Chương 12*:Hồng y quỷ hỏa thiêu văn võ miếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt thiếu niên kia, đúng như suy nghĩ của hắn, là một vết bỏng nghiêm trọng. Nhưng mà, dưới vết sẹo, mơ hồ có thể nhìn thấy ba bốn khuôn mặt nho nhỏ.


Mấy khuôn mặt kia bất quá chỉ lớn bằng lòng bàn tay trẻ nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo phân bố ở khắp gương mặt và trên trán hắn. Bởi vì bị lửa mạnh mẽ đốt qua, ngũ quan trên mỗi khuôn mặt đều nhăn nhúm lại, giống như đang rất thống khổ mà thét chói tai. Nguyên bản là một khuôn mặt bình thường lại chen chúc đầy những gương mặt nhỏ quỷ dị đang gào thét chói tai, thật sự là so bất luận cái quỷ gì đều khủng bố hơn!


Nhìn đến gương mặt này trong một cái chớp mắt, Tạ Liên giống như rơi vào một ác mộng. Sợ hãi khiến cho cả người hắn đều chết lặng, thế cho nên y cũng không biết chính mình khi nào đứng lên, y cũng không biết trên mặt chính mình ngay lúc ấy đã lộ ra dạng biểu tình gì, nhưng nhất định là rất đáng sợ. Thiếu niên quay tới quay lui cởi xuống băng vải, nguyên bản liền lo sợ bất an, nhìn đến phản ứng của y, hắn cũng lùi lại hai bước, biết Tạ Liên không có cách nào tiếp thu gương mặt này, như là bảo hộ chính mình, hắn đột nhiên bưng kín khuôn mặt khủng bố kia, từ trên mặt đất bật dậy, la lên một tiếng, hướng rừng sâu mà bỏ chạy.


Tạ Liên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Từ từ!!!"


Y chạy đuổi theo nói: "Từ từ! Trở về!"


Nhưng y dù sao cũng là ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại, mà thiếu niên kia lại quen thuộc đường lối trong núi, lại quen lẩn trốn tránh né trong bóng tối, chỉ một lát liền thoát được vô tung vô ảnh, mặc y kêu như thế nào cũng không chịu ra. Bên cạnh không có người cùng tìm, lại pháp lực khô kiệt, không cách nào thông linh truyền âm, một trận chạy như bay ở trong núi, tìm tòi non nửa canh giờ cũng không có kết quả. Gió lạnh thổi, hắn thanh tỉnh chút, biết một người đâm đầu mà tìm loạn cũng không phải biện pháp, mạnh mẽ trấn định, thầm nghĩ: "Có lẽ hắn sẽ trở về mang thi thể Tiểu Huỳnh cô nương đi." Liền quay trở lại Minh Quang miếu, lại là ngẩn ra.


Chỉ thấy rất nhiều hắc y nhân đã tụ ở trong rừng cây sau miếu, biểu tình nghiêm túc, đang đem hơn 40 thi thể bị treo trên cây xuống. Trước rừng cây có một cái thân ảnh đang khoanh tay giám sát, quay đầu nhìn lại là một khuôn mặt thiếu niên thanh lệ lại lãnh đạm, đúng là Phù Dao. Xem ra hắn sau khi trở về đã mang theo một nhóm thần quan của Huyền Chân Điện xuống dưới hỗ trợ.


Tạ Liên đang muốn mở miệng, phía sau lại là một trận tiếng chân, Nam Phong cũng đưa đám thôn dân xuống núi xong, lại trở về. Hắn thấy tình hình, liếc mắt nhìn Phù Dao một cái, nói: "Không phải ngươi bỏ chạy sao?"


Lời này nói rất không xuôi tai, Phù Dao nhướng mày không vui. Tạ Liên không nghĩ bọn họ tại thời điểm mấu chốt này lại sinh sự, nói: "Là ta kêu hắn trở về gọi viện binh."


Nam Phong cười giễu nói: "Vậy cứu binh đâu? Ta cho rằng ít nhất tướng quân các ngươi cũng sẽ tự mình xuống đây."


Phù Dao nhàn nhạt nói: "Khi ta trở về thì nghe nói Bùi Tiểu tướng quân đã chạy xuống, nên không đi tìm tướng quân của chúng ta làm gì. Huống hồ, liền tính ta đi tìm, hắn bận rộn như vậy, cũng nhất định không rảnh để xuống đây."


Nói thật, theo hiểu biết của Tạ Liên đối với Mộ Tình thì nếu hắn có rảnh cũng sẽ không nguyện ý tự mình xuống dưới. Nhưng căn bản y cũng không thời gian nghĩ nhiều, hơi mệt mỏi nói: "Các ngươi không cần ầm ĩ, giúp ta một chút, cùng nhau tìm băng vải thiếu niên kia đi."


Nam Phong nhíu mày nói: "Hắn mới vừa rồi không phải ở cùng ngươi, giữ thi thể của nữ hài kia sao?"


Tạ Liên nói: "Ta kêu hắn đem băng vải tháo ra, hắn bị ta dọa chạy."


Phù Dao nói: "Cũng không đến mức này đi. Ngươi giả nữ trang cũng không đáng sợ đến cái loại tình trạng này."


Tạ Liên thở dài: "Trách ta lúc ấy ngây dại không phản ứng lại. Tiểu Huỳnh cô nương đã chết, nguyên bản hắn đã phải chịu kích thích lớn, lại cho rằng ta bị mặt của hắn dọa sợ, không chịu nổi loại đả kích này, liền chạy."


Phù Dao nhăn lại cái mũi, nói: "Hắn thật sự xấu đến loại trình độ này?"


Tạ Liên nói: "Không phải vấn đề là xấu hay không xấu. Hắn...... Có Nhân Diện Dịch."


Nghe được ba chữ kia, Nam Phong cùng Phù Dao động tác cùng biểu tình đều nháy mắt cứng đờ.
Bọn họ cuối cùng biết lúc ấy Tạ Liên vì cái gì lại ngây dại ra.


Tám trăm năm trước, hoành thành của Tiên Nhạc quốc gia cổ bị một hồi ôn dịch quét qua, kết cục là diệt quốc. Loại ôn dịch này,người bị bệnh, đầu tiên sẽ hiện lên một đám mụn nho nhỏ, sưng càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng, hơi hơi phát đau. Sau đó lại phát hiện ra đám mụn này bắt đầu chậm rãi có chút gập ghềnh, ba cái lún xuống, một cái nhô lên, thật giống như là...... Đôi mắt, miệng cùng cái mũi. Sau đó ngũ quan càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, phát triển thành hình dạng một cái mặt người. Mà nếu mặc kệ không để ý tới, trên người sẽ hiện ra càng ngày càng nhiều mặt người. Nghe nói, mặt người sau khi hiện ra hết, phát triển thành hình, sẽ mở miệng nói chuyện, thậm chí thét chói tai.


Mà tên loại ôn dịch này, kêu là Nhân Diện Dịch!


Sắc mặt Phù Dao thay đổi, đôi tay cũng thả xuống dưới, nói: "Sao có thể! Loại đồ vật này mấy trăm năm trước đã bị dập tắt, tuyệt đối không có khả năng tái xuất hiện."


Tạ Liên chỉ nói một câu: "Ta không nhìn lầm."


Nam Phong cùng Phù Dao đều không có nào phản bác. Tạ Liên nói ra những lời này, không ai có thể phản bác.


Tạ Liên nói: "Trên mặt hắn còn có dấu vết bị lửa đốt qua, có thể là muốn đem mấy mặt người bị hoại tử thiêu hủy."


Những người mặt bị nổi mụn, rất nhiều người phản ứng đầu tiên chính là cầm đao đem thứ mụn nhọt khủng bố này cắt đi, hoặc là dùng cây đuốc thiêu chết nó, vì vậy liền tính cắt đứt thịt bọn họ cũng không tiếc. Nam Phong trầm giọng nói: "Kia chỉ sợ hắn cũng không phải người thường, có lẽ cũng đã sống trên đời mấy trăm năm. Trước không nói việc khác, dịch bệnh trên người hắn  sẽ lây sao?"


Tuy là đầu đau muốn nứt ra, nhưng vấn đề này Tạ Liên vẫn bình tĩnh nghĩ lại, khẳng định nói: "Sẽ không. Lực lây lan của Nhân Diện Dịch cực mạnh. Nếu dịch độc trên người thiếu niên kia còn có thể lây bệnh, hắn trốn ở Dữ Quân Sơn lâu như vậy, hẳn là toàn bộ vùng này đều bị hắn lây bệnh mới đúng. dịch độc của hắn hẳn là đã......trị hết. Chỉ là, phía trước lưu lại vết sẹo chưa được trừ bỏ hoàn toàn."


Ba người không dám qua lao. Phù Dao ở Huyền Chân Điện rất có địa vị, triệu tới nhóm thần quan đến Dữ Quân Sơn một khắc đào ba thước đất hảo lục soát. Nhưng mà, vô luận như thế nào cũng tìm không thấy tung tích thiếu niên kia, sợ là đã chạy khỏi Dữ Quân Sơn, biến mất bên trong biển người mênh mang. Tiếp theo cũng chỉ có thể trở về thiên giới sau đó lại cầu Linh Văn Điện cùng hỗ trợ tìm kiếm, lại ngồi chờ tin tức. Dịch độc trên người thiếu niên kia sẽ không lây bệnh, cái này cũng coi như là may mắn, Tạ Liên nghĩ đến tướng mạo hắn đáng sợ như thế sau khi xuống núi nếu bị phát hiện, chỉ sợ là sẽ bị người nhìn thành quái vật kêu đánh kêu giết, vẫn là phải mau chóng tìm được mới được.


Không cần tiếp tục trì hoãn ở Dữ Quân Sơn, Tạ Liên bế thi thể Tiểu Huỳnh lên, từng bước một đi xuống núi. Bởi vì tâm thần có chút hoảng hốt, người hầu trà phải kêu to lên y mới phát hiện suýt nữa đã đem thi thể ôm vào Tương Phùng Tiểu Điếm, liên tục xin lỗi, lại đi ra ngoài nhờ người an táng mới trở về. Ổn thỏa hết thảy rồi mới ngồi xuống, Tạ Liên không tiếng động mà thở dài.


Một việc cuối cùng cũng xong, mà y cảm thấy chỉ phi thăng mấy ngày mà còn mệt hơn so với lúc y ở nhân gian lượm ve chai một năm, leo lên nằm sấp xuống, vượt nóc băng tường, quay cuồng gào rống, cải trang kiêm xiếc ảo thuật, quanh thân xương cốt đều muốn rớt ra, còn để lại rất nhiều bí ẩn chưa giải được cùng hậu hoạn của nó, thật muốn đánh một cái áp phích"Phi thăng không bằng lượm ve chai" treo ở phía sau đi nhân gian du thuyết. Phù Dao xốc vạt áo ngồi xuống bên cạnh y, rốt cuộc vẫn nhịn không được liếc mắt  xem thường, nói: "Ngươi còn ăn mặc quần áo này làm cái gì?"


*Du Thuyết: Đi các nơi, dùng lời lẽ cho kẻ khác theo đường lối của mình.  


Nhìn thấy hắn xem thường mình, Tạ Liên lại có loại cảm giác thân thiết không gì sánh kịp. Y lúc này mới cởi kiện áo cưới y mặc suốt đoạn đường ra, một bên tẩy son phấn trên mặt, một bên buồn bực nói: "Ta vẫn luôn ăn mặc như này cùng Bùi tiểu tướng quân nói chuyện? Nam Phong a, mới vừa rồi nếu ngươi nhắc nhở ta một chút thì tốt rồi."


Phù Dao nói: "Có thể là hắn thấy ngươi rất cao hứng khi mặc như này."


Nam Phong chạy một ngày, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nói: "Không cần phải nhắc nhở. Bùi tiểu tướng quân cũng sẽ không để ý ngươi mặc cái gì. Ngươi dù là ăn mặc kỳ quái gấp mười lần, hắn trở về cũng sẽ không cùng người khác nhiều lời một câu."


Tạ Liên cảm thấy đêm nay thật là vất vả cho vị tiểu thần quan này, giúp hắn rót đầy ly trà, lại nghĩ tới khí chất lạnh tanh của vị Bùi tiểu tướng quân kia, đối lập với thái độ điên cuồng của Tuyên Cơ , nói: "Vị Bùi tiểu tướng quân này thật đúng là trấn định tự nhiên, rất trầm ổn."


Nam Phong uống trà, lại nói: "Ngươi đừng nhìn vị Bùi tiểu tướng quân bộ dáng nho nhã lễ độ mà lầm tưởng, hắn cùng tổ tông hắn giống nhau, đều khó đối phó."


Điểm này Tạ Liên tự nhiên là nhìn ra được. Phù Dao đối với câu này cũng có ý tán đồng, nói: "Bùi Túc là vị tân quý mới phi thăng gần một hai trăm năm, nhưng khí thế thật mạnh, bò thật sự mau. Lúc hắn mới được Bùi tướng quân trọng dụng bất quá chỉ mới 20 tuổi, ngươi biết lúc ấy hắn đã làm cái gì sao?"


Tạ Liên hỏi: "Cái gì?"


Phù Dao lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tàn sát."


Tạ Liên nghe xong, như có điều suy tư, nhưng nhanh chóng cảm thấy điều này cũng không ngoài ý muốn. Thượng Thiên Đình, đế vương quân tướng khắp nơi, việc tranh đấu giành thiên hạ cùng bảo vệ giang sơn, chính cái gọi là một tướng nên công chết vạn người, muốn thành thần tiên, trước phải thành nhân kiệt. Đạp dưới chân người tài là con đường đầy máu. Phù Dao tổng kết nói: "Thượng Thiên Đình, không có mấy cái là dễ đối phó, ai đều không thể tin."


Bộ dáng hắn lúc này giống như một người từng trải đang dặn dò hậu nhân, không khỏi có điểm muốn cười, đoán rằng Phù Dao có phải hay không ở Thượng Thiên Đình chịu uất ức, tràn đầy cảm xúc mới nói như vậy. Bất quá y cũng tự biết, tuy là phi thăng ba lần, nhưng thời gian lưu lại ở Thiên giới mỗi lần phi thăng đều ngắn ngủi giống như phù dung sớm nở tối tàn, giây lát lướt qua, nếu muốn bàn về trình độ hiểu biết đối với các vị thiên tiên, y thật đúng là không bằng được hai tiểu thần quan này. Nam Phong giống như cực không tán đồng cách nói của Phù Dao, nói: "Ngươi cũng đừng nói chuyện giật gân, nơi nào cũng đều có tốt cùng xấu, Thiên giới vẫn có không ít thần quan đáng giá tin cậy."


Phù Dao lại nói: "Ha ha, thần quan đáng giá tin, ngươi là nói tướng quân nhà ngươi sao?"


Nam Phong nói: "Có phải tướng quân nhà ta hay không ta không biết, dù sao cũng khẳng định không phải tướng quân nhà ngươi."


Đối mặt loại tình huống này, Tạ Liên sớm đã tập mãi thành quen, thấy nhiều nên cũng không muốn trách, hơn nữa trong lòng có việc, muốn kéo ra cũng không đủ sức mà kéo.


Phương bắc bên này thu quân, trở lại Thiên giới, hắn trước tiên là lên Linh Văn Điện, đem sự việc băng vải thiếu niên nói, nhờ Linh Văn ở nhân gian giăng lưới tìm người. Linh Văn nghe xong cũng là thần sắc ngưng trọng, ban lệnh xuống dưới, cuối cùng nói: "Linh Văn Điện chắc chắn toàn lực tìm kiếm. Bất quá thật là không nghĩ tới, một chuyến đi phương bắc lại liên lụy nhiều chuyện như vậy. Lần này thật sự là vất vả cho điện hạ."


Tạ Liên nói: "Lần này còn phải cảm tạ hai vị tiểu thần quan tự nguyện đi xuống hỗ trợ kia, còn có Minh Quang Điện Bùi tiểu tướng quân. Thật là không biết nên cảm tạ như thế nào."


Linh Văn nói: " Là lão Bùi chọc phải một đoạn nghiệt duyên, tự nhiên là đến tiểu Bùi đi thu thập. Tuy sự việc là hắn thu dọn, nhưng thật ra không cần phải cảm tạ. Điện hạ nếu rảnh rỗi, phiền toái vào Thông Linh Trận một chút, mọi người còn muốn thảo luận sự việc lần này."


Tạ Liên cũng có rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, ra Linh Văn Điện, vòng tới vòng lui, tìm được một cầu đá nhỏ. Cầu đá bắc qua sông, nước sông trong sạch đến cực điểm, có thể nhìn thấy mây mù ở đáy nước lưu động, thậm chí có thể xuyên qua nước chảy cùng mây mù, nhìn thấu núi non hạ giới phập phập phồng phồng cùng tảng lớn thành trấn được xếp ngăn nắp. Hắn thầm nghĩ: "Đây là cái địa phương tốt." Liền ở đầu cầu ngồi xuống, mặc niệm khẩu lệnh, vào trận.


Đi vào, trong Thông Linh Trận Thượng Thiên Đình khó được náo nhiệt như hôm nay, đông đảo thanh âm ở trong trận bay tới bay lui, loạn thành một đống. Đầu tiên nghe được đó là tiếng mắng của Phong Tín: "Thao! Núi các ngươi chọn để hạ xuống không có cái trấn nào tốt sao?! Tuyên Cơ nữ quỷ kia là người điên, hỏi nàng bất cứ cái gì, nàng đều ầm ĩ muốn gặp Bùi tướng quân, căn bản không chịu nói Thanh Quỷ Thích Dung ở nơi nào!"


Bùi tiểu tướng quân tắc nói: "Tuyên Cơ tướng quân luôn luôn tính tình quật cường kịch liệt."


Thanh âm Phong Tín nghe như thập phần tức giận: "Bùi tiểu tướng quân, Bùi tướng quân nhà các ngươi không có trở về? Chạy tới cho nàng thấy mặt, hỏi ra được nơi ở của Thanh Quỷ Thích Dung liền nhanh chóng đem nàng vào cũi nhốt lại!"


Phong Tín không quen đối phó với nữ nhân, lại kêu hắn tới làm công việc tra hỏi này, Tạ Liên không khỏi cảm thấy hơi đồng tình. Bùi tiểu tướng quân nói: "Thấy cũng vô dụng, thấy càng điên."


Có một thanh âm nói: "Lại là rừng xác người treo ngược...... phẩm vị của Thích Dung quả thật là luôn luôn thấp hèn như thế, khiến người ghét bỏ."


"Cả Quỷ giới bọn họ cũng đều ghét bỏ phẩm vị hắn thấp hèn, có thể thấy được phẩm vị của hắn là phi thường thấp hèn."


Các vị thần quan giao lưu không hề có khoảng cách, có thể thấy được giữa mọi người đều phi thường quen thuộc. Làm một người mới phi thăng như y, Tạ Liên vốn nên yên lặng quỳ sát đất không nói, nhưng nghe nửa ngày, hắn vẫn là nhịn không được cắm một câu, nói: "Các vị, rừng xác người treo ngược ở Dữ Quân Sơn là chuyện như thế nào? Thanh Quỷ Thích Dung cũng ở gần đó sao?"


Bởi vì hắn không thường ở trong Thông Linh Trận nói chuyện, thanh âm xa lạ, nhóm thần quan không biết muốn hay không muốn nói tiếp, cái thứ nhất trả lời hắn lại là Phong Tín. Hắn nói: "Thanh Quỷ Thích Dung không ở Dữ Quân Sơn. Nhưng mà rừng xác người kia là nữ quỷ Tuyên Cơ dựa theo yêu cầu của hắn, dâng lên cho hắn."


Tạ Liên nói: "Tuyên Cơ là cấp dưới của Thanh Quỷ?"


Bùi tiểu tướng quân nói: "Đúng là. Tuyên Cơ tướng quân chết đi đã mấy trăm năm, lúc trước tuy có oán niệm, nhưng cũng không dấy lên được phong ba tác loạn nào, thẳng đến hơn trăm năm trước bị Thanh Quỷ Thích Dung nhìn trúng, đối với nàng thập phần thưởng thức, hợp nhất làm cấp dưới, lúc này pháp lực mới tăng nhiều."


Ý tứ trong lời này của hắn chính là, nữ quỷ Tuyên Cơ tác loạn cũng không trách Bùi tướng quân, bởi vì nàng vốn dĩ không có bản lĩnh lớn như vậy. Muốn oán liền oán Thanh Quỷ Thích Dung, là hắn thu Tuyên Cơ, mới khiến nàng có năng lực hại người. Nguyên bản trong lòng các vị thần quan đều cảm thấy chuyện này kỳ thật chính là Bùi tướng quân tạo nghiệt, chỉ là chưa nói rõ, thế mà bị hắn cảm nhận được, không nặng không nhẹ lại gãi đúng chỗ ngứa mà nhắc nhở một câu, lập tức đem tâm tư chính mình giấu đến càng sâu. Tạ Liên lại nói: "Kia Dữ Quân Sơn tra rõ qua sao? Hẳn là còn có một con đồng linh."


Lần này, thanh âm Mộ Tình xông ra, không nóng không lạnh nói: "Đồng linh? Cái gì đồng linh?".


Tạ Liên nghĩ thầm, chắc là Phù Dao không nói với hắn chi tiếttrong đó, nói không chừng việc tới hỗ trợ y đều gạt Mộ Tình, cũng không đề cập tới Phù Dao, miễn cho hắn thêm phiền toái, nói: "Lúc ta ở trên cỗ kiệu từng nghe thấy âm thanh vui cười của trẻ nhỏ, lấy đồng dao ra tiếng nhắc nhở. Lúc ấy bên người ta còn có hai cái Võ Thần điện tiểu võ quan, đều không có cảm thấy, nghĩ đến pháp lực đồng linh này cũng rất là lợi hại."


Mộ Tình nói: "Trong Dữ Quân Sơn không có tra được bất luận cái gì đồng linh."


Tạ Liên trong lòng kỳ quái, vậy đồng linh kia là tới nhắc nhở riêng y? Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên nhớ lại sự kiện một đường khiến hắn nhớ thương kia, hỏi: "Lại nói tiếp, lần này ta ở Dữ Quân Sơn, gặp một thiếu niên có thể sử dụng bướm bạc. Các vị cũng biết, thiếu niên này là người nào?"


Nguyên bản trong Thông Linh Trận tiếng nói nhao nhao rống rống tới lui, câu này của hắn vừa thốt ra, bỗng nhiên trong trận một mảnh yên tĩnh.


Loại phản ứng này, Tạ Liên đã sớm liệu đến. Hắn rất có kiên nhẫn mà chờ. Sau một lúc lâu, Linh Văn mới hỏi nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi vừa rồi nói cái gì?"


Mộ Tình lạnh lùng thốt: "Hắn vừa mới nói, hắn gặp Hoa Thành."


Rốt cuộc cũng biết được tên của hồng y thiếu niên kia, Tạ Liên tâm tình không tồi, cười nói: "Nguyên lai hắn gọi là Hoa Thành? Ân, tên này nhưng thật ra rất thích hợp hắn."


Nghe hắn ngôn ngữ như thế, ngữ khí như thế, các vị thần quan trong Thông Linh Trận giống như có chút cạn ngôn. Một lát, Linh Văn ho nhẹ một tiếng, nói: "Này...... Thái Tử điện hạ, ngươi nhưng đã nghe qua cái gọi là tứ đại hại?"


Tạ Liên nghĩ thầm: "Hổ thẹn, ta chỉ biết là Tứ Danh Cảnh."


Cái gọi là Tứ Danh Cảnh, chính là giai thoại trước khi phi thăng của bốn vị thần quan trong Thượng Thiên Đình được mọi người ca tụng—— Thiếu Quân khuynh rượu, Thái Tử duyệt thần, Tướng quân chiết kiếm, công chúa tự vận. Trong đó, "Thái Tử duyệt thần", là nói Thái tử Tiên Nhạc quốc. Có thể chen vào bốn cảnh, không nhất định là vị thần quan kia có pháp lực mạnh nhất, chỉ bởi vì truyền thuyết về bọn họ lưu truyền rộng rãi, mọi người đều bàn tán say sưa. Đối với loại tin tức từ ngoại giới này, Tạ Liên luôn luôn phản ứng chậm chạp, nói là kiến thức hạn hẹp cũng có thể, y thân là một cảnh trong đó nên y mới hơi có hiểu biết về cái này. Này "Tứ đại hại", chắc là cách nói mới lưu hành, Tạ Liên lại là chưa từng nghe thấy. Nếu dùng chữ "Hại", khẳng định không phải thứ gì tốt. Hắn nói: "Hổ thẹn, chưa từng nghe qua. Xin hỏi tứ đại hại là như thế nào?"


Mộ Tình lạnh lạnh nói: "Thái Tử điện hạ ở nhân gian mài giũa mấy trăm năm, thế nhưng tin tức lại bế tắc như thế, thật là khiến người tò mò, ngươi ở dưới khi rốt cuộc làm cái gì a."


Kia tự nhiên là ăn cơm ngủ bán nghệ lượm ve chai. Tạ Liên cười nói: "Làm người sao, muốn bận việc thì có rất nhiều sự tình, cũng thực phức tạp. Không thể so với làm thần quan dễ dàng."


Linh Văn nói: "Này tứ đại hại sao, mong điện hạ nhớ kĩ, chính là ' Hắc Thủy Trầm Chu, Thanh Đăng Dạ Du. Bạch Y Họa Thế, Huyết Vũ Thám Hoa'. là bốn cái Hỗn Thế Ma Vương của Quỷ giới khiến Thượng Thiên Đình cùng Trung Thiên Đình đều phi thường đau đầu ."


Người, đi hướng lên trên, thành thần; đi xuống dưới, là quỷ.


Các vị thiên tiên sáng lập Thiên giới làm chỗ ở, đem chính Thiên giới cùng Nhân giới mở 1 cái cửa nhỏ, trên cao nhìn xuống quan sát phàm thế, bao trùm chúng sinh phía trên. Mà cái gọi là Quỷ giới, không cùng nhân gian phân cách. Nhóm yêu ma quỷ quái cùng con người hưởng dụng chung một mảnh đất, có ẩn núp trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net