Chương 7: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thừa Trạch là bị lay tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch của Cẩn Nhiên, y đang nói gì đó, không nghe rõ là gì... Cả người... mệt mỏi quá....

Cố Thừa Trạch tỉnh lại lần nữa phát hiện mình đang ở trên lưng sư tôn, y cõng theo hắn đi rất chậm, cả người lung lay như sắp đổ. Tại sao lại như vậy?

Lúc này một luồng kí ức manh liệt như thủy triều tuôn trao trong đầu hắn.

Hắn như bị bỏ bùa mà yêu sư ca...

Hắn nhục mạ sư tôn...

Hắn hết lần này đến lần khác làm nhục sư tôn...

Hắn.... hắn làm gì thế này?

Kí ức lung tung rối loạn chen nhau hiện lên khiến Cố Thừa Trạch khôg nhịn được rên rỉ. Cẩn Nhiên phát hiện hắn tỉnh liền tiến gần thân cây đỡ y xuống: "Thừa Trạch... hộc... con thấy sao rồi? Khó chịu ở đâu sao?"

Cố Thừa Trạch giờ mới hiểu, hắn là bị sư ca hạ cổ trùng, hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy kẻ địch hãm hại sư tôn, hắn... người hắn yêu là sư tôn cơ mà... hắn đúng là hỗn trướng.

Cố Thừa Trạch nhìn gương mặt tái nhợt đầy vẻ lo lắng nhìn hắn, đột nhiên ôm sư tôn thật chặt.

Cẩn Nhiên bị động tác ôm của Cố Thừa Trạch làm cho cứng người: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Có thể nói cho sư tôn biết không?"


Cố Thừa Trạch ngẩng đầu lên: "Sư tôn, ta nhớ ra rồi, thật ra ta...". Lời còn chưa nói hết Cố Thừa Trạch liền nghe thấy tiếng người ráo riết đuổi theo ở phía sau, là người của ma tộc.

Hắn liền kéo sư tôn chạy đi, thế nhưng đi được một đoạn người phía sau đã không thể theo kịp, bước chân hỗn loạn, chỉ là vẫn cố bước đi. Cố Thừa Trạch quay đầu lại phát hiện sư tôn của hắn thân thể lung lay không thể đi tiếp được nữa.

Cẩn Nhiên thấy Cố Thừa Trạch dừng lại liền nói: "Sư tôn không sao, con cứ đi trước đi, ta sẽ đuổi kịp ngay"

Vừa nói vẫn cố gắng cà nhắc bước đi, Cố Thừa Trạch không nhịn được bèn bế thốc Cẩn Nhiên lên, Cẩn Nhiên hoảng hồn: "Con..."

"Sư tôn đừng dãy dụa nữa, người phía sau sắp đuổi kịp rồi" Nghe vậy Cẩn Nhiên mới thôi dãy dụa, ngoan ngoãn nằm im để Cố Thừa Trạch đi.

Lúc Cố Thừa Trạch cắt đuôi được truy binh đã chạy trốn được nửa ngày, hắn bèn đưa Cẩn Nhiên vào một hang động phía trước. Lúc này Cẩn Nhiên vì kiệt sức đã ngất đi Cố Thừa Trạch vẫn là gọi mãi chưa tỉnh.

Cố Thừa Trạch rải ít rơm lên trên rồi đặt y dựa vào tảng đá bên cạnh rồi đi nhóm lửa.

Mãi sau Cố Thừa Trạch mới có thời gian ngồi xuống, nhìn sư tôn do dự không biết nên cởi quần áo y xem vết thương. Cuối cùng hắn vẫn vươn tay cởi từng lớp xiêm y trên người Cẩn Nhiên ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn thở không nổi.

Trên người sư tôn không một chỗ nào lành lặn bị dây leo siết chặt đến tím bầm, hai núm vú sưng to, có dấu hiệu gặm cắn chảy máu, vết thương trên ngực dường như đã đóng vảy nhưng vì vận động kịch liệt lại nứt toác ra tứa máu, phía dưới hoa huyệt và hậu huyệt vẫn còn đang chảy máu sưng to dữ tợn. Làm sao... làm sao mà sư tôn có thể mang vết thương này cùng hắn chạy trốn vậy?

Cố Thừa Trạch đau đớn không thôi quấn lại y phục lên người sư tôn ngự kiếm đi tìm linh tuyền.

Nước linh tuyền khiến ngoại thương nhanh lành hơn, các vết thương binh thường có thể mất một tuần để lành lại thì ở linh tuyền chỉ mất hai canh giờ.

Cố Thừa Trạch đặt Cẩn Nhiên vào linh tuyền, ngay lập tức các vết thương bên ngòai đang có dấu hiệu ngưng chảy máu. Nhưng còn ở bên trong hoa huyệt và hậu huyệt thì sao?

Cũng không thể để vậy, Cố Thừa Trạch nhủ lòng xin lỗi sư tôn liền dùng tay đút vào hoa huyệt nong rộng nó ra.

"Ư... ưm" kể cả lúc đang mê man, Cẩn Nhiên cũng bị động tác này của Cố Thừa Trạch khiến cho cả người run rẩy, rên rỉ không thôi. Hỗn hợp máu và tinh dịch tràn ra bên ngoài, nước ấm tràn vào bên trong lan cả vào tử cung bị đụ đến thối nát.

Cẩn Nhiên mơ màng mở mắt.

- Sư tôn, người tỉnh rồi

"Ân..." giọng Cẩn Nhiên suy yếu không thôi kèm theo từng tiếng thở dốc nặng nề.

- Sư tôn người sao...

Cố Thừa Trạch chưa kịp nói hết câu bất chợt người dưới thân run lên đẩy người hắn ra rồi phun một búng máu. Cố Thừa Trạch vô cùng lo sợ đỡ Cẩn Nhiên: "Sư tôn, người sao thế này?"

Cẩn Nhiên không ngờ độc dược lại phát tác lúc này muốn giấu cũng không giấu được, y không muốn Cố Thừa Trạch có cảm giác mang nợ y gì hết bèn cố nén đau đớn lấp liếm: "Không sao... bệnh... bệnh cũ"

Bệnh cũ? Cố Thừa Trạch trước nay chưa từng thấy sư tôn có bệnh cũ, hắn mơ hồ có dự cảm chuyện này có liên quan đến độc trong người hắn. Nghĩ đến đây cả người hắn như bị dội một gáo nước lạnh, vội vàng dồn linh lực lên người Cẩn Nhiên.

Linh lực của Cố Thừa Trạch giờ vô cùng cường đại, tuy không thể ngăn chặn đám linh lực đấu đá lung tung trong người Cẩn Nhiên nhưng cũng giúp y giảm bớt phần nào đau đớn. Cẩn Nhiên cả người mềm nhũn dựa vào người Cố Thừa Trạch.

Cố Thừa Trạch vội vàng lấy quần áo quấn cả người Cẩn Nhiên lại liền quay trở lại hang động. Đôi mắt y nhuốm màu hận thù y thề sẽ trả mối thù này đồng thời cũng quyết tâm bảo vệ sư tôn đến cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC