28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu lại trở về khung cảnh ngày ấy khi chị Dream tự tử nhưng lần này cậu có thể thoải mái điều khiển mọi hành động của mình rồi, Dunk đã được nói chuyện với chị rất nhiều, không còn là cảm giác bất lực khi phải trơ mắt nhìn Dream gieo mình xuống ban công nữa.

"Dunk à đừng đi theo chị nữa, em phải trở về cuộc sống của em rồi." Dream mặc trên mình chiếc váy trắng tinh không tì vết, khuôn mặt cô bây giờ tràn đầy vẻ hạnh phúc.

"Không, em muốn theo chị cơ. Từ nhỏ đến giờ chẳng phải chị đi đâu cũng dắt theo em sao, chị không được bỉ em đâu." Dunk nũng nịu nắm lấy tay Dream, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất.

"Không được, em phải ở lại. Nếu em theo chị rồi thì ba mẹ chúng ta phải làm sao đây, còn cả hai đứa con em nữa. Em định bỏ hết sao."

Cậu trầm ngâm không đáp, chị Dream nói đúng cậu còn có ba mẹ và hai đứa bé nữa. Nhưng cậu cũng không muốn xa chị.

"Nghe lời chị nốt lần này đi Dunk, em luôn là em trai nhỏ ngoan ngoãn mà phải không? Quay về lo cho ba mẹ, chị vẫn sẽ luôn ở bên em mà." Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má của cô gái trẻ, cô cầm lấy đôi tay của em trai mình một lúc rồi thân ảnh dần tan biến vào trong không gian.

Dunk vẫn không khỏi sững sờ, cậu nhận thấy được hơi ấm từ tay người kia dần dần biến mất.

"Được, em sẽ nghe lời chị mà."

Rồi từ đằng sau vọng lại Dunk nghe thấy có tiếng trẻ con khóc ré lên, cậu không biết nữa nhưng cảm giác đau lòng đến lạ, tiếng khóc ấy cứ kéo dài mãi không ngừng làm trái tim cậu không khỏi quặn lại. Bản năng từ trong chính tiềm thức của mình thôi thúc Dunk đi đến để dỗ đứa bé đó, tuy nhiên nó ở đâu chứ.

"Con, con...của mình."

Dunk mở mắt bừng tỉnh dậy, hơi thở cậu vô cùng gấp gáp, miệng vẫn lẩm bẩm, "Con..con đâu rồi."

Sự tỉnh dậy của Dunk khiến Joong cùng hai cô hộ lý trong phòng hoảng sợ một phen, rồi chuyển sang bất ngờ và vui mừng.

"Dunk em tỉnh rồi." Joong đã khóc, hắn khóc vì cuối cùng sau ba tháng hôn mê Dunk đã chịu tỉnh lại.

Hắn chạy đến ôm chặt cậu vào lòng mà khóc, hôm nay quả là ngày hạnh phúc nhất của đời hắn. Trái ngược với dáng vẻ hạnh phúc của Joong, Dunk vẫn bần thần không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu bất chợt nhận ra chiếc bụng cao ngất quen thuộc của mình không thấy đâu nữa.

Một suy nghĩ đáng sợ bủa vây lấy cậu, chẳng nhẽ Bell đã cướp con cậu đi rồi.

"Con, con tôi đâu rồi. Trả con lại cho tôi." Dunk điên cuồng gào thét khiến Joong đang ôm chặt cậu trong lòng hoảng sợ.

"Bình tĩnh đi em, con chúng ta kia mà, hai cô mau bế tụi nó lại đây." Nghe những lời này của hắn mới khiến cậu thôi la hét mà trở lại bình tĩnh, trước mắt Dunk là hai cục nhỏ xíu tròn tròn nhìn vô cùng dễ thương. Hai đứa bé đã hết khóc lớn nhưng chúng vẫn còn nấc khẽ lên.

Dunk hai mắt ngấn lệ nhìn con mình, chúng vẫn khỏe mạnh và điều quan trọng hơn cả, hai đứa đều ở đây với cậu. Đưa tay nhận lấy bé Mochi từ tay hộ lý, cậu cẩn thận nhìn con trai mình bằng ánh mắt đầy trìu mến mà quên đi mọi thứ xung quanh. Joong đứng bên cạnh hạnh phúc đến phát điên lên nhưng hắn vẫn cố kìm lại, hắn kể lại tóm tắt cho Dunk nghe những chuyện đã xảy ra trong lúc cậu hôn mê.

"Đây là anh trai lớn của chúng ta, thằng bé tên là Mochi."

"Là con trai sao?"

"Đúng vậy."

"Còn đây là công chúa nhỏ cũng là thành viên bé nhất nhà, Soju." Dunk bây giờ mới kịp nhớ ra ngẩng đầu lên nhìn đứa con còn lại của mình, khác với anh trai mình Soju có những nét giống Joong rất nhiều.

Dunk vội ra tín hiệu muốn cô hộ lý đem bé Soju đến cho cậu bế.

"Từ từ đã Dunk em mới tỉnh dậy bế hai đứa nó sẽ mệt lắm, anh đi gọi bác sĩ kiểm tra cho em trước đã." Joong vội lên tiếng ngăn cản.

"Không cần, chỉ cần là con tôi thì điều gì tôi cũng sẽ chịu được." Dunk kiên quyết nói, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Soju đang được bế về phía mình.

"Nếu vậy thì anh giúp em bế Mochi nhé." Thấy Dunk im lặng không trả lời Joong ngầm coi cậu đã đồng ý, hắn khom người xuống cẩn thận bế cục vàng nhỏ của mình lên tay, 2 tháng trước Joong đã được học một khóa đào tạo chăm sóc trẻ em vô cùng bài bản vậy nên bây giờ đối với việc bế hai bé cũng dễ như ăn bánh.

Mochi đang được ở gần ba nhỏ của mình vô cùng vui vẻ liền bị ba lớn bắt mất đi khiến cậu bé đầy ấm ức khóc lên ăn vạ, đương nhiên Dunk đâu thể nào chịu được cảnh con trai nhỏ của mình khóc, cậu quay sang lườm Joong một cái.

Cu cậu thành công được ở lại trong vòng tay ấm áp của ba nhỏ, Dunk chuyển Mochi nằm sang một bên tay của mình, tay còn lại nhẹ nhàng nhận bé Soju ôm vào trong lòng. Con gái cậu có khác vô cùng đáng yêu, trong lúc anh trai mình quấy khóc đủ điều Soju chỉ lặng yên nằm một bên. Đôi mắt đen láy đầy ngây thơ của cô bé khẽ nhìn chăm chăm vào Dunk, sau đó nở một nụ cười khiến trái tim cậu như nở hoa.

Sao mà đáng yêu vậy chứ.

Ôm được hai bảo bối của mình trong tay khiến Dunk khóc vì hạnh phúc, cậu đã mong chờ ngày hai đứa trẻ ra đời biết nhường nào.

Rất nhanh sau đó bác sĩ đã đi vào kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Dunk, thấy cậu tỉnh dậy ai cũng đều vui sướng trong lòng nhất là Joong. Đôi mắt của hắn chưa lần nào rời khỏi bóng hình nhỏ bé đó.

"Sức khỏe của cậu ấy đã ổn định rồi, chỉ cần nằm viện để chúng tôi theo dõi 2 ngày nữa thôi, nếu hai ngày sau cậu ấy vẫn khỏe thì hoàn toàn có thể xuất viện về nhà."

Bác sĩ nói xong liền chúc mừng cả nhà rồi đi ra ngoài.

Dunk nằm trên giường được mọi người nâng như nâng trứng trên tay, ba mẹ cậu bắt cậu ngồi im không được đụng chạm bất kì thứ gì, ngay cả bế hai đứa bé cũng không cho. Mặc cho Dunk có nài nỉ như nào vẫn không được bởi trên đời này chỉ có hai ông bà là người duy nhất có thể trị được tính của con ông bà.

Nói vậy nhưng mẹ Joong cùng mẹ Dunk vẫn bế hai bé Mochi, Soju lên giường nằm cạnh cậu, chỉ là không cho cậu bế thôi. Kể từ khi ba nhỏ tỉnh dậy hai đứa bé như bám hơi mà cả ngày chỉ đòi ở cạnh Dunk, mọi người có làm như nào cũng không được, rõ ràng hai đứa này lúc trước ngoan ngoãn lắm mà sao giờ học cái tính xấu ăn vạ này ở đâu.

Đến ngay cả Joong, 'bảo mẫu' riêng của hai bé cũng bị xếp vào hàng ghét bỏ, đến giờ uống sữa Joong chỉ cần vừa nhấc Mochi hoặc Soju rời xa Dunk chưa đầy hai bước chân, ngay lập tức nó lại khóc ré lên. Nhưng vừa được quay lại chỗ cậu, nó lại nín khóc.

Dunk nở một nụ cười đầy hạnh phúc, đúng là không uổng công cậu mang nặng đẻ đau sinh ra chúng mà.

Thái độ của Joong đối với Dunk rất tốt nhưng cậu luôn tìm cách né tránh đi, chuyện giữa cậu và hắn đến một lúc nào đó chắc chắn sẽ phải kết thúc.

"Dunk, dậy ăn tối đi em." Joong đánh thức con mèo nhỏ đang nằm ngủ trên giường bệnh, cả ngày nay chơi với hai bé con khiến Dunk quên mất cả nghỉ ngơi, giờ mới thấy mệt mà lăn ra ngủ.

Hắn dùng ánh mắt đầy sủng nịnh mà nhìn người yêu mình, nhẹ nhàng gọi cậu dậy.

Đang trong giấc ngủ ngon liền bị làm phiền khiến Dunk vô cùng khó chịu, tính gắt ngủ lại quay trở lại, "Ai mà phiền phức vậy chứ."

"Tối rồi Dunk, ăn cơm đi không em lại đau dạ dày mất."

Dunk nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền mở mắt, cậu nằm trên giường đánh giá Joong một lượt, người đàn ông này vừa dịu dàng lại ân cần với cậu suốt mấy ngày nay nhưng là một người đã từng bị hắn lừa đến hai lần, Dunk biết tất cả những gì Joong đang thể hiện đều là dối trá.

"Bây giờ mọi người không có ở đây, anh không cần giả bộ phải ân cần chu đáo lo cho tôi đâu." Dunk nói bằng giọng ghét bỏ. Cả căn phòng bệnh bây giờ chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

"Em nói vậy là sao?"

"Đừng giả ngu nữa Joong, tôi thừa biết rằng anh chẳng yêu tôi nhiều như anh thể hiện đâu nên hãy ngừng đóng kịch lại đi. Điều đó làm tôi thấy ghê tởm."

"Anh xin lỗi."

"Ngoài hai từ này anh còn có thể nói cái gì khác không, không, anh cứ xin lỗi rồi lại xin lỗi. Người ta xin lỗi là để tự sửa chữa bản thân mình nhưng anh đã làm cái mẹ gì chứ, anh vẫn thế và chẳng thay đổi gì."

Đúng là lỗi của hắn, hắn là một thằng vô dụng, chính tay hắn đã hủy hoại người mình yêu.

"Em tin anh đi Dunk, anh thừa nhận mọi lỗi lầm của mình trong quá khứ, anh là một thằng khốn nạn, là anh đã cướp chị em khỏi tay em, nhưng Dunk, tình yêu của anh dành cho em là thật."

"Anh nghĩ tôi tin anh sao." Dunk cười phá lên như đang nghe một câu chuyện cười, nhưng nước mắt không hiểu vì sao lại tuôn rơi.

"Anh biết là tôi yêu anh, tôi yêu anh rất nhiều, những năm tháng ấy dù có bị anh hành hạ đủ đường nhưng tôi cũng không một lời oán trách anh. Nhưng đó chỉ là đã từng thôi Joong, ngay khoảnh khắc anh lén lút sau lưng tôi, tôi đã biết tình yêu tôi dành cho anh nó không mạnh mẽ như vậy, đến nỗi có thể tha thứ cho anh."

Joong không nói gì chỉ nhìn Dunk nói trong đau khổ, hắn muốn chạy đến ôm cậu vào lòng, hắn muốn là tấm khiên che chắn mọi đau khổ giúp cậu, nhưng Dunk sẽ cho hắn làm vậy sao.

"Joong chuyện của chúng ta cứ hận rồi lại yêu quá dài rồi, chúng ta nên chấm dứt tại đây thôi. Ngày kia sau khi xuất viện tôi sẽ theo ba mẹ về Canada và đương nhiên hai đứa bé cũng vậy, mong từ giờ đến về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Joong hoảng hốt, cuối cùng em ấy vẫn muốn rời xa mình xa.

"Đừng mà Dunk, anh không cho phép em đi đâu hết, cả hai đứa nhỏ cũng vậy. Làm ơn xin đừng rời xa anh."

Hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy guộc của cậu mà cầu xin nhưng đổi lại chỉ nhận được cái hất tay vô tình từ Dunk.

"Tránh ra đừng đụng vào người tôi."

"Em hận anh như nào cũng được, cứ mắng anh, đánh anh đi. Nhưng anh không cho phép em rời xa anh đâu."

"Đừng cố chấp nữa Joong, sẽ chỉ càng làm cho cả anh lẫn tôi đều cảm thấy khổ sở hơn thôi. Chúng ta tốt nhất nên giải quyết trong bình yên đi. Chẳng phải người anh luôn tâm niệm trước đó đã về rồi sao, hãy đến với cô ta đi."

"Anh chỉ yêu mình em thôi Dunk."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net