Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lược qua thời gian, Cố Thừa Trạch củng cố thế lực, đưa Cẩn Nhiên đến một nơi hẻo lánh nhưng an tòan, Cẩn Nhiên cũng đã có thai, an tâm dưỡng thai nơi thâm sơn cùng cốc.

________________________________________________________________

Cẩn Nhiên dạo này luôn thích ngủ, Cố Thừa Trạch ngồi cạnh lúc nào cũng không hay. Tay hắn chậm rãi vuốt ve bụng tròn nhô lên của y. Đúng vậy, y mang thai, khi biết được tin tức này y vô cùng sốc, Cố Thừa Trạch hay tin thì vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng vì sư tôn mang hài tử của y, lo lắng là vì cơ thể sư tôn không biết có chịu được đến lúc hắn tìm ra thuốc giải không.

Cố Thừa Trạch miên man suy nghĩ, bên này Cẩn Nhiên tựa như cảm nhận được khó chịu trong bụng, ngủ cũng không yên ổn, nhíu chặt mày. Cho dù bào thai trong bụng không tính là ầm ĩ, nhưng dưới tay Cố Thừa Trạch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi đấm đánh lên bụng.

Cố Thừa Trạch vẻ mặt lo lắng mong đợi thai nhi trong bụng đừng náo loạn quá để Cẩn Nhiên có thể thoải mái một ít.

Dường như hài tử trong bụng náo loạn quá nhiều, Cẩn Nhiên nhíu mày tỉnh giấc.

"Sư tôn, cơ thể người sao rồi?"

"Vô ngại, đỡ ta dậy một chút đi dạo một chút nào." bình thường Cẩn Nhiên là tuyệt đối sẽ không nhờ người khác trợ giúp, hiển nhiên thể lực của y đã bị tiêu hao nghiêm trọng, hài tử trong bụng cũng thường xuyên không ngừng làm ầm ĩ.

....

Rừng trúc,

Cố Thừa Trạch ôm Cẩn Nhiên đi dạo, thai nhi đã 9 tháng, bụng thực là to, khả năng cao là sinh đôi, khó khăn treo trên người Cẩn Nhiên, nhìn đặc biệt chật vật, không rõ Cẩn Nhiên chịu được đến lúc sinh không.

Đột nhiên người Cẩn Nhiên cứng đờ, lung lay sắp đổ, tay phải ôm bụng, tay trái vịn vào cây trúc bên cạnh.

"Sư tôn, người như thế nào?" Cố Thừa Trạch sốt ruột hỏi, mãi một lúc sau khuôn mặt Cẩn Nhiên mới hòa hõan, cố gắng đứng thẳng người cười nói: "Không có việc gì, hài tử đá đạp lung tung một chút, con không cần lo lắng."

Cố Thừa Trạch lúc này mặt chưa hết lo lắng vỗ nhẹ vào bụng Cẩn Nhiên: "Hai đứa nhóc này, để yên cho sư tôn nghỉ ngơi, không được ầm ĩ biết chưa"

Hài tử như nghe hiểu cha nó nói gì, đột nhiên yên tĩnh hẳn, Cẩn Nhiên nhìn cảnh này ý cười hiện lên ở đáy mắt, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

Nhưng trận đau này kéo dài đến hai ngày, lúc đầu Cẩn Nhiên cũng không để tâm lắm vì chưa đến ngày dự sinh, vẫn là cố gắng bình phục tâm tình không để Cố Thừa Trạch lo lắng.

Thế nhưng đến ban đêm y đột nhiên cảm thấy hạ thân một trận ấm áp, chất lỏng sền sệt không ngừng theo bắp đùi ồ ồ chảy ra, trong bụng đau đớn từng đợt lại từng đợt tấn công, đau đến y không nhịn được cắn chặt môi dưới. Y khẳng định mình vỡ nước ối rồi.

Nước ối vừa vỡ, sản trình thực sự cũng bắt đầu. Áo lót tơ tằm ướt đẫm dán trên đùi, hạ thể Cẩn Nhiên ẩm ướt trơn nhẵn. Cẩn Nhiên lo lắng không thôi, Cố Thừa Trạch mới vừa ra ngoài tìm dược tiên, trong chốc lát sẽ không về được, y phải làm sao đây? Nhưng không kịp nghĩ nhiều, thai nhi trong bụng kịch liệt va chạm khiến cho Cẩn Nhiên ngay cả thở cũng không kịp, đau đến mức ngồi sụp xuống.

Cẩn Nhiên cố gắng với tay xuống kiểm tra sản đạo, mới được 3 ngón tay, còn phải nhịn thêm chút nữa.

"Ưm a..." Lại một trận co rút tử cung ập tới, Cẩn Nhiên đau đến rít một hơi lạnh, hai bàn tay siết chặt lấy thảm trắng muốt bên người, tiếng rên thấp thoáng tràn ra từ đôi môi đã nhạt màu.

Đã hai canh giờ trôi qua, thân thể Cẩn Nhiên cứ gồng lên rồi lại hạ xuống, đau đớn đến mức mồ hôi nhễ nhại của khuôn mặt, y co gập hai chân, bụng lớn lại một trận xao động lớn.

"Ngô....." Chiếc bụng to tròn lần nữa lại căng cứng, thai nhi đủ tháng giống như một hòn đá lớn nặng nề trĩu xuống, tựa như nghiền nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Cẩn Nhiên.

Mới đứa đầu tiên đã kiệt sức thế này, thì đứa thứ hai phải làm sao đây, nghĩ đến con, Cẩn Nhiên lại lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, lại một đợt dùng sức dặn ra.

"A..aaaaa..." y lúc này cảm nhận đứa bé đang từ từ dời xuống, thân thể giống như bị lăng trì từ bên trong, từ nơi miệng huyệt như bị cắt vô số vết đao. Nhưng những thứ này không thể ngăn cản cố gắng sinh hạ đứa bé này của y.

Cuối cùng miệng huyệt của Cẩn Nhiên lộ ra nhum tóc của thai nhi dính đầy máu, làm y vui mừng thôi. Y mở hai chân không tự chủ nghĩ muốn khép lại của mình ra, nước ối lẫn vào máu màu đỏ nhạt chậm rãi chảy ra, từ lúc vỡ nước ối đến giờ đã dày vò ba bốn canh giờ, nếu lại không dùng lực chỉ sợ nước ối cũng nhanh muốn chảy hết. Đến lúc đó hài tử gặp nguy hiểm mất

"A... A!"

Thai nhi bị kẹp ở xương chậu, đã không cảm giác được dấu vết thai động, lại không ra được sẽ chết ngộp chứ? Bị ý niệm của mình hù dọa không rõ, gần như là không muốn sống một trận dùng lực, thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Một tiếng khóc vang lên cùng với đó là tiếng Cố Thừa Trạch mở cửa quay về, Cẩn Nhiên mơ hồ nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Cố Thừa Trạch. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC