CHƯƠNG II: NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Ivan và Shikamaru đang ngồi trong văn phòng, văn phòng của Ivan nằm trong một căn hẻm trật trội và tối tăm, anh từng kể người biết được nơi này thì chỉ có thể do anh tiết lộ với họ khi họ thuê anh trên mạng.

         Ivan đang nhẩn nha thưởng thức li trà của anh ấy một cách từ từ bình tĩnh khi đang nằm trên chiếc ghế sofa cùng với Shikamaru trong khi đang đọc hồ sơ của vài nghi phạm trong một vụ án anh ấy vừa nhận. Còn Shikamaru thì đang ngồi chơi mấy game mà anh ấy mới tìm được trong khi đang uống sữa.

-Sếp này, sếp không muốn chơi game sao?

-Xin lỗi cậu, tôi đã 30 tuổi rồi, không theo kịp cậu nhóc 18 như cậu.

        Ivan dừng một lúc, nghĩ một hồi lâu rồi bỏ li trà xuống. Anh ấy ngồi dậy và ngồi sát vào Shikamaru, nhìn vào cái điện thoại của cậu, hỏi:

-Mà game có gì vui?

-Sếp chưa từng chơi một lần ư? Sếp 30 hay là người tối cổ đấy?

-Tôi mới tìm ra lửa.

         Nói đến đây Shikamaru chột cười.

-Haha! Cái gì vậy sếp! Thật đấy à sếp chưa từng chơi lần nào ư? Haha.

-Đừng cười nữa, chỉ tôi chơi đi.

-Gì đây? Sếp muốn quay lại tuổi 18 à?

         Shikamaru nói với giọng điệu cợt nhả, cậu vẫn còn đang cười rõ to mà trong khi đấy mặt Ivan cứ đờ ra, chẳng có biểu hiện gì.

-Tôi chỉ nghĩ đến một lúc nào đó nó sẽ có lợi cho tôi thôi mà...

-Thôi được rồi! Sếp! Tôi sẽ dạy cho sếp chơi! Haha!!

         Một lúc lâu sau, một vị cô gái ghé vào văn phòng của Ivan, khóc sướt mướt, nhưng thứ đập vào mắt cô ấy đầu tiên là cảnh Ivan đang nằm xõng xoài trên ghế mà bấm điện thoại không thôi, miệng Ivan đôi lúc còn hét lên tức giận khi đang chơi game mà người cộng sự của mình bảo. còn Shikamaru thì đang nằm đè lên người của Ivan theo hướng ngang, cậu cũng đang chơi game nhưng có vẻ rất điềm tĩnh, có vẻ cậu đang đánh bại Ivan trong trò chơi ấy.

         Nhìn thấy vị khách, Ivan và Shikamaru hốt hoảng choàng dậy, tay vội cất điện thoại đi, đề ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng trông lại cực kì luốn cuống. Bình tĩnh một lúc, Ivan hỏi:

-Vậy...ờm, cô đến đây để nhờ tôi việc gì ?

         Cô gái ngồi xuống chiếc ghế gần đó, khuôn mặt lạnh tanh, nhìn trầm trầm xuống dưới đất. Cô im lặng hồi lâu rồi nước mắt cô bắt đầu trào ra.

-Thưa anh...

-Tôi là Ivan Dostoevsky.

-Sao cô ấy lại không biết tên anh vậy sếp? Tôi tưởng sếp bảo rằng người thuê anh và biết đến chỗ này thì phải nhắn tin qua tài khoản trên mạng của anh chứ?

-Thì đương nhiên là tôi dùng mật danh rồi! Không nên để lộ bất cứ thông tin cá nhân nào trên mạng!

-Vậy, thưa anh Ivan...tôi là khách hàng hôm qua đã gửi hồ sơ nghi phạm đến chỗ anh.

-À, là cô Anna nhỉ? Tôi tưởng cô hẹn đến thứ bảy thì cô mới đến gặp mặt tôi? Có việc gì đã xảy ra sao ?

-Chẳng là...tất cả nghi phạm đều đã...chết!

         Khi cô Anna vừa dứt câu, cả Ivan và Shikamaru đều bị kinh ngạc, không tin vào tai mình về thông tin mà họ vừa nghe thấy.

-Cô nói gì? Tất cả? Đều đã chết?

-Vâng, thưa anh Ivan...Tôi cũng không rõ nó là thế nào...

-Được rồi, tôi sẽ đến hiện trường. Nó ở đâu?

-Có ổn không vậy sếp? Ta chưa từng nhận một vụ nào như thế này trước đây...

-Cậu đang nói cái gì vậy?

         Ivan cười khểnh lên một cái.

-Chẳng phải sẽ rất vui sao?

-Vậy để tôi gửi anh địa chỉ, anh Ivan.

         Vụ án của cô Anna: Tom Ficsher – bố của Anna được mẹ của cô – Hanmon Lauriel tìm thấy khi đã chết trong gian bếp của gia đình nhà Anna khi mẹ cô đi làm về. Theo xét nghiệm tử thi thì Tom đã chết lúc 11 giờ, nguyên nhân tử vong là bị điện giật. Thường thì đây là tai nạn do bảo quản đồ dùng bếp không đúng cách gây rò rỉ điện ra môi trường bên ngoài, nhưng khi kiểm tra, các đồ dùng điện trong bếp lại hoàn toàn ổn và không có thiết bị nào bị hỏng nên đây là cơ sở để kết luận đây là một vụ mưu sát.

         Nghi phạm số 1, John Michael: bạn của Tom nhưng đã có tư tưởng thù địch với anh từ lâu, trước kia John đã nhiều lần đến nhà Tom chơi nên biết rất rõ cách bố trí đồ đạc trong nhà anh. John làm công việc văn phòng, cùng công ty với Tom. Anh có thói quen chạy bộ vào buổi đêm lúc 10 giờ tối ở công viên. Anh chết do bị một người đâm vào mạn sường trái khi đang chạy bộ, theo vết thương sau khi khám nghiệm có thể là bị đâm bởi một con dao.

         Nghi phạm số 2, Karon Johnson: đối thủ cạnh tranh của Tom trong công việc, hai người ở trong công ty đối địch nhau. Anh từng qua nhà John một lần nên có thể gọi là biết cách bố trí sắp xếp nội thất trong nhà Tom. Anh có thói quen hay đi mua bánh kem ở một cửa hàng bánh gần nhà anh. Hôm nay sau khi đi mua một chiếc bánh socola màu nâu đậm, anh đã quay về nhà và ăn nó và sau đó chết vì ngộ độc do trong bánh có chất độc.

         Nghi phạm số 3, Newinston Darwin: bạn học từ nhỏ của Tom, không phát hiện là có thù ghét hay không nhưng khi Tom chết lúc 11h, Darwin đang ở gần nhà Tom. Anh có thói quen đi dạo trên cầu vào lúc 9 giờ tối. Nguyên nhân tử vong là do bị đẩy xuống sông khi đang đi dạo trên cầu, anh không biết bơi nên đã chết đuối.

         Tom Ficsher, thường đi làm về lúc 10 giờ tối, có thói quen ăn đêm. Tử vong vào khoảng 11 giờ đêm ngày thứ tư. Nguyên nhân tử vong là bị điện giật khi ở trong bếp, không rõ vì sao.

         Hanmon Lauriel, thường đi làm về muộn lúc 12 giờ đêm. Có bằng chứng ngoại phạm là video quay lại từ camera từ công ty rằng đến 12 giờ 13 phút cô mới bắt đầu ra về.

         Anna, có bằng chứng ngoại phạm là video của camera trong phòng ngủ của cô, từ lúc 9 giờ 30 đến sáng hôm sau cô chỉ có ở trong phòng và đi ngủ. Ngoài ra cô đi về nhà từ trường lúc 5 giờ 15, sau đó cô về nhà lấy đồ ăn và 5 giờ 20 cô đi học thêm đến tận 9 giờ 30 là cô về đến nhà và lập tức lên giường đi ngủ. Ngày nào cũng lặp lại như vậy trừ ngày thứ bảy và chủ nhật là cô được nghỉ học. Trong thời gian ít ỏi đó cô không thể gây án.

         Ivan đọc hồ sơ vụ án trong khi đang ngồi trên xe taxi trên đường đến nhà Anna. Anh vừa vắt chéo chân vừa ngồi suy ngẫm rõ lâu, anh cảm giác có cái gì đó đang cản trở việc điều tra của mình. Shikamaru ngồi xích lại gần Ivan, lén đọc hồ sơ của cái vụ án làm Ivan đau đầu.

-Khó, sếp nhỉ? có vẻ vụ này phải có ai đó khác là thủ phạm bên ngoài rồi nhỉ ? cả hai người họ đều có bằng chứng ngoại phạm cả.

-...

-Sếp suy nghĩ lâu thật nhỉ?

         Shikamaru lén nhìn đôi mắt của Ivan. Đôi mắt của Ivan như đang trầm ngâm rồi rơi vào một khoảng chết, cái đôi mắt trông lạnh lùng ấy như đang chứa một ngọn lửa cháy bùng và hừng hực trong đấy.

-Shikamaru...cái ý kiến của cậu cũng không hoàn toàn sai...nhưng tôi có cảm giác rằng có cái khúc mắc gì đó ở đây...

-V-vậy sao...xin lỗi sếp...

         Shikamaru ngập ngừng và lúng túng. Cùng lúc đó xe taxi cũng đã đến nhà của Anna, đó là một ngôi nhà trông cũ kĩ và nó nhiều vết nứt trên tường nhà. Quanh đó còn có vài bông hoa hồng bị héo, vài bụi cỏ khô và một vài mẩu tàn dư của thuốc lá.

         Vừa dừng xe, tài xế taxi nói:

-Của anh hết 78 đồng bạc.

-Hả? Sao lại nhiều như thế được? Từ văn phòng đến đây cùng lắm chỉ có hơn một hai cây số! 60 đồng bạc còn là nhiều! Nói gì đi sếp!!

-Bình tĩnh nào Shikamaru. Đây, 100 đồng bạc. Khỏi thối. Xuống xe thôi Shikamaru.

-Ơ...

         Vừa xuống xe, Shikamaru hậm hực hỏi:

-Sếp à! Sao sếp lại làm vậy?! Chúng ta vừa biếu tiền cho hắn đó!

-Thôi nào, với những người như vậy, để không bị dính vào rắc rối, ta hãy cứ ngoan ngoãn làm theo lời họ.

-Chẳng lẽ sếp định làm theo tất cả những gì hắn nói sao?!

-Hắn có súng.

-H-hả?

-Khi hắn vừa dừng xe, hắn chưa mở cửa xe mà lập tức cho tay phải vào túi quần. Do tôi bị chắn tầm nhìn nên không rõ bên trong túi quần hắn có gì, nhưng hắn đã để tư thế sẵn sàng rút ra. Rõ ràng là hung khí. Sau đó tay trái của hắn thò xuống dưới ghế ngồi. Nếu là dao thì không cần phải làm vậy, vậy thì đó là một khẩu súng, và cái thứ dưới ghế là ổ đạn dự phòng của hắn.

         Ivan nói vậy khiến Shikamaru cũng không biết nên nói thế nào, chỉ nói "đành vậy..." rồi thở dài một hơi.

-Thôi nào, quay vào việc chính. Ta đến nhà của Anna rồi. Đi thôi.

-Ừ...Đi thôi.

         Ivan và Shikamaru cùng nhau đi vào nhà của Anna. Vừa mở cửa, hai người đã thấy Anna chào đón, cô mời hai người vào nhà xem qua hiện trường. Họ bước vào trong bếp, thấy đầy rẫy là đàn kiến, đàn gián đang bò rúc xung quanh, những con kiến con gián ấy cứ túm tụm lại và dồn vào cái xác của Tom. Eo ơi! Ghê thật. Lúc này Shikamaru hét lên một tiếng, cậu giật mình trước cái cảnh tượng trước mặt. Mặt cậu như nhăn lại, thấy xác chết đã nhiều nhưng xác chết mà bị vây kín bởi côn trùng như thế này thì là lần đầu cậu thấy. "I-Ivan! Sếp! Tôi sợ gián!!" cậu hét toáng lên còn Ivan chỉ vột bật cười một cái. Nhìn vào ánh mắt của Anna, Ivan nhận ra tuy cô không khóc như anh mắt của cô như đang toát lên sự bất lực, sự buồn rầu mà không ai hiểu được, cái ánh mắt của cô ấy như rằng cô sẽ mãi bị ám ảnh bởi sự việc này đến hết đời. Nhìn đôi mắt đó mà Ivan bỗng ngừng cười, nhận ra rằng bản thân anh ấy phải nhất định phải phá được vụ án này.

         Đi quanh nhà, Ivan càng thấy căn nhà có càng nhiều những vết nứt xuyên qua cả tường. Anna giải thích rằng hồi xưa xây căn nhà này lên bố mẹ cô chưa tính kĩ, khu này hay xảy ra những cơn động đất nhẹ nên theo thời gian nhà ở khu này cũng dần bị xuống cấp trầm trọng. Từ cửa sổ nhìn ra còn thấy cạnh nhà còn là một vùng toàn rác là rác nên làm cho khu này ngoài xuống cấp mà còn có mũi ôi thiu của rác thải sinh hoạt.

         Đi một hồi, cả ba người quay về căn bếp để kiểm tra lại cái xác của Tom. Ivan nhìn thật kĩ căn bếp, tỉ mỉ không xót chỗ nào. Shikamaru thấy thế liền lấy giấy với bút ra rồi ghi lại tất cả những gì mình thấy: xác của Tom ở dưới sàn, phía dưới lò vì sóng và một cái giá đựng dao ở góc bếp, mấy con dao dựng ngược lên giống như những chiếc thìa và những chiếc dĩa trên giá, ngoài ra còn có một chai nước bị đổ; tay phải của Tom như đang với tới cái giá đựng dao, tay còn lại như đang với tới tay cầm của cái lò vi sóng; bên trong cái lò vi sóng có một chiếc pizza chín đã nguội. "Trời ạ vụ này sẽ đau đầu lắm đây!" – Ivan thốt. Shikamaru cùng với Anna ra khỏi nhà, muốn để Ivan một mình để không làm cản trở công cuộc điều tra của anh ấy.

         Vừa ra khỏi căn nhà, Anna đã òa khóc. Dòng nước mắt của cô bé như chảy thành dòng, một dòng sông như chảy xiết sẽ không bao giờ nghỉ:

-Bố ơi! Tại sao lại ra nông nỗi như vậy ? Hic...

         Shikamaru dường như cũng cảm thấy thương cho cô ấy, cô cứ khóc, khóc sướt mướt mấy chục phút ròng liền. Shikamaru đặt tay lên đầu Anna và xoa đầu cô ấy.

-Bố em...Luôn là người quan tâm em nhất...Bố luôn nuông chiều em và luôn đồng cam cộng khổ cùng với em...Tại sao người tốt như bố lại...

-...Anh...

-Bố là người thân với em nhất trong gia đình...mẹ em ngày đêm làm việc vất vả nên bố không muốn làm phiền mẹ, sợ mẹ nổi cáu nên bố luôn làm thay phần việc của mẹ như nấu cơm hay chăm em học...Nhưng có đợt kết quả học tập của em lại không vừa ý mẹ, mẹ liên tục đăng kí cho em nhiều lớp học thêm. Em cũng mệt lắm chứ! Em cũng biết mệt mỏi và cũng nghĩ đến việc từ bỏ! Nhưng rồi nghĩ lại...bố em luôn động viên, khích lệ em, là người em thân nhất trong nhà nên em không muốn làm bố buồn! Nên em mới ráng học...Học để giúp bản thân sau này nhưng em cũng muốn nhìn thấy nụ cười của bố! Bố là quan trọng nhất với em...Thế mà...

         Nói xong, Anna òa lên khóc, tiếng khóc của cô như vang lên nỗi khổ đau trong tâm trí cô. Cái tiếng khóc của cô khàn khàn, nức nở và to lắm, dường như cái tiếng khóc, cái tiếng gào thét của cô đang phủ đầy lên vũ trụ một gam màu tăm tối, một gam màu của sự cô đơn và bất hạnh, của sự lãnh lẽo và mệt mỏi trong cô.

         Thấy Anna khóc như vậy Shikamaru cũng cảm động, nước mắt cậu cứ rưng rưng như chỉ chờ để trào ra, để ùa ra thành dòng nhưng rồi cậu lấy tay lau những giọt nước mắt đi. Shikamaru lấy từ trong túi áo ra một vài tờ giấy rồi đưa cho Anna, dụng ý bảo cô hãy lau nước mắt của mình đi.

-C-Cảm ơn anh...anh tốt bụng thật...

-Không có gì đâu. Giúp người là công việc của chúng tôi mà.

         Anna nhẹ lau nước mắt của cô đi rồi cả hai đều khẽ cười một tiếng. Trong lòng Anna giờ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, như vơi bớt được đi nỗi niềm mà cô giấu kín bấy lâu. Cô hít một hơi thật sâu và thở ra một cách nhẹ nhõm, từ từ.

         Vừa đến lúc đấy cùng vừa đến hoàng hôn, khung cảnh này yên tĩnh mà chứa chan bao cảm xúc. Vũ trụ có màu lại rồi. Có lẽ nỗi buồn cũng chỉ là nhất thời mà con người không thể né tránh, nó đến rồi sẽ qua thôi.

-Ta nên quay lại chỗ Ivan thôi Anna nhỉ?

-Vâng.

         Cả hai người vừa bước vào căn nhà với nụ cười trên môi. Nhòm ngó xung quanh nhưng họ lại chẳng thấy Ivan đâu cả. Họ tìm khắp gian nhà mà chẳng thấy Ivan. Nụ cười trên môi họ dần biến mất, thay vào đó là sự lo lắng bồn chồn hiện lên trên đôi mắt họ.

-IVANNNNNN!!! ANH Ở ĐÂUUUU!!!

-SẾP ƠIIII!!! SẾP ĐÂU RỒIIIIII!!!

         Cả hai tìm Ivan đến tối chẳng thấy đâu, họ còn đi hỏi cả những nhà hàng xóm xung quanh mà cũng chẳng có lấy thông tin gì về Ivan cả. Cuối cùng cả hai thở dài trong bất lực, chỉ biết túm đầu túm tóc vì chẳng ai trong họ biết Ivan sẽ làm gì tiếp theo.

         11 giờ 50 phút, cả hai người đang lau dọn nhà cửa và giữ nguyên hiện trường, Anna nhìn cái xác của bố mà lại cảm thấy tủi thân, Shikamaru nhìn vậy nhưng cũng chẳng biết làm gì. Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa, Ivan bước vào. Cả hai đều bất ngờ nhìn vào Ivan.

-Ivan!

-Sếp! Sếp đã đi đâu vậy? Bọn em tìm sếp cả chiều đấy!

-Tôi đã biết đáp án của vụ này!

         12 giờ 27 phút, Hanmon về đến nhà. Nhìn vào xác người chồng, bà nhìn qua camera trong phòng của Anna thấy cô đang ngủ, bà quay lại liền đá cái xác một cái.

-Đáng ghét! Ông chết là đúng! Ông đúng là vô tích sự! Ông nuông chiều con bé quá mức làm cho nó cứ ỷ lại ông! Ông lúc nào cũng bênh con bé! Tôi muốn nó đi học thêm để nó bằng bạn bằng bè mà ông lúc nào cũng can ngăn! Ông không bao giờ hiểu được tôi cả! Tồi tệ! Cả cái cách dạy con rẻ rách của ông nữa! Con chúng ta, Anna không cần người bố như ông!

-Chúng tôi đã ghi âm lại.

Hanmon giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Ivan và Shikamaru từ dưới bàn chui lên.

-Những lời nói của bà đã chứng minh rằng bà chính là thủ phạm!

-Sếp nói đúng! Hanmon Lauriel! Bà có tội!

-C-Cái gì?! Sao các người còn ở đây ?! T-Tôi tưởng hai người đã về lâu rồi cơ mà!!! A-À! Hiểu nhầm! Là hiểu nhầm thôi!

-Không có hiểm nhầm gì ở đây cả! Bà Hanmon Lauriel, hãy để sếp của tôi giải thích cách cô gây án !

         Bà Hanmon lùi lại vài bước rồi quỵ xuống sàn, Ivan bước đến gần bà ta hơn với đôi mắt nghiêm nghị mà như có thêm chút ghê tởm trong đấy.

-Bà Hanmon Lauriel, bà biết chồng mình có thói quen nấu ăn đêm nên để chuẩn bị cho kế hoạch giết chồng của mình, bà đã chuẩn bị một cuộn dây điện, và dây cót kèm thêm một hộp điện nữa. Để giải thích ngắn gọn và dễ hiểu thì cách làm của bà như sau: Trước hết, bà đã lật ngược dao lại để chắc chắn khi chồng bà dùng dao, ông ấy phải chạm phải lưỡi dao. Bà đã cắt một đoạn của vỏ dây điện và đấu nó vào lưỡi dao, do nhà có nhiều vết nứt nhỏ xuyên qua cả tường và cái giá đựng dao ở góc tường nên bà có thể nối dây ra bên ngoài ngôi nhà mà không bị phát hiện do bị khuất tầm nhìn. Ở bên ngoài, bà đã giấu tất cả những đồ tôi kể trên ở bãi rác gần nhà. Bà đã nối dây cót và cuộn dây điện vào cái hộp điện đấy và thiết lập làm sao cho dòng điện vào dây cót đủ nhỏ để ngăn cho nó hoạt động và dòng điện vào dây điện lớn đến nỗi có thể giết được người. Khi chồng bà chạm vào con dao, dòng điện lập tức làm cho chồng bà chết, đồng thời làm đoạn nối giữa hộp điện và dây điện bị chập, làm cho toàn bộ dòng điện lúc đấy được dồn vào dây cót, kéo dây điện từ nhà bà về bãi rác.

-Tôi nói có đúng không? Bà Hanmon?

          Vừa dứt lời, Ivan lấy từ dưới gầm bàn ra một hộp điện, một cuộn dây điện và một cái dây cót, ném xuống trước mặt bà.

-Đúng...Là tôi làm...

-Có vẻ bà cần giải thích với Anna đấy.

         Hanmon bất ngờ nhìn về phía căn phòng của Anna, thấy cô đang đứng trước cửa, nước mắt òa xuống.

-Mẹ...?

         12 giờ 55, Hanmon Lauriel bị cảnh sát áp giải về đồn. Bà Hanmon nhìn lại Anna lần cuối, thấy trong cô chỉ có sự thất vọng, tuyệt vọng và vô vọng.

-Ra vậy...Mẹ xin lỗi con...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net