CHƯƠNG 61: ĐÁNH RƠI HỒNG CHÂU, VÔ TÌNH CHỌC ĐỎ MẮT (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên nhéo nhéo vành tai, tự nhủ: "Một bên khuyên tai rớt đâu mất rồi."

Người Tiên Lạc cho rằng, đạo gia tu hành đến cảnh giới hoàn mỹ cuối cùng chính là "âm dương hòa hợp", "đực cái cùng xác". Thần thánh chia làm nhiều loại, biến ảo khôn cùng, hiển nhiên không bị hạn chế bởi giới tính, có thể là nam cũng có thể là nữ. Do đó, quan niệm này cũng thể hiện trên thiết kế của trang phục Duyệt Thần. Xưa nay trang phục và phụ kiện của mỗi đời Duyệt Thần Võ Giả đều mang đầy đủ hình thức lẫn chi tiết của đồ nam lẫn đồ nữ, như vòng tay hay khuyên tai chẳng hạn. Khi đóng vai Duyệt Thần Võ Giả, Tạ Liên cũng bấm lỗ đeo một đôi khuyên tai.

Đó là một đôi ngọc san hô đỏ thẫm hết sức mỹ lệ, có quầng sáng lấp lánh chuyển động, trơn bóng sáng rỡ, cực kỳ quý hiếm. Nhưng vừa rồi khi buộc tóc, Tạ Liên mới phát hiện ra ngọc san hô đỏ ban đầu vốn có một đôi, nay chỉ còn lại một chiếc.

Y vừa nói mình đánh mất khuyên tai, sắc mặt Mộ Tình vốn đang thoải mái dễ chịu bỗng chốc đanh lại vài phần, vậy mà hai người kia lại hoàn toàn không chú ý. Đầu tiên, Phong Tín tìm hết một lượt từ trong ra ngoài phòng, cuối cùng tay không trở lại, nói: "Huynh cứ quên trước quên sau thế đấy, vật đeo trên tai mà cũng mất cho được. Nếu không tìm thấy trong cung Tiên Lạc thì để ta ra ngoài tìm thử dọc đường xem sao, tuyệt đối đừng làm mất trong buổi diễu hành tế trời."

Tạ Liên cũng thấy lạ nhưng chẳng hề để bụng, đáp: "Có thể lắm. Nếu thế thì không tìm lại được đâu, mất rồi thì thôi."

Mộ Tình lại mang cái chổi mà mình thường dùng để quét nhà đến, cất giọng nhàn nhạt: "Viên ngọc ấy trân quý vô ngần, nếu tìm được vẫn nên tìm thử đi. Để xem nó có rơi xuống gậm giường gậm tủ không." Nói đoạn bắt đầu quét nhà. Tạ Liên bảo: "Hay là gọi thêm vài người vào đây tìm giúp nhỉ."

Phong Tín thuận miệng đáp: "Người đông tay loạn, đừng để đồ chẳng tìm được mà còn bị người ta lén lút nhặt giấu."

Lẽ ra Mộ Tình đang ở bên kia lặng lẽ rà soát dưới gậm giường, nghe được câu này, mặt mũi bỗng nổi lên một tia trắng tái, đoạn đứng bật dậy, cái chổi trong tay "rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn. Tạ Liên lập tức ngẩn ngơ.

Từ sau khi rời khỏi điện Thần Võ, Phong Tín đã rất bất mãn với Mộ Tình, nhưng chưa từng nổi giận. Lúc này không ngờ Mộ Tình lại nổi cáu trước, Phong Tín điên tiết quát: "Không dưng ngươi bẻ đồ làm gì? Ai chọc gì ngươi?"

Mộ Tình lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, cần chi móc mỉa xỉa xói? Mất viên ngọc không liên quan đến ta."

Phong Tín xưa nay luôn ăn ngay nói thẳng, đây là đầu tiên nghe thấy có người chỉ trích mình móc mỉa xỉa xói, giận quá hóa cười, nói: "Sao ngươi không tự nói câu này với chính ngươi ấy! Ta nói cái gì? Ta đâu có bảo ngươi trộm, tự ngươi chạm vào vết đao, trong lòng có quỷ đấy chứ?"

Tạ Liên hoàn hồn, thầm nghĩ thôi tiêu rồi, bèn ngồi dậy khỏi giường, can ngăn: "Phong Tín, đừng nói nữa!"

Trán Mộ Tình thoáng chốc nổi ba bốn sợi gân xanh. Phong Tín lại thật sự chẳng nghĩ nhiều, ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"

Tạ Liên không tiện giải thích với hắn, đành phải bảo Mộ Tình trước: "Ngươi đừng hiểu lầm, Phong Tín chỉ thuận miệng nói thôi, không phải nhắm vào ngươi đâu."

Nắm tay Mộ Tình siết chặt rồi lại buông lơi, cuối cùng không tiếp tục nổi giận nữa, chỉ là hốc mắt từ từ đỏ lên, quay sang Tạ Liên, nhìn y gằn từng chữ: "Huynh... nói không giữ lời."

Tạ Liên nói: "Không phải, ta không có!"

Mộ Tình ngậm miệng hít vài hơi, hai mắt chất chứa oán hận lườm Phong Tín một cái, rồi không nhiều lời nữa, đẩy cửa xông ra ngoài. Tạ Liên nhảy xuống giường muốn đuổi theo, nhưng đuổi được vài bước đã bị túm lại. Phong Tín nói: "Điện hạ huynh còn chưa mang giày! Đầu bù tóc rối mà ra ngoài còn thể thống gì nữa?"

Tạ Liên nói: "Giúp ta ngăn hắn lại!"

Phong Tín khuyên nhủ: "Trước hết huynh hãy mặc áo mang giày, buộc tóc cẩn thận cái đã. Để ý tên đó làm gì, thường ngày hắn cứ âm u quái đản thế nào ấy, ai biết chạm phải nhọt gì của hắn, khi không lại phát bệnh."

Mộ Tình đã sớm phủi tay chạy mất tăm mất tích, thấy có đuổi cũng không kịp, Tạ Liên đành cầm sợi dây buộc tóc vội vàng buộc lên, vừa buộc vừa than thở: "Hắn đâu có phát bệnh, nhưng thật trùng hợp, ngươi sơ ý nói sai rồi."

Phong Tín lấy bộ đạo bào màu trắng mà ngày thường Tạ Liên hay mặc từ tủ quần áo, sau đó ném cho y, hỏi: "Ta nói sai cái gì?"

Tạ Liên vừa xỏ ủng vừa đáp: "Ta không nói cho ngươi biết được. Tóm lại ngươi theo ta đi tìm hắn, nói rõ chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi không nhắm vào hắn."

Phong Tín nhíu mày hỏi: "Huynh có chuyện gì không thể nói với ta chứ?"

Tạ Liên lặng thinh không đáp. Phong Tín càng nghi ngờ hơn, không khỏi nhớ đến sắc mặt oán hận của Mộ Tình ban nãy, đột nhiên hỏi: "Lẽ nào hắn thật sự từng trộm đồ của huynh?"

Tạ Liên vội vàng dốc sức ra hiệu cho Phong Tín im lặng, nói: "Đâu có! Đâu có!"

Thấy y phản ứng như vậy, Phong Tín lại càng chắc chắn hơn: "Thì ra là thế! Chẳng trách sắc mặt của hắn đột nhiên đổi xoạch, ra là bị chọt trúng tim đen. Hắn làm chuyện này hồi nào vậy?!"

Tạ Liên nói: "Ngươi đừng lớn tiếng như thế!"

Phong Tín bèn hạ giọng: "Xảy ra chuyện như thế mà huynh lại không nói cho ta biết! Nói mau."

Thấy Phong Tín đã hoài nghi, dù có giấu diếm tiếp thì sớm muộn cũng bị hắn tra ra, Tạ Liên đành bất đắc dĩ nói: "Không tính là trộm, nhưng mà... ầy, ta nói từ ngọn nguồn nhé. Ngươi còn nhớ hai năm trước khi mới vào Hoàng Cực quán chưa bao lâu, có lần ta đánh mất một tấm lá vàng không?"

Nghe vậy, Phong Tín trợn tròn mắt, vỗ đùi hỏi: "Lần đó à?!"

Ba năm trước, Tạ Liên ra sức nài nỉ, cuối cùng cũng được cha mẹ cho phép mình vào Hoàng Cực quán tu hành trước tuổi nhược quán*. Một năm sau, khi cung Tiên Lạc xây xong rồi, cuối cùng y cũng tràn trề phấn chấn leo núi lên đây.

*Ngày xưa đàn ông 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ, từ đó trở đi được công nhận là người trưởng thành, nên tuổi này cũng được gọi là tuổi nhược quán.

Tạ Liên lên núi, hành lý mang theo cũng không hẳn là nhiều, chỉ có hai xe sách và hai trăm danh kiếm mà thôi. Nhưng hoàng hậu Mẫn thị thương con, sợ con mình sống trên núi cô quạnh kham khổ, sau lại phái người đưa hai mươi tên tôi tớ và bốn xe lớn chất đầy những món đồ mà Thái tử yêu thích, ùn ùn chở lên núi Thái Thương. Trong số đó, có cả một bộ điện xếp bằng lá vàng tổng cộng một trăm linh tám lá.

Dùng lá vàng xếp thành điện là một trò chơi rất thịnh hành trong giới quý tộc Tiên Lạc. Vào lúc bấy giờ, một đống vật phẩm xa hoa chở lên núi đã khơi lên một trận bàn tán nho nhỏ. Trong Hoàng Cực quán toàn là những đạo nhân tu hành nghiêm chỉnh, họ không biết tính tình của Thái tử điện hạ ra sao, tuy ngoài mặt không dám nhiều lời, nhưng sau lưng lại xì xào bàn tán: Rốt cuộc Thái tử điện hạ này đến đây để tu hành hay chơi bời lêu lổng vậy? Con em quý tộc hoàng thất, đến góp vui gì chứ? Có thể tu ra cái giống gì?

Nghe những lời bàn tán này, Phong Tín có ý muốn phản bác, Tạ Liên lại bảo hắn kệ đi, cười nói: "Chuyện thường tình thôi mà. Sau này bọn họ tự khắc sẽ biết ta đến đây có phải để chơi không, và ai mới là người đứng đầu lứa đệ tử này của Hoàng Cực quán."

Nhưng mà không lâu sau, lại xảy ra một chuyện.

Tạ Liên trả về bốn chiếc xe và những tôi tớ mà hoàng hậu thu xếp cho mình, đến khi kiểm kê hành lý lại phát hiện thiếu mất một trong một trăm linh tám lá vàng.

Sau khi chất lên xe chở lên núi Thái Thương, đống lá vàng đó chưa bao giờ rời khỏi cung Tiên Lạc, không đánh rơi trên đường thì bị người trộm thôi. Tìm dọc đường không thấy, Tạ Liên bèn thuận miệng nói một câu với quốc sư. Vừa nghĩ đến việc lá vàng có thể bị trộm, nói không chừng trong Hoàng Cực quán có kẻ bị lá vàng mê hoặc mà phạm sai lầm, quốc sư lập tức nổi trận lôi đình, quyết chí dù có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho ra lá vàng kia ở đâu. Nếu tìm thấy lá vàng ở chỗ người nào, chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha. Thế là cả tòa Hoàng Cực quán hơn ba nghìn người không làm gì nên tội bị đánh cho trở tay không kịp, đang yên đang lành bị đuổi ra ngoài xếp hàng, lục soát từng đạo phòng một.

Một phen gióng trống khua chiêng, mệt đến sống dở chết dở, ai ngờ khi tra xong quá nửa số phòng, Tạ Liên bỗng dưng sửa lời, nói thật ngại quá, làm phiền các vị đồng môn rồi, y chợt nhớ ra bộ điện bằng lá vàng này, hình như đã bị mình đánh mất một lá lúc còn ở hoàng cung. Nói cách khác, từ đầu vốn chỉ có một trăm linh bảy lá vàng.

Để kiểm tra lá vàng mất tích kia rốt cuộc ở đâu, đêm đó Hoàng Cực quán có thể nói là rối ren hoảng loạn, người ngã ngựa đổ, kết quả tìm đến khi mồ hôi nhễ nhại, Thái tử điện hạ bỗng thốt ra một câu như thế, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, không khỏi khiến cho rất nhiều đồng môn sinh lòng oán hận. Thế là khi ấy mọi người len lén nói với nhau rằng, ai bảo người ta là Thái tử điện hạ chứ, nói gì mà chả đúng, chỉ mong lần sau trí nhớ đức ngài tốt hơn một chút, nhớ ra chuyện quan trọng như vậy trước khi lục soát có phải tốt rồi không... Phong Tín ngồi nghe mà hết sức bực mình, Tạ Liên lại bảo hắn thôi kệ, yên lặng chờ ngày sau đi. Mà ngày sau, quả nhiên Tạ Liên đã trấn áp toàn diện ba nghìn đệ tử, trở thành người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng của Hoàng Cực quán, hơn nữa vì y thật sự rất hòa đồng, không hề cậy thế lộng quyền, dần dà được đánh giá và nhận xét tốt hơn hẳn trong mấy cuộc ngồi lê đôi mách của các vị đồng môn. Phong Tín không để bụng, lâu dần cũng quên béng chuyện hồi mới đến. Ai ngờ hôm nay nhắc lại chuyện cũ, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, vừa sợ vừa giận: "Tấm lá vàng đó là Mộ Tình lấy hả?"

Tạ Liên nói: "Suỵt!"

Xác định bốn phía không có ai, y mới đáp: "Lá vàng đó ta đánh rơi trên đường lên núi gập ghềnh, Mộ Tình đun nước đi ngang qua, nhặt được nó trong bụi cỏ. Hắn cất ở dưới giường, chưa nghĩ ra phải xử lý thế nào, ai ngờ buổi tối quốc sư tập kích bất ngờ, đuổi tất cả mọi người ra để soát người soát phòng. Khi ấy ta còn chưa quen hắn, chẳng qua ta thấy sắc mặt của một tên tạp dịch trông rất tệ mà thôi. Sau đó ta ngồi bên ngoài, lúc bưng trà lên hắn len lén thì thầm thừa nhận với ta, ta mới biết đã xảy ra chuyện gì."

Phong Tín nói: "Lấy mà không báo, không phải trộm thì là gì? Cho nên vì giúp hắn che giấu chuyện này, huynh mới nói với người ta lá vàng đó đã mất trong hoàng cung?"

Trong lúc nói chuyện, Tạ Liên đã chuẩn bị xong xuôi, bước ra cửa nói: "Chính là như thế."

Phong Tín tức muốn chết, theo sau Tạ Liên ra khỏi cửa, nói: "Điện hạ, huynh có biết dạo ấy huynh vừa mới đến Hoàng Cực quán, có bao nhiêu người bàn ra tán vào sau lưng huynh không?"

Tạ Liên nói: "Ngươi nhỏ giọng thôi. Lúc đó sắc mặt của hắn thật sự rất tệ, tái me tái mét. Những người khác trong Hoàng Cực quán vốn đã không ưa hắn, nếu ta nói ra, coi như hắn xong đời rồi. Thân phận của ta với hắn khác nhau, tình cảnh của mỗi người trong chuyện này cũng khác, hậu quả hoàn toàn không thể đánh đồng được."

Bấy giờ có vài tiểu đạo sĩ đi đến từ phía đối diện, cung kính thi lễ, mặt mày tươi cười, gọi: "Thái tử điện hạ!" Tạ Liên cũng cười đáp lễ, hai nhóm người đi lướt qua nhau, y lại bảo Phong Tín: "Ngươi xem, ta nói yên lặng chờ ngày sau, bây giờ chẳng phải ta đã chung sống hòa thuận với các vị đồng môn rồi sao? Còn ai dám bàn ra tán vào?"

Hai người đến đạo phòng của Mộ Tình, chẳng thấy người đâu, bèn trở ra ngoài tìm kiếm. Phong Tín nói: "Lúc đó ta thấy lạ rồi, sao ta không biết huynh đã làm mất một lá vàng trong cung chứ. Không ngờ sau hai năm huynh vẫn không chịu nói cho ta biết chuyện này, còn bảo với ta là huynh quen hắn khi hắn đang quét nhà cơ đấy!"

Tạ Liên nói: "Về sau hắn cầu xin ta đừng kể chuyện này cho người khác biết. Nếu ta đã đồng ý, tất nhiên không thể kể với ai, dù là ngươi cũng không được. Bây giờ ngươi đã biết chuyện, xem như là ta thất tín, nhưng ngươi nhất định không được kể cho người khác."

Phong Tín nói: "Như vậy đâu tính là thất tín. Nào phải huynh nói cho ta biết, là tự hắn có tật giật mình để lộ sơ hở bị ta nắm thóp."

Tạ Liên đe dọa: "Không được không được, ngươi mau thề tuyệt đối không kể chuyện này ra ngoài. Bằng không ta sẽ tuyệt giao với ngươi, mà ngươi còn không cưới được vợ nữa."

Phong Tín phun ra một tràng: "Huynh tuyệt giao với ta đi! Tuyệt giao hôm trước, hôm sau dân chúng cả nước Tiên Lạc từ trên xuống dưới sẽ biết một chuyện: Lúc mặc quần áo Thái tử điện hạ bị chính đôi tất của mình siết cho ngất xỉu... Thôi được rồi! Không kể thì không kể. Mẹ nó ai mà thèm buôn dưa lê chứ."

Ngừng một hồi, Phong Tín vẫn nói tiếp: "Nói không chừng hắn cho rằng ta luôn nhằm vào hắn là vì ta biết hắn lấy trộm lá vàng, thật ra ta chỉ không thích kiểu người như hắn thôi. Đàn ông con trai suốt ngày nghĩ nhăng nghĩ cuội, dám chắc từ lâu đã nghi ngờ huynh nói cho ta biết. Phi tần trong cung còn chưa đa sầu đa cảm như hắn, nhìn là thấy phiền."

Tạ Liên nói: "Cũng đâu có tệ như ngươi nói. Xưa nay ở Hoàng Cực quán chưa từng nghe nói có người nào mất đồ, chứng tỏ hắn mới phạm lỗi lần đầu, suy cho cùng cũng vì mẹ hắn... Ầy, dù sao hắn cũng liên tục cam đoan với ta rằng sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế nữa, cho hắn một cơ hội cũng không có gì quá đáng. Hắn cũng giữ lời mà. Vả lại hôm nay lúc anh bạn nhỏ kia ngã xuống, nếu Mộ Tình không phối hợp với ta, lễ tế trời đã không thể kết thúc đẹp như thế."

Phong Tín cười khẩy: "Dù sao huynh cũng đã xong ba vòng, lưu danh sử sách, tất nhiên hắn không cần tiếp tục làm huynh khó chịu. Điện hạ, ta nói cho huynh biết, những lời hôm nay hắn nói trong điện Thần Võ, ta không tin dù chỉ một chữ. Hoàng Cực quán từ trên xuống dưới, ai mà không biết khi quốc sư đánh bài thì người thân cũng chẳng nhận? Hắn lại chọn đúng lúc đó để nói, còn sống chết không chịu nói rõ là phụng mệnh của ai, giống như cố tình làm hỏng việc vậy."

Tạ Liên lại lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Thật ra nhắc đến việc này, đại khái cũng có chỗ ta suy nghĩ không chu toàn. Ta biết Mộ Tình không được ưa thích, vốn định để hắn giúp ta làm nhiều việc hơn, người khác biết hắn là thị tòng của ta tự nhiên cũng sẽ khách khí với hắn hơn. Nhưng ta đâu ngờ người ngoài lại không khách khí với hắn đến mức đó, chẳng những không hoàn thành tốt công việc mà còn khiến thuộc hạ của mình rước bực vào người. Ngươi thử nhìn từ góc độ khác, sẽ phát hiện tính tình quái gở của hắn cũng thông cảm được."

Phong Tín không hề đồng tình: "Đó là tại hắn quái gở, huynh việc gì phải nhận vào mình? Huynh là Thái tử điện hạ, huynh muốn cất nhắc ai, lẽ nào lại mắc nợ kẻ đó? Điện hạ, ta thật sự không hiểu vì sao huynh lại coi trọng hắn đến thế."

Tạ Liên mỉm cười, đáp: "Phong Tín, hẳn ngươi cũng biết, trên đời có rất nhiều người chỉ là đá cuội trong mắt ta."

Phong Tín không tài nào hiểu nổi. Tạ Liên chắp tay mà đi, nói: "Đá cuội dễ có, mỹ ngọc khó cầu. Bao nhiêu năm qua, trên con đường võ, ta chỉ thấy hai người xứng danh mỹ ngọc. Một viên là ngươi. Viên còn lại, chính là hắn."

Y đột ngột dừng chân, ngoái đầu lại, ánh mắt sáng quắc: "Ta thật sự cảm thấy Mộ Tình là một người vô cùng có thiên phú. Một viên ngọc đẹp như thế, lẽ nào chỉ vì xuất thân và tính cách mà để ngọc thô phủ bụi trần, không thể phô trọn vẻ đẹp?"

Tạ Liên cương quyết nói: "Không! Ta cho rằng, như vậy là không đúng. Ngươi hỏi ta vì sao lại coi trọng hắn đến thế ư? Cũng giống như lý do ta coi trọng ngươi thôi. Thứ gì nên tỏa sáng, ta nhất định phải cho nó tỏa sáng. Hơn nữa, ta không tin thiện ý sẽ đổi lấy kết quả không tốt."

Phong Tín cũng dừng chân theo, nghe y nói xong thì gãi gãi đầu, đáp: "Dù sao huynh biết bản thân mình muốn gì là tốt rồi, còn làm thế nào là chuyện của huynh."

Tạ Liên nói: "Ừm. Cho nên, rốt cuộc Mộ Tình đã chạy đi đâu?"

Lúc này lại có vài tiểu đạo sĩ đi đến từ phía đối diện, tay xách theo giỏ, đùa giỡn suốt một đường. Thấy Tạ Liên, ai nấy cũng vui mừng hớn hở, đồng thanh gọi: "Thái tử điện hạ!"

Tạ Liên cũng cười đáp lễ. Mấy người kia đi sang đây, nâng giỏ lên trước mặt y, hớn hở nói: "Điện hạ có ăn anh đào không? Ta đã rửa trong nước suối nguồn, sạch mà ngọt lắm."

Trong giỏ đựng đầy những quả anh đào đỏ au, trông hết sức đáng yêu. Tạ Liên và Phong Tín chọn vài quả để ăn, mùi vị thanh ngọt vô cùng. Tiểu đạo sĩ kia hỏi: "Vừa rồi khi tới đây ta có nghe loáng thoáng điện hạ hỏi về Mộ Tình, ngài đang tìm hắn phải không? Chúng ta đi từ rừng anh đào tới đây, hình như đã gặp hắn ở đó."

Tạ Liên nói: "Vậy ư? Cảm ơn đã báo tin."

Thế là hai người đi về phía rừng cây anh đào. Trên núi Thái Thương, ngoại trừ rừng phong trải rộng khắp đồi núi ruộng nương, thì còn trồng rất nhiều cây ăn quả khác nhau như đào, lê, quýt, và cả cây anh đào. Những cây ăn quả này bồi bổ bằng nước suối nguồn, tắm mình trong mây mù, ánh nắng và mưa móc, kết ra quả trái dồi dào linh khí. Những quả trái đó ngoại trừ hiến vào hoàng cung, còn đâu chỉ dành cho các đệ tử trong quán tu hành mệt nhọc hái xuống ăn, bên ngoài Hoàng Cực quán có bỏ trăm lượng vàng cũng khó mua. Đi qua từng gốc cây anh đào, giữa lá cây xanh nõn mới trổ treo từng chuỗi quả như ngọc san hô đỏ, đẹp mắt vô cùng. Tạ Liên và Phong Tín đi một vòng trong rừng tìm Mộ Tình, chẳng mấy chốc đã nghe đằng trước loáng thoáng truyền đến tiếng cãi vã, không khỏi dừng bước chân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy