Bong_Gon_Team

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình làm Thực Hành Trước Nhé !!
Cảm Ơn Ạ :vvv

Thực Hành
_____________________
[Tự Sát]

Tử Thao mở mắt ra, cố gắng định hình mọi thứ trong bóng tối sâu thẳm đang vây quanh cậu. Thận trọng bước từng bước nhỏ về phía trước, tay khẽ đưa ra quờ quạng sang hai bên hòng tìm kiếm sự hiện diện của bất cứ đồ vật hay con người nào trong cái khoảng không sâu hun hút đang trực chờ nuốt chửng lấy cậu. Đột nhiên tay cậu chạm vào một vật cản, còn có các hình chạm khắc mà trong một vài giây ngón tay lướt qua đó, Tử Thao vẫn chưa thể xác nhận được. Dùng cả bàn tay mà áp vào vật thể kia, sau đó ấn lên từng nơi quanh thứ đó một cách cẩn trọng, cho đến tay tay cậu sờ được vào một vật cứng hình tròn thì cậu mới biết... bản thân đang đứng trước cánh cửa.

Lưỡng lự chạm lên tay nắm kim loại mà lướt đầu ngón tay xung quang nó, cậu không biết khi đẩy cửa ra sẽ là một thế giới như thế nào, so với nơi này có thể tốt hơn không? Quay đầu nhìn lại nơi mình vừa đi qua, thế giới đó vẫn như vậy tĩnh lặng và mịt mờ. Bình thường cậu rất sợ bóng tối, lại càng sợ ma, nhưng không hiểu sao trong tình huống này cậu lại hết sức bình tĩnh, giống như đã bỏ lại hết những điều lo lắng kia mà tập trung suy nghĩ chuyện có nên mở cửa hay không. Thời điểm bây giờ thì điều đó mới thực sự quan trọng.

"Cạch"

Cánh cửa từ từ mở ra, vài tia sáng từ phía bên kia thế giới, ở sau nơi đó lọt vào trong này. Cậu dần nhìn ra tay của mình, cùng mũi giày thể thao, tay áo khoác bóng chày màu đỏ mình đang mặc. Mạnh dạn bước hẳn chân sang, ánh mặt trời chói chang làm cậu thấy lóa mắt mà nhanh chóng nhắm chặt lại để bảo vệ mình. Nắng chiếu lên người Tử Thao mang hơi ấm đến với không gian cậu đang đứng, gió thổi qua lại kéo theo hơi lạnh đặc trưng của những ngày chuyển mùa. Là thu sang đông. Thời khắc này rất quen thuộc, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng này cũng rất quen thuộc. Tử Thao từ từ mở mắt lần thứ hai, nơi đây rực rỡ sắc màu, là sân vận động của trường đại học mà cậu là sinh viên ở đó, ngoài kia mấy cậu trai mặc đồ thể dục đang kiên định chạy theo trái bóng màu cam cứ đập lên xuống trên sân. Chàng trai tóc vàng có được bóng, anh chạy qua cánh trái dùng kĩ thuật của mình vờn đối phương rồi đột nhiên ném nó về phía đồng đội của mình. Tiếc là lực tay anh quá mạnh, quả bóng chệch khỏi quỹ đạo vượt ra ngoài sân, không cẩn thận đánh trúng cậu sinh viên năm nhất đang chăm chú xem bọn họ chơi bóng ở ngoài kia. Người đó là...

"Tử Thao."

Người bạn ngồi cạnh cậu bỗng hét lên. Máu từ trên trán cậu chảy xuống thành vệt dài, nhanh chóng lướt qua má mà rơi xuống bộ đồng phục trắng cậu đang mặc in thành vệt đỏ thẫm. "Thủ phạm" hơi sợ hãi mà chạy ra đột nhiên không nói không rằng dùng tư thế bế công chúa mà đưa cậu tới phòng y tế. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh cùng "nạn nhân" là cậu, trong ánh mặt trời đang chuyển ráng chiều tà, mái tóc vàng của người kia đột nhiên sáng bừng lên rất đẹp, rất rất đẹp.

"Chỉ là vết thương ngoài da không cần đi viện chụp cắt lớp, nhớ ba ngày một đến đây thay băng, cũng không nên ngủ muộn quá."

"Tôi là Ngô Diệc Phàm, có gì cần cứ gọi theo số này. Xin lỗi cậu."

Anh là sinh viên năm cuối, đội trưởng đội bóng rổ là công tử con nhà giàu ngay từ ngoại hình, hoàn cảnh xuất thân đến năng lực học tập, chơi thể thao đều thuộc dạng xuất sắc. Có thể nói là nam nhân hoàn mỹ của xã hội. Có được số điện thoại cũng không dám gọi, thực ra vết thương chẳng nghiêm trọng, tự cậu cũng khắc phục được thì gọi cho anh ta có khi còn bị cho rằng mình đang đào mỏ, vin vào một vết thương bé xíu mà ăn vạ. Đối với một chàng trai những điều như vậy là không chấp nhận được, cậu chỉ đơn thuần lưu số cũng không nghĩ sẽ liên lạc thêm gì. Câu chuyện đến đây tại sao lại không kết thúc đi?

"Này cậu sao rồi? Đã tháo băng được chưa?"

"Tôi mới tháo sáng nay, cảm ơn anh."

"Ừm"

Anh ấy thường rất kiệm lời, nếu có lỡ gặp nhau ở đâu đó cậu đưa tay lên chào thì người kia chỉ đơn thuần gật nhẹ đầu, coi như quá quen biết mà cũng rất xã giao. Lúc cùng chọn món trong nhà ăn cũng thấy anh chỉ món, ít khi gọi tên chúng, cô nhân viên hỏi thêm canh rau hay đồ ăn kèm đều gật đầu hoặc lắc đầu, thỉnh thoảng mới mở miệng "Dạ không... dạ có", đều là bộ dáng điềm tĩnh lạnh lùng, lời nói ra chẳng quá mười từ. Nhưng lúc nhắn tin cho cậu lại đặc biệt nói nhiều, hỏi nhiều cũng rất dễ chịu, vui tính hay chọc cười lời nói ra có sức mạnh đến bức người ta không thể cãi lại. Vừa bá đạo vừa dễ thương. Bản thân Tử Thao cũng không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy nữa.

Chẳng qua là vì yêu.

Đột nhiên mọi vật xung quanh cậu lại trở về với bóng tối lần nữa. Nhưng chưa cần phải đi tìm cánh cửa ở đâu thì ánh nắng ban trưa đã chiếu thẳng vào gương mặt cậu khiến Tử Thao lại phải nhắm mắt để tránh đi.

"Em thích anh. Nhưng mà nếu anh sợ tình cảm này thì anh có thể không nhận nó. Chỉ là... dừng kì thị em được không?"

Giọng của bản thân vang lên trong không gian tĩnh lặng làm cậu mở mắt. Là sân thượng của trường. Cậu của hiện tại sau khi mở cảnh cửa gỗ nhỏ kia ra hình như đang ở một chiều không gian khác, nơi mà kí ức ở lại trong những ngày tháng cũ của thời sinh viên. Ngày ấy cậu yêu thầm một đàn anh lớp trên, người mà ngay ngày đầu cậu theo bạn mới quen ra sân thể dục xem đàn anh chơi bóng đã làm lỡ tay ném trúng đầu cậu. Người hay nói chuyện lạnh lùng, chỉ thấy "ừ... ừm... không", nhưng cũng rất dỗi dịu dàng mà hỏi rằng vết thương đã lành chưa? Lắng nghe mấy chuyện trên trời dưới đất của cậu, không phán xét, không chỉ trích luôn ủng hộ. Người đó chính là anh ấy, là Ngô Diệc Phàm mà Tử Thao của quá khứ đang dồn hết cam đảm mà tỏ tình.

"Anh không kì thị em. Chỉ là em biết anh không phải cái... nhưng mà anh lại không thể bỏ mặc em. Chúng ta cứ như vậy bí mật quen nhau em có thấy thiệt thòi không?"

Bạn gái của Diệc Phàm kém anh một tuổi, là tiểu thư môn đăng hộ đối nghe nói cũng chỉ mới quen ba bốn tháng nhưng anh đối với cô ấy rất đặc biệt, thường hay cười một chút, cũng hay nói nhiều một chút. Cậu biết điều đó, rất rõ ràng. Nhưng cậu thích anh, thích nhiều đến mức sau lưng cô ấy đi tỏ tình với anh, gật đầu đồng ý làm tình nhân nho nhỏ của anh, sau đó ở trong vòng ôm ấm áp của anh nở nụ cười hạnh phúc. Ừ thì là trò đùa, nhưng Tử Thao của lúc đó không thể nghĩ nhiều hơn được, cứ bước một chân biết đâu lại tới được thiên đường.

Phải. Là thiên đường.

Một lần nữa cảnh vật lại biến chuyển, cậu của quá khứ mở cánh kim loại có gắn kính mờ màu trắng ra, mặt trời từ cửa sổ tràn vào trong căn phòng nho nhỏ hơi bừa bộn. Là phòng trọ của cậu. Bọn họ từ sau hôm đó gặp nhau cũng tỏ ra thản nhiên, không thân thuộc, thỉnh thoảng vô tình thấy nhau cũng chỉ đơn thuần chào hỏi, cậu vẫn theo những người khác ra cổ vũ cho anh, đôi lần cũng gặp người con gái kia ở đó. Lúc anh chơi bóng xong đều cố tình về sớm hơn một chút, nếu nán ở lại sẽ thấy cô ấy dùng khăn lau mồ hôi trong khi anh ngửa cổ uống nước, rồi anh đưa tay xoa đầu mà mỉm cười với cô ấy. Hạnh phúc thật. Hạnh phúc đến mức tim cậu bỗng nhói đau.

"Em ăn cơm chưa?"

"Thưa sếp đã ăn rồi ạ."

"Ngoan."

Ngoan thì được thương. Anh vẫn hay nói câu đó. Khoảng thời gian buổi tối là lúc Tử Thao mong chờ nhất, người kia sẽ cùng cậu nhắn tin đến khua, trong những dòng chữ hiện trên màn hình đó thì họ là của nhau, sống trong thế giới ngọt ngào của mấy lời hỏi han, vài câu nói lãng mạn, những chuyện từ có chủ đích đến vẫn đề linh tinh to lớn như quốc gia đại sự đến phòng bên cạnh có cậu bị biến thái lấy mất một cái quần con, lúc này đang ôm chăn mà lo sợ đến ngày bị tập kích bất ngờ, như thế sẽ tan nát đời trai mất. Cậu gửi đi bất cứ tin gì đều cười rất hạnh phúc, hồi hộp chờ tiếng điện thoại báo tin nhắn lại, lúc nào cũng ngoan ngoãn không nhắc vấn đề bạn gái của anh, hỏi đều trả lời, khi nào cũng có mặt. Giống như con thú nhỏ vui thích chạy chơi quanh chân của chủ nó, sau đó người kia sẽ ôm nó lên lòng, vuốt ve bộ lông, con vật mơ màng rơi vào trong cảm xúc hạnh phúc cùng thoải mái dễ chịu, sau đó sẽ càng cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn mà lấy lòng chủ mình hơn. Cậu cũng từng nghĩ chỉ cần ngoan thì anh sẽ thương cậu.

Thương mãi mãi.

Ngô Diệc Phàm chia tay bạn gái. Vì có lỗi với cậu, vì bất lực đứng nhìn cậu dựa vào một góc tường mà gạt tay anh ra sau đó khóc đến thở cũng không thở nổi, cả con người lẫn linh hồn đều hỗn loạn khi Tử Thao thấy anh cùng cô gái kia hôn môi. Thời khắc đó người kia là yêu cậu thật lòng. Sau đó một thời gian ngắn thì anh đứng trước cửa phòng trọ của cậu nói rằng hãy chuyển về chung cư nơi anh đang sống, bọn họ cùng với nhau, luôn luôn vui vẻ.

"Anh và cô ấy đã kết thúc rồi. Không cần biết phải tổn thương ai chỉ cần không tổn thương em thì bất cứ điều gì tàn nhẫn anh cũng làm. Tử Thao, theo anh về đi."

"Vâng"

Đồ đạc của cậu được chuyển đi rất nhanh, sau khi sống chung bình thường mấy chuyện ghi bài, đi thi của bản thân anh đều rất hời hợt, dù sao cũng là chàng công tử con nhà giàu, học chỉ cần đủ để giúp đỡ công ty của gia đình, bằng cấp có gì quan trọng đâu. Nhưng Tử Thao lại để tâm nên anh cũng ngoan ngoãn mà học bài, thắp đèn ôn thi đến nửa đêm khiến cậu vui đến ngủ không được theo anh, cứ áp tai sang phòng bên cạnh cố gắng mường tượng anh nhíu mày nhớ bài, sau đó ghi ra vài phép tính anh chưa giải được. Như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi. Bọn họ ngoài giờ cậu lên lớp, anh đi làm thì cùng đi siêu thị, cùng mua sắm, cùng xem phim, anh giúp cậu chuyện lau dọn nhà cửa, cậu giúp anh làm đồ ăn. Người kia thích nhất là thịt bò mỹ, mì ý cùng trái kiwi đều là đồ đắt tiền, cậu vì anh học làm thêm những món đó lần nào anh cũng cười nói rất ngon rồi xoa nhẹ đầu cậu, cùng xử hết sạch đám đồ trên bàn không sót thứ nào. Thực ra anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, là người rất ấm áp, cũng có chút trẻ con. Chỉ có cậu nhìn ra điều đó.

Thật tốt.

"Anh luôn ở đây để bảo vệ em, không làm em mệt mỏi, anh chỉ muốn em cười thôi nên đừng nghĩ linh tinh nữa nhé?"

Cậu trong thời điểm đó cảm động đến bật khóc, sau đó ôm ghì lấy anh, áp mặt vào vòng ngực rộng lớn của anh mà nức nở xin lỗi vì mình quá trẻ con, lại không tin tưởng anh mà nghĩ chuyện chẳng ra gì, sau đó giận lẫy nói nặng lời với anh. Cả hai đều là nam nhân, không tự nhiên cũng sinh ra cảm giác xã hội này sẽ có ngày cướp anh khỏi tay cậu, bởi những lời đàm tiếu, những định kiến đã ăn sâu vào trong lòng họ cả ngàn năm nay, cản trở con đường thăng tiến của anh. Nếu tình yêu của Tử Thao là sai trái thì cậu sẽ bước đi, nhưng người kia không những không tức giận còn lựa lời nói chuyện với cậu rất dịu dàng.

Căn phòng Tử Thao của hiện tại đang đứng bỗng mờ tối trở lại, đèn được tắt, ánh trăng hắt qua khung cửa sổ bằng kính cũng không chiếu rọi được bất cứ thứ gì. Không khí trở nên ám muội, nóng bỏng và đầy đam mê. Môi cậu chạm lên môi anh, quay cuồng trong nụ hôn ngọt ngào, giống như sóng biển hết lớp này đến lớp khác va vào bờ, nhấn chìm nhau trong đêm không ngủ này. Những ngón tay lướt trên lớp quần áo, vuốt ve làn da trần mềm mịn, đầu lưỡi hư hỏng dò xét trên thân thể cậu, mỗi lần nó đi qua đều để lại dấu vết của sự chiếm hữu, Hoàng Tử Thao là thuộc về Ngô Diệc Phàm. Xúc cảm như núi lửa phun trào trong lòng cậu, cả người cậu nóng bừng, đỏ ửng không cách nào giảm nhiệt, hai cơ thể trần trụi áp sát lại, khoái cảm chạy dọc quanh sống lưng làm cậu mất kiểm soát, mơ hồ ôm lấy cổ anh, sau đó nương theo chuyển động của vật thể đang đánh chiếm cả thân xác lẫn linh hồn cậu, ngày một tiến sâu vào trong, chạm đến phần mềm yếu nhất của cơ thể cùng trái tim cậu.

"Ahhh... Phàm... ưm... em yêu anh..."

"Anh cũng yêu em."

Bỗng nhiên thế giới đó xoay chuyển dữ dội, cảnh vật giống như chiếc tivi đã cũ trở nên nhạt nhòa, chạy qua lại không ngừng trước mắt cậu. Tử Thao hoảng hốt nhìn xung quanh, cố gắng đưa tay mong tìm được bất cứ thứ gì để bám lấy, để tựa vào nhưng thế giới này rỗng không, chỉ có cậu là thực thể duy nhất tồn tại. Đưa tay tự ôm lấy bản thân mình, cậu ngồi xuống để mặc cho những mảng sáng tối mờ nhạt kia cứ biến chuyển xung quanh mình, vang vọng bên tai là tiếng cười của anh, của cậu. Một ngày mùa hè rực rỡ ánh mặt trời, anh đứng trong vườn phơi quần áo của bọn họ, cậu ngắm anh làm việc vui thích đến không ngậm khuôn miệng đang cười của mình lại được. Anh quay đầu lại nhướn mày nói

"Nhìn gì?"

"Nhìn anh đẹp trai."

Một ngày mùa đông, gió thổi lạnh buốt tai. Cậu ốm nằm trên giường trán còn đặt chiếc khăn lạnh, anh tất tả chạy đi nấu cháo, pha nước ấm cho anh uống thuốc, thay khăn lạnh, nằm cạnh ôm lấy cậu để Tử Thao không thấy khó chịu nữa.

"Như thế này anh sẽ bị cảm theo em đấy."

"Em khỏe mạnh là được rồi."

Thế giới đó bỗng dừng lại. Khung cảnh xung quanh dần trở nên rõ nên, là một ngày chuyển mùa như thời khắc bọn họ gặp nhau, trong căn nhà mà bốn năm nay cậu sống rất đỗi yên bình đó. Anh xếp đồ vào vali rất gọn gàng, giống như mọi lần lúc anh đi kì hợp đồng ở nước ngoài cậu đều giúp anh kiểm tra xem có còn thiếu thứ gì không. Nhưng cậu của lúc đó đứng tựa vào cánh cửa phòng ngủ, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, cả người mệt mỏi không còn sức sống. Bọn họ từ nửa năm nay không còn tìm được tiếng nói chung nữa, chuyện cãi nhau cũng xảy ra thường xuyên hơn, lần nào cũng rất căng thẳng, anh mỗi khi đó đều ra khỏi nhà đóng sầm cửa lại hôm sau lại về nói chuyện thẳng thắn, sau đó gỡ đi những vướng mắc của bọn họ. Mỗi người nhường nhịn nhau một chút, hòa thuận chung sống.

Rồi cũng đến lúc câu chuyện nhạt dần, anh ít về nhà hơn, bữa cơm hai người vui vẻ nay chỉ có mình cậu tự nấu, tự ăn thế giới ngọt ngào, ấm áp kia bỗng trở nên cô đơn lạnh lẽo. Tử Thao lạc lối trong xúc cảm của chính mình, cuối cùng thì anh cũng đi. Trở về nhà của cha mẹ mình để tiếp quản công ty bên đó, ở một vùng đất quá xa so với tầm tay của Tử Thao có thể với đến được. Là Canada. Căn nhà này anh mua cũng đứng tên cậu, là quà sinh nhật năm cậu tròn hai mươi đều để lại hết mọi thứ. Chỉ có Ngô Diệc Phàm bước đi.

"Chúng ta không thể có kết cục khác được sao?"

"Không. Anh chỉ là thằng khốn nạn thôi, em đừng vì anh mà khóc làm gì, ngay từ đầu đã không phải là yêu rồi."

"Không thể có lí do khác sao?"

"Em trẻ con làm nũng quá, nên anh chán. Chán rồi còn không đủ rõ ràng thì thế nào mới rõ ràng?"

Cậu mở lớn mắt. Giọt nước nóng hổi chưa kịp rơi bỗng khô lại, bàn tay đang nắm lấy tay anh bỗng trở nên cứng nhắc, những ngón tay lạnh ngắt trượt qua tay anh sau đó buông thõng xuống. Ngô Diệc Phòng quay đầu nhìn cậu. Lặng Im. Sau đó liền kéo chiếc vali mà bước ra khỏi cánh cửa của căn nhà đó.

"Cạch"

Tấm gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, tay nắm bằng kim loại sơn màu vàng kim sáng đóng chặt lại. Tử Thao lúc này mới nhận ra nó, chính là cánh cửa dẫn cậu tới nơi này. Cậu của quá khứ cứ như vậy quỳ xuống sàn nhà mà gào khóc. Mọi thứ xung quanh cậu vụn vỡ, tan biến. Trong không gian tĩnh mịch, sâu thăm thẳm một màu đen đặc trước mắt chỉ có cậu cùng bản thể của mình ở thời gian đau lòng kia là tồn tại. Cậu đứng im tại chỗ nhìn bản thân mình khóc đến mềm yếu ngã nhào xuống đất. Khi ấy cậu nhớ mình không ngừng tự hỏi bản thân xem đã làm gì sai, cậu vẫn ngoan như ngày đầu, còn anh thì kêu chán, ai sai ai đúng lúc này chẳng quan trọng nữa. Ai vẫn ở lại và ai vẫn đi thôi.

Thực ra là bốn năm hay tám năm, mười năm... ngay cả gần cuối đời đi chăng nữa thì khi cảm xúc đã chấm dứt mọi thứ cũng không thể tiếp tục. Chẳng ai yêu ai đến ngàn năm cả, hơn nữa câu chuyện của bọn họ ban đầu cũng là anh muốn chơi đùa, mạo hiểm ở sau lưng người mình đang quen có nhân tình khác. Cậu may mắn chiếm được trái tim anh một lúc, chỉ là không đủ may mắn để chiếm được cả đời. Ngô Diệc Phàm quả nhiên là chưa từng yêu Hoàng Tử Thao. Mà chỉ thích thôi thì chưa đủ để nói đến mãi mãi. Kết cục như vậy ngay từ đầu cậu đã phải nhận ra rồi. Chỉ là Tử Thao biết như thế cũng đã quá muộn, mà cậu thì thường luôn luôn nhận ra mọi thứ quá muộn. Ngay cả lúc đó.

Căn phòng ánh lên tia nắng dịu nhẹ của mặt trời mùa đông. Hơi ấm lan tỏa dần trong không khí, chiếu rọi mọi thứ trong căn nhà nhỏ của anh và cậu, chén bát vẫn còn chưa kịp rửa, quần áo trong vườn vẫn chưa kịp cất đi, chiếc ấm đun nước cấp tốc, cứ mỗi khi nước nguội đi lại tự động hâm nóng kêu lên tiếng báo nước vừa sôi lần thứ năm tính từ đêm qua tới giờ. Sàn nhà lênh láng máu đông đặc lại, men theo đường gạch lát sàn mà tỏa ra khắp nơi. Tử Thao ngồi xổm xuống. Im lặng nhìn mình nằm bất động giữa vũng máu đó, bờ môi tím tái, gương mặt trắng bệch không sức sống chỉ có viền mắt của cậu mà anh hay trêu rằng giống hệt gấu trúc nhỏ là vẫn giữ được màu sắc của mình. Ngô Diệc Phàm vẫn không về.

Không gian xung quanh cậu không hề thay đổi, chỉ có Tử Thao là dần biến tan. Thì ra việc cậu làm là ngu ngốc, nhưng tình yêu là thứ khiến người ta nhu nhược nhất, trở nên hèn mọn như vậy, không có anh ta liền tìm đến cái chết, bỏ mặc hết thảy mọi thứ trên đời, ở lại làm ma trong căn nhà từng cùng với anh ta sống hạnh phúc trước kia. Thực ra Tử Thao là cô nhi, năm lên đại học cũng là thời điểm phải ra khỏi nơi nuôi nấng mình hết năm tháng học sinh mà tự bươn chải. Lại gặp được Ngô Diệc Phàm như mặt trời mùa đông rọi vào trái tim cậu, đem anh ta trở thành cả thế giới sau đó ngoan ngoãn, bình lặng sống trong thế giới đó, chẳng muốn tranh giành với ai nữa, cũng không cần lo lắng nữa. Nhưng rồi thế giới đó sụp đổ, cậu cũng vì thế sụp đổ theo. Cuối cùng kết thúc cuộc đời mình như vậy. Đến lúc biến tan này vẫn không định hình được là nên hận anh ta hay không? Dù sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

"Hoàng Tử Thao – Nam – Hai mươi ba tuổi. Được phát hiện tự sát trong khu nhà mình đang ở."

Địa ngục thực ra không đáng sợ.

The End

Tui ngồi suốt 2 tiếng 30 phút và kết quả ....Rất Đói Bụng ....
_________________________

Lý Thuyết

1. Bạn viết truyện được bao lâu rồi ?
Trả lời : Vâng , khoản 4 tháng vì trước khi tham gia Watt mình có tham gia vài cuộc thi Viết Văn ....nhưng mình vẫn cảm thấy , mình viết truyện khá tệ .

2. Thể loại bạn cảm thấy mình giỏi nhất là gì ?
Trả lời : Thường Author sẽ viết truyền bằng cách cảm nhận từng chi tiết và lời nói của thực tại sau đó chuyển khai nó thành câu chuyện của chính mình và thật sự yêu thích nó .. nên mình nghĩ Fanfiction và lãng mạng ( ngôn tình ) là thích hợp với mình nhất ...

3. Bạn cảm thấy mình cần cải thiện kĩ năng gì ?
Trả lời : Tất Cả !! Vì không có một Author nào là hoàn hảo , họ nổi tiếng nhưng họ vẫn có điểm yếu "viết truyện hay cũng sẽ có người viết hay hơn" nên vì vậy mình cần phải cải thiện tất cả những thứ một Author tốt cần có !!!

( Và đây là Test của mình , mình làm bằng cả tấm lòng và đạt 4090 chữ . Mong team duyệt !! )
Gomawo ....
#Su ( Suhye )
Tag : Bong_Gon_Team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#test #trả
Ẩn QC