốt ngón tay giật giật, lén lút xoa nhẹ lên chiếc áo trắng vài cái.

Ở bên cạnh, Tạ Liên tháo kim quan buộc tóc xuống, tóc dài xõa tung, y ngồi bên giường gỗ đàn hương, đá chân mấy cái, quẳng đôi ủng trắng muốt, chờ người khoác áo mới cho mình. Chờ một hồi, lại thấy Mộ Tình đứng yên không nhúc nhích, y bèn nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

Mộ Tình mau chóng lấy lại tinh thần, đáp: "Điện hạ, hình như trang phục Duyệt Thần bị bẩn đôi chỗ."

Tạ Liên "ồ" một tiếng, nói: "Mang qua đây cho ta xem?"

Quả nhiên, trên võ phục trắng như tuyết bỗng dưng ịn hai dấu tay nho nhỏ đen nhẻm. Tạ Liên nhìn lướt qua, hỏi: "Là tác phẩm của anh bạn nhỏ ngã xuống từ trên trời phải không? Nhớ lúc đó nó cứ níu chặt áo ta không chịu buông. Trên mặt thằng bé còn quấn băng vải, chẳng biết là té ngã hay gặp chuyện gì nữa. Phong Tín, ngươi xem giúp nó chưa?"

Phong Tín đang bọc bảo kiếm và đao trảm mã dùng trong lúc Duyệt Thần, bực dọc đáp: "Chưa xem. Ta dẫn nó ra khỏi cung, định xem mặt giúp nó theo lời huynh, ai ngờ nó đá vào đầu gối của ta một phát, mẹ nó đau khiếp ấy."

Tạ Liên bật cười ngã xuống giường, chỉ vào Phong Tín, nói: "Chắc chắn là vì ngươi hung dữ với nó rồi. Nếu không sao nó chẳng đá ta mà chỉ đá ngươi chứ?"

Phong Tín nói: "Làm gì có! Không lâu sau thằng nhóc rách rưới như bị quỷ nhập đó đã chạy mất tăm, bằng không ta đã xách ngược nó lên ném phứt rồi, dọa cho nó khóc mới thôi."

Mộ Tình lật lật trang phục Duyệt Thần, nói: "Thằng nhóc đó chắc là ăn mày rồi, người ngợm bẩn quá, níu một tí đã đen thế này. Điện hạ, trang phục Duyệt Thần không thể vấy bẩn được, nghe bảo là điềm xấu đó."

Tạ Liên nằm dài trên giường gỗ đàn hương, tiện tay lấy một quyển sách từ đầu giường, che khuất nửa dưới gương mặt, nói: "Diễu quanh thành ba vòng, lưu danh sử sách, đã là điềm rất tốt rồi. Bẩn thì cứ bẩn, giặt là được mà."

Ngừng một lát, Mộ Tình nhạt giọng đáp: "Ừm, lúc giặt ta sẽ cố gắng cẩn thận hơn."

Tạ Liên lật quyển sách nọ, vừa khéo lật trúng một trang nói về kỹ thuật dùng đao, sực nhớ hôm nay so chiêu quyết liệt trên đài hoa, bèn cười nói: "Mộ Tình, hôm nay ở trên đài, ngươi đánh hay lắm."

Bả vai Mộ Tình hơi cứng lại.

Tạ Liên nói tiếp: "Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi dùng thanh đao đó tốt hơn dùng kiếm nhiều."

Lúc này sắc mặt của Mộ Tình mới giãn ra, hắn xoay người, miệng thế mà lại nở nụ cười, hỏi: "Thật ư?"

Tạ Liên nói: "Ừa! Có điều, e rằng ngươi hơi bị nóng vội. Dùng đao và dùng kiếm khác nhau hoàn toàn, ngươi xem..."

Hễ bàn đến võ đạo, Tạ Liên lập tức trỗi bừng hứng thú, còn hết mình hơn cả đám quốc sư lúc đánh bài, chưa xỏ giày đã nhảy tót xuống giường, lấy tay làm đao, biểu diễn tại chỗ. Thoạt đầu nét mặt của Mộ Tình còn hơi bối rối, Tạ Liên mô tả cho hắn một hồi, hắn bắt đầu chăm chú quan sát. Tuy nhiên, Phong Tín lại huơ đao trảm mã đã bọc kỹ, đuổi Tạ Liên lên giường, quát: "Muốn đánh thì mang giày vào rồi đánh! Huynh là Thái Tử điện hạ, đầu bù tóc rối đi chân trần, còn ra thể thống gì nữa!"

Đang biểu diễn ngon trớn lại bị Phong Tín đuổi lên giường như đuổi vịt lên giá, Tạ Liên hậm hực nói: "Biết rồi!"

*Đuổi vịt lên giá: Bắt người khác làm những việc mà họ không đủ khả năng làm.

Nói đoạn, y dùng hai tay bó mái tóc dài, định buộc tóc lên rồi tiếp tục giảng kỹ cho Mộ Tình nghe. Đột nhiên, y nhướn mày nói: "Lạ thật."

Phong Tín hỏi: "Sao vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy