Chương 13*:Y hồng thắng phong da bạch như tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên, lời này y tuyệt đối sẽ không nói ra. Mà cũng khó trách Nam Phong cùng Phù Dao lúc nào nghe được chữ ngân điệp sắc mặt cũng sẽ đại biến, nghĩ đến việc hai vị thần quan mà bọn họ đi theo hầu hạ lại cùng ăn cục đau của chủ nhân ngân điệp kia, thái độ như vậy mới là bình thường.


Một người thần quan hỏi: "Thái Tử điện hạ, ngươi gặp được Hoa Thành, hắn hắn hắn...... Hắn có làm cái gì đối với ngươi không a?"


Ngữ khí này, nghe lên rõ ràng là đang hỏi "Ngươi là thiếu cánh tay hay là thiếu cái chân vậy". Tạ Liên nói: "Cũng không có làm cái gì, chỉ là......" Nói tới đây, y lại là có chút cân nhắc: "Chỉ là cái gì? Cũng không thể nói, chỉ là cướp kiệu hoa của ta, nắm tay ta đi một đường đi." Ngừng một lát, đành phải nói: "Chỉ là phá mê trận mà nữ quỷ Tuyên Cơ hạ xuống trong Dữ Quân Sơn, mang ta vào."


Các vị thần quan đều là trong lòng nói thầm, trầm ngâm không nói. Sau một lúc lâu mới có thần quan hỏi: "Chư vị, các ngươi thấy thế nào?"


Nghe thấy thanh âm Tạ Liên có thể tưởng tượng bộ dáng các vị thần quan liên tục lắc đầu buông tay:

"Không thể nhìn ra, hoàn toàn không nhìn ra!"


"Không biết hắn muốn làm gì, quái thấm người."


"Hoa Thành rốt cuộc muốn làm gì, ai cũng không hiểu được......"


Tuy là bị phổ cập một hồi Hoa Thành là cỡ nào Hỗn Thế Ma Vương, nhưng mà đối với con người này, Tạ Liên lại không cảm thấy khủng bố như lời đồn. Thật muốn nói tiếp, y cảm thấy lần này Hoa Thành còn xem như giúp y. Nói tóm lại, sau khi y phi thăng trở lại thiên giới nhận được lần cầu phúc thứ nhất, hẳn là xem như hoàn thành.


Đã sớm nói đến, lần lễ tạ thần này tất cả công đức đều tính ở trên người y, tuy rằng vị quan lão gia kia bởi vì cái chết của nữ nhi nên qua hồi lâu mới nhớ làm lễ tạ thần, lễ tạ thần lại mang theo thương tâm cũng không khỏi bị bớt đi một phần công đức, nhưng bảy nhóm tám nhóm cùng làm lễ, các loại phóng thủy, cũng xấp xỉ 888 vạn công đức. Tạ Liên hết nợ một thân nhẹ tưng, trong lòng tinh không vạn lí, thoải mái, tinh thần sáng lạng, quyết định yên ổn làm thần. Tốt nhất là có thể cùng các vị thần quan trở thành nửa cái bằng hữu. Thượng Thiên Đình Thông Linh Trận tuy rằng an tĩnh, nhưng khi có chuyện cũng là náo nhiệt mấy ngày liền, ngày thường các vị thần quan tâm tình tốt, hoặc là nhìn thấy cái gì thú vị, cũng ở trong trận nói nói, đến hết giờ mới thôi mà trêu đùa vài câu. Y tuy rằng phân biệt không rõ ai là ai, nhưng cũng yên lặng nghe. Bất quá cũng không thể luôn ngồi im như vậy không nói lời nào, vì thế sau khi nghe hồi lâu rồi cũng toát ra mà nói một câu:


"Thật là phi thường thú vị."


"Ta mới đọc được một đoạn thơ nhỏ thực hay, cùng các vị chia sẻ một chút."


"Một cái bí quyết nhỏ trị liệu đau eo và chân vô cùng hiệu quả, cùng các vị chia sẻ một chút."


Khiến người tiếc nuối chính là, mỗi lời y nói đều phải tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa nội dung đều rất có ích cho thể xác và tinh thần nhưng sau khi nói trong Thông Linh Trận liền sẽ trầm mặc một hồi. Lúc sau, Linh Văn thật sự là nhịn không được mới ngầm nói với hắn: "Điện hạ a, ngươi ở trong Thông Linh Trận nói ra cái này cái kia, tuy rằng đều thực tốt, nhưng mà cho dù là thần quan hơn ngươi trăm tuổi cũng không nói mấy cái đó."


Tạ Liên liền cảm thấy có chút buồn bực. Rõ ràng y không tính là lớn tuổi nhất, nhưng vì sao trong các vị thần quan y lại giống như người già không theo kịp đề tài của người trẻ tuổi? Đại khái là y thoát ly Thiên giới lâu quá, kiến thức lại vẫn luôn hạn hẹp, không quan tâm ngoại giới, không hòa nhập được, vẫn là thôi thôi. Y từ bỏ việc này, liền cũng không buồn bực nữa.


Nhưng còn có một vấn đề: Đến bây giờ, nhân gian còn không có ai vì y dựng một tòa cung quan. Có lẽ có, nhưng do Thiên giới không có tìm thấy được nên không có ghi chép nào trong danh sách. Phải biết thổ địa tốt xấu gì cũng có được cái từ, y thân là một người phi thăng, còn là thần quan phi thăng ba lần, cho tới bây giờ cũng không có nỗi một tòa cung quan, cũng không có nỗi một cái tín đồ cung phụng, này thật đúng là vô cùng xấu hổ.


Nhưng mà, xấu hổ cũng chỉ là các thần quan khác thay y xấu hổ, chính Tạ Liên vẫn cảm thấy ổn. Ngày nọ y nhất thời tâm huyết dâng trào, mở ra một cái ý nghĩ : "Nếu không có người nào muốn thờ phụng ta, ta đây chính mình thờ phụng mình chắc là cũng có thể đi."


Các vị thần quan đều không biết nên trả lời như thế nào.


Con mẹ nó chưa nghe qua thần quan nào lại chính mình thờ mình!


Làm thần mà thê thảm đến nước này, còn gì là tư vị!


Mà Tạ Liên cũng sớm quen việc y một khi mở miệng liền tẻ ngắt, cảm thấy tự tiêu khiển như thế cũng có thể xem là một việc rất thú vị, mà một khi quyết định làm liền nhảy xuống nhân gian.


Lúc này, địa điểm y rơi xuống là một sơn thôn nhỏ, tên là Bồ Tề Thôn.


Nói là sơn thôn, thật ra là một cái sườn núi nhỏ. Tạ Liên thấy nơi này non xanh nước biếc, ruộng lúa kéo dài, phong cảnh tú mĩ, thầm nghĩ: "Lần này thật đúng là rơi trên một cái địa phương tốt." Lại vừa thấy, trên sườn núi nhỏ có một cái nhà hư xiêu xiêu vẹo vẹo, hỏi xung quanh một chút, thôn dân đều nói: "Nhà kia đã bỏ đi, không có chủ nhân, ngẫu nhiên có kẻ lưu lạc đi vào ngủ một đêm, tùy ý ở." Này chẳng phải hợp ý y? Lập tức tiến đến gần.


Đến gần mới phát hiện nhà gỗ nhỏ này nhìn xa có thật hơi rách nát, nhìn gần hóa ra là rách nát thật. Bốn cái cột ở bốn góc phòng sợ là đã mục nát mất hai cây, gió thổi qua, toàn bộ nhà đều kêu răng rắc, y hoài nghi căn nhà có thể tùy thời sẽ đổ. Bất quá, loại trình độ này vẫn trong phạm vi Tạ Liên có thể tiếp thu, đi vào nhìn nhìn cũng liền thu thập lên.


Các thôn dân nhìn lên, cư nhiên thật sự có người muốn ở chỗ này, rất là ngạc nhiên, đều thò qua tới xem náo nhiệt. Thôn dân nơi đây đều thập phần nhiệt tâm, không riêng tặng hắn cái chổi, xem hắn quét tước đến mặt xám mày tro, còn tặng hắn một sọt bồ tề mới hái. Bồ tề đều gọt vỏ, một đám bạch bạch nộn nộn, vị ngọt mọng nước. Tạ Liên ngồi xổm ở cửa phòng ăn xong rồi, chắp tay trước ngực thật là hạnh phúc, trong lòng liền quyết định kêu nơi này là Bồ Tề Quan.


Bồ Tề Quan nguyên bản liền có một cái bàn nhỏ, phủi hai cái liền có thể làm bàn thờ. Tạ Liên bận rộn một trận, thôn dân vây xem nhìn ra người trẻ tuổi này muốn chuyển một đạo quan nhỏ tới, càng thấy lạ, sôi nổi hỏi: "Ngươi muốn thờ chính là ai nha?"


Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ân, bổn quan thờ chính là Tiên Nhạc Thái Tử."


Mọi người vẻ mặt ngốc nhiên: "Đó là ai?"


Tạ Liên nói: "Ta...... Ta cũng không biết. Hình như là một vị Thái Tử điện hạ."


"Nga, Có thể làm gì?"


"Đại khái là cầu bình an." Thuận tiện lượm ve chai.


Mọi người lại nhiệt tình hỏi: "Vậy Thái Tử điện hạ này, hắn quản chiêu tài tiến bảo sao?!"


Tạ Liên thầm nghĩ, y không khiến thiếu tiền đã là không tồi rồi, lại ôn thanh nói: "Thật đáng tiếc, hắn không thể đâu."


Mọi người sôi nổi ra chủ ý cho y: "Vẫn là thờ Thủy Sư đi, chiêu tài oa! Khẳng định hương khói vượng!"


"Bằng không thờ Linh Văn chân quân đi! Nói không chừng thôn chúng ta liền có thể ra tới một cái Trạng Nguyên!"


Một nữ nhân xấu hổ nói: "Cái kia...... Ngươi có hay không...... Có hay không cái kia......"


Tạ Liên bảo trì mỉm cười, nói: "Cái nào?"


"Cự Dương tướng quân."


"......"


Nếu y thật sự mở một gian Cự Dương Quan, chỉ sợ Phong Tín lập tức phóng một mũi tên từ Thiên giới đến đây!


Thô sơ giản lược dọn dẹp sạch sẽ Bồ Tề Quan, còn thiếu chút lư hương, ống thẻ.

Nhưng Tạ Liên hoàn toàn quên mất một thứ quan trọng nhất —— tượng thần. Y đội lên nón trúc liền ra cửa, đúng rồi, cũng không có cánh cửa. Nghĩ nghĩ, nhà này khẳng định cần trùng tu, vì thế viết một cái thẻ bài đặt ở cửa: "Bổn quan nhà hư, thành cầu thiện sĩ, quyên tiền tu sửa, tích lũy công đức."

Ra cửa, đi bộ bảy tám dặm, đi tới thành trấn. Tới trấn trên làm cái gì đây? Kia tự nhiên là vì cơm ăn, y lại nổi lên nghề cũ.


Ở trong thần thoại cùng truyền thuyết, thần tiên đều không cần ăn cái gì, kỳ thật, việc này rất khó nói. Nhóm tạo hóa đại năng chính xác có thể trực tiếp nhận lấy linh khí từ ánh mặt trời và mưa.

Nhưng vấn đề là —— có thể và có thể, không có việc gì ai lại muốn làm như vậy? Vì cái gì muốn làm như vậy ?

Mà có vài thần quan, vì tu luyện pháp môn yêu cầu ngũ tạng thanh khiết, hoàn toàn không được dính thức ăn mặn dầu mỡ của phàm nhân, nếu là dính, sẽ giống như phàm nhân ăn phải độc trùng bùn đất, thượng thổ hạ tả. Tất nhiên cũng không phải là không ăn đồ ăn, chỉ là ăn những thứ sinh trưởng nơi tịnh địa  (đất sạch-thanh tịnh), quả tiên cùng linh cầm có thể kéo dài tuổi thọ, công hiệu tăng cường pháp lực.

*Thượng thổ hạ tả: vừa nôn mửa vừa đi ngoài.


Nhưng Tạ Liên không tồn tại vấn đề này. Y có chú gông trong người nên cùng phàm nhân không khác nhau, cái gì đều có thể ăn, hơn nữa bởi vì thân kinh bách chiến, ăn như thế nào đều không thể chết. Vô luận là ăn màn thầu để một tháng, y ăn xong cũng tuyệt đối gắng gượng chống đỡ đến cùng. Có thể chất nghịch thiên như vậy, cho nên thời điểm y lượm ve chai cũng tương đối có lợi. Đối lập một chút: Xây miếu mất tiền,lượm ve chai lại kiếm được tiền, thật sự là phi thăng không bằng lượm ve chai.

*Thân kinh bách chiến: người đã trải qua nhiều sóng gió đấu tranh, người có lắm kinh nghiệm.


Người này lớn lên ngọc thụ lâm phong tiên phong đạo cốt, thời điểm liền lượm ve chai tương đối có ưu thế, chỉ chốc lát sau Tạ Liên liền thu đủ một bao lớn. Trên đường trở về, nhìn thấy một con bò già lôi kéo một chiếc xe đẩy, trên xe chất đống rơm rạ cao cao, nhớ tới mới vừa rồi ở Bồ Tề Thôn y cũng nhìn thấy qua chiếc xe đẩy này, vậy hẳn là cùng đường. Y hỏi có tiện đường mang theo qua đoạn đường này không, chủ nhân xe đẩy vừa nhấc cằm, ý bảo có thể đi lên, Tạ Liên liền cõng một bao ve chai lớn ngồi lên. Ngồi lên mới phát hiện phía sau đống rơm sớm đã nằm một người.

*Ngọc thụ lâm phong: nghĩa là cây ngọc đón gió-khí chất người quân tử chính nghĩa.

*Tiên phong đạo cốt:Cốt cách dáng dấp của bậc tiên.

Thân trên của người này che ở phía sau đống rơm, chỉ để lộ chân trái, giá đùi phải, nhìn qua giống như đang gối lên cánh tay nằm ở nơi đó nghỉ ngơi, thoạt nhìn thật là nhàn nhã tự đắc,tư thế thích ý như vậy, khiến Tạ Liên hâm mộ. Nhìn chằm chằm một đôi ủng đen kia, cẳng chân thon dài thẳng tắp , rất là đẹp mắt, Tạ Liên nhớ tới đêm đó ở Dữ Quân Sơn, nhịn không được nhìn nhiều vài lần, xác nhận trên giày không treo xích bạc, không biết là dùng da động vật gì chế thành, nghĩ thầm: "Đây là tiểu công tử nhà ai chạy ra chơi đi."


Xe đẩy chầm chậm đung đưa ở trên đường, Tạ Liên mang nón trúc, lấy ra một quyển trục chuẩn bị xem. Y từ trước đến nay không lưu ý lắm tin tức từ ngoại giới truyền lưu, nhưng bởi vì nhiều lần khiến mọi người tụt hứng, cảm thấy tốt nhất vẫn nên bù lại ít nhiều. Xe bò lung lay không biết bao lâu, xuyên qua một mảnh rừng phong. Ngẩng đầu nhìn sang mọi nơi, thanh thanh điền lãng, lá phong đỏ rực diễm lệ như ánh lửa lại mang theo chút hoang dã, cùng với hương cỏ tươi mát thấm vào ruột gan, cực kỳ say lòng người, Tạ Liên nhịn không được nao nao.


Thời niên thiếu ở Hoàng Cực Quan tu hành, Hoàng Cực Quan xây cất ở trong núi, khắp núi đồi đều là rừng phong, sáng rực như kim, gay gắt như lửa. Tình cảnh này, khó tránh khỏi y có chút hồi tưởng. Nhìn một hồi lâu, mới cúi đầu tiếp tục xem quyển trục.


Mở ra lại đập vào mắt đầu tiên là một hàng chữ, viết:


Tiên Nhạc Thái Tử, phi thăng ba lần. Võ Thần, ôn thần, rách nát thần.


"......"


Tạ Liên nói: "Cũng tạm chấp nhận đi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Võ Thần cùng rách nát thần, cũng không khác nhau lắm. Chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng."


Lúc này, từ phía sau y truyền đến một tiếng cười khẽ, một thanh âm nói: "Phải không?"


Thiếu niên này thanh khí lười biếng nói: "Mọi người trên miệng đều hô lớn chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng. Nhưng nếu thật là như vậy, các vị thần tiên trên trời căn bản là không tồn tại."


Thanh âm này là từ phía sau đống rơm rạ trên xe truyền đến. Tạ Liên quay đầu lại nhìn một chút, thấy người thiếu niên kia vẫn là bộ dáng lười biếng mà nằm ở nơi đó, không có ý tứ đứng dậy, đại khái là chỉ thuận miệng nói một câu, mỉm cười nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý."


Y lại quay lại, tiếp tục xem quyển trục, phía dưới lại viết:


Rất nhiều người tin tưởng, lúc làm ôn thần Tiên Nhạc Thái Tử chỉ cần tự tay viết hoặc vẽ một bức liền có công hiệu nguyền rủa. Nếu dán sau lưng người nào đó, hoặc là trên cửa lớn mỗ gia, liền sẽ làm người này hoặc hộ này vận đen liên tục.


"......"


Loại lời bình phẩm này, khiến người ta khó có thể phán đoán rốt cuộc thứ này là đang nói thần hay là đang nói quỷ.


Tạ Liên lắc lắc đầu, không đành lòng lại xem lời bình phẩm về chính mình, quyết định trước vẫn là đi giải thích một chút cho các vị Thần quan trên Thiên giới hiện nay, miễn cho mọi người vẫn luôn không phân biệt được rõ ai là ai, không khỏi thất lễ. Nhớ tới mới vừa rồi có thôn dân đề cập qua Thủy Sư, liền giở lời bình phẩm về Thủy Sư, lật xem đến một câu:


Thủy Sư Vô Độ. Quản lí thủy, kiêm luôn quản lí tài. Rất nhiều thương nhân trong cửa hàng, trong nhà đều sẽ thờ một tôn giống Thủy Sư, giữ tài vận.


Tạ Liên liền có chút kỳ quái: "Đã là thuỷ thần, lại vì cái gì kiêm luôn quản lí tài vận?"


Lúc này, thiếu niên nằm ở phía sau đống rơm rạ lại nói: "Thương đội buôn bán vận chuyển hàng hóa, đều từ đường thủy đi, cho nên trước khi lên đường đều phải đi Thủy Sư miếu đốt một chú cao hương, khẩn cầu lên đường bình an, hứa trở về sẽ như thế nào như thế nào. Cứ thế mãi, thuỷ thần mới dần dần kiêm luôn quản lí tài vận."


Thiếu niên này lại chuyên môn giải thích nghi hoặc cho y. Tạ Liên xoay người lại, nói: "Lại là như vậy sao? Thú vị, nói vậy vị Thủy Sư này là vị đại thần quan rất lợi hại \."


Thiếu niên kia cười nhạo nói: "Ân, Thủy Hoành Thiên sao."


Nghe ngữ khí của hắn, giống như không đem vị thần quan này để vào mắt, cũng không giống như là đang nói lời hay, Tạ Liên nói: "Thủy Hoành Thiên là cái gì?"


Thiếu niên kia từ từ nói: "Thuyền từ sông lớn đi qua, là đi hay là lưu lại đều dựa vào một câu của hắn. Không thượng cống cho hắn hắn liền lật mặt, rất ngang ngược, cho nên mới tặng hắn cái biệt hiệu kêu là Thủy Hoành Thiên la. Cùng Cự Dương tướng quân, quét rác tướng quân không sai biệt lắm ý tứ."


Thần quan tên tuổi vang dội, ở nhân gian cùng Thiên giới đều nhiều ít có mấy cái tên lóng, giống như Tạ Liên là tam giới trò cười, trứ danh kỳ ba, ngôi sao chổi, chó nhà có tang, khụ khụ khụ, từ từ. Thông thường, dùng biệt hiệu tới xưng hô với thần quan là việc vô cùng thất lễ, tỷ như nếu ai dám làm trò trước mặt Mộ Tình kêu hắn "Quét rác tướng quân", Mộ Tình tất giận tím mặt. Tạ Liên nhớ kỹ không thể kêu như vậy, nói: "Thì ra là thế, đa tạ ngươi giải đáp." Dừng một chút, cảm thấy cách nói năng của thiếu niên này thú vị, lại nói: "Vị bằng hữu này, ngươi tuổi còn trẻ mà lại biết thật nhiều nha."


Thiếu niên kia nói: "Không nhiều lắm. Nhàn. Rảnh nhìn xem mà thôi."


Ở dân gian, tùy ý có thể thấy được một đống sách thần thoại nhỏ, nói đều là những chuyện xưa thần thần quỷ quỷ, lớn thì nói đến ân ân oán oán, nhỏ thì lông gà vỏ tỏi, có thật cũng có giả. Thiếu niên này biết được nhiều nhưng cũng không tính là kỳ quái. Tạ Liên buông quyển trục, nói: "Kia, vị bằng hữu này, thần ngươi biết nhiều, vậy quỷ ngươi có biết hay không?"


Kia thiếu niên nói: "Quỷ nào?"


Tạ Liên nói: "Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành."


Nghe vậy, thiếu niên này thấp thấp cười hai tiếng, rốt cuộc ngồi dậy. Hắn vừa chuyển đầu, Tạ Liên bỗng dưng trước mắt sáng ngời.


Chỉ thấy thiếu niên này ước chừng mười sáu bảy tuổi, y phục đỏ hơn cả lá phong, da trắng như tuyết, hai tròng mắt sáng ngời như sao, mỉm cười liếc xéo hắn, tuấn mỹ dị thường, vẻ mặt lại có vài phần dã khí không tên. Tóc đen rối loạn tùy tiện buộc lại, hơi có chút lệch, thoạt nhìn cực kỳ tùy ý.


Hai người xuyên qua rừng phong như lửa cháy hưng thịnh, lá phong kích động múa loạn, có một mảnh rơi xuống đầu vai thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng thổi, thổi rơi lá phong xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn y, cười như không cười nói: "Ngươi muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net