CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiển nhiên, Quý lão gia tử không biết việc này, nếu không ông cũng sẽ không tức giận đến mức không đứng được.

Chẳng qua nghĩ nhiều người ở đây, Quý lão gia tử cuối cùng vẫn ổn định, chỉ là trên mặt miễn cưỡng cũng không cười nổi.

"Hy vọng mọi người hôm nay sẽ vui vẻ, không say không về." Quý Quang Viễn giống như không biết tin tức của mình lớn như thế nào, cuối cùng còn mang theo tươi cười mà kết thúc bài phát biểu.

Trên sân khấu ánh đèn tắt đi, đại sảnh vốn dĩ yên lặng bây giờ đã ồn ào tiếng người đến người đi.

Thỉnh thoảng vẫn có người nhìn Quý Việt Châu bên này.

Thời Ngu cẩn thận quan sát biểu cảm Quý Việt Châu một chút, thấy được ánh mắt anh một chút đều không có gì khác biệt, giống như đã sớm biết việc này, bộ dáng không để ý.

Quý Việt Châu nhìn bộ dáng tò mò của cô, nhướng mày: "Sao vậy, nhìn tôi giống tức giận lắm à? Em hẳn đã nghe không ít lời đồn ở bên ngoài, không nhìn ra tôi không tức giận sao?"

Thời Ngu lắc đầu, ngữ khí ghét bỏ: "Anh trai, cha anh thoạt nhìn giống như không được thông minh."

"Làm sao em biết?" Quý Việt Châu không nghĩ tới cô trả lời như thế này, dở khóc dở cười hỏi.

"Có con trai thông minh lợi hại như anh lại không để ý, cố tình thích cái đồ ngu ngốc vô dụng, chẳng lẽ còn không ngu ngốc à?" Thời Ngu nói những lời này rất chân thành.

Bởi vì trong cốt truyện cũng có tình tiết này, chỉ là lúc đó nguyên chủ cho rằng Quý Việt Châu không được coi trọng, đi lấy lòng Quý Dung Dung với Quý Càng Lâm.

Kết quả đương nhiên là không bao lâu đã bị đại vai ác ghét bỏ.

Sau đó không đến nửa năm, Quý gia cũng trực tiếp tuyên bố phá sản.

Cho nên Thời Ngu nói Quý Quang Viễn là ngu ngốc thật đúng là không phải nói bậy, người này xác thật đầu óc không quá thông minh.

Quý Việt Châu nhìn thấy giọng điệu Thời Ngu nói như thật, lập tức đã bị chọc cười: "Thật đúng là không thông minh."

"Hì hì, còn không phải sao."

Hai người đang nói chuyện, có phục vụ lại thông báo Quý Việt Châu đi lên lầu hai, là Quý lão gia tử tìm.

Quý Việt Châu gật gật đầu, "Đi thôi."

Mới đến trước cửa phòng mà phục vụ nói, đã nghe thấy tiếng dạy dỗ từ trong phòng truyền ra: "Quý Quang Viễn, anh đúng là nghịch tử!"

"Con chỉ đem cổ phần cho con trai của con, sao lại thành nghịch tử?"

"Con trai? Việt Châu không phải con của anh à?"

"Không phải nó còn có Khải Quang sao, con đem Quý thị giao cho Càng Lâm cũng rất công bằng."

Sau đó là vài tiếng thùng thùng, tiếng Quý lão gia tử phẫn nộ "Quỳ xuống".

Quý Việt Châu đứng ở trước cửa, ánh mắt không thay đổi, Thời Ngu cũng ở bên cạnh anh nghe vở tuồng này.

Nghe được khúc sau còn vui sướng khi người khác gặp họa mà còn nhỏ giọng bên tai Quý Việt Châu: "Bị đánh à, xứng đáng lắm."

"Bất quá, lão gia tử này cũng đánh không mạnh."

Lời nói này còn mang theo ý vị thâm trường, Quý Việt Châu rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ đơn giản của cô, nhéo nhéo vành tai cô: "Em còn biết."

"Anh cả, bên trong ba còn đang bị đánh, anh còn có thể cùng phụ nữ tán tỉnh ở bên ngoài." Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện cà lơ phất phơ.

Thời Ngu cùng Quý Việt Châu quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông đang cười nửa dựa vào tường, hai tay ôm ngực.

Đối phương vóc dáng rất cao, diện mạo cùng Quý Việt Châu có vài phần tương tự, nhưng so với ngũ quan hoàn mỹ lại góc cạnh rõ ràng của Quý Việt Châu, cậu ta lại nhu hòa hơn, khóe miệng hơi hơi nâng lên mang theo vài phần tà khí.

Hiển nhiên, người này chính là em trai cùng cha khác mẹ của Quý Việt Châu, người con trai được nuông chiều - Quý Càng Lâm.

"Nghe nói anh cả không gần nữ sắc, so với tôi có tiền đồ hơn nhiều, xem ra lời đồn đúng là không thể tin, ánh mắt anh chỉ là cao hơn tôi."

Lúc nói, ánh mắt Quý Càng Lâm đặt trên người Thời Ngu quét tới lui, làm người ta cảm thấy không thoải mái.

"Nghe nói nhị công tử Quý gia chính là phế vật chỉ biết chơi bời lêu lổng, tôi lại cảm thấy tin đồn cũng rất đáng tin." Khóe miệng Thời Ngu cười cười, nói một câu liền mạnh mẽ bịt miệng người khác.

Quý Càng Lâm này ghét nhất người khác nói cậu ta là phế vật, đặc biệt từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều so sánh cậu ta với Quý Việt Châu, khi còn nhỏ còn so cả thành tích.

Trong những năm Quý Việt Châu mất tích, cậu ta được trải qua mấy năm thư thái, kết quả Quý Việt Châu trở về, lại trở thành thần thoại trong lòng mọi người, chưa nói tới sau này Quý Việt Châu lại trở thành ông chủ Khải Quang.

Kinh Thị có bao nhiêu người nói Quý Quang Viễn đầu óc có bệnh, cưng chiều một tên phế vật, nói Quý Càng Lâm cậu ta so với Quý Việt Châu lại càng giống phế vật.

Cho nên nghe được lời Thời Ngu nói, nháy mắt sắc mặt trầm xuống.

Gắt gao nhìn chằm chằm Thời Ngu, sau một lúc lâu mới hiện lên tươi cười ác liệt: "Lá gan cô cũng thật lớn, thật sự cho rằng anh cả sẽ luôn che chở cô? Cũng chỉ là một tình nhân thôi."

"Tình nhân so với cái em trai phế vật danh không chính ngôn không thuận này còn thân cận hơn nhiều, Quý tiên sinh chính là nguyện ý che chở tôi đấy, anh ghen ghét à?"

Thời Ngu vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Rõ ràng biết Quỳ Càng Lâm nghe không nổi sự thật về thân phận của cậu ta, Thời Ngu còn cố tình chọc vào chỗ đau, chưa nhìn thấy mặt đối phương khó coi đến xấu hổ sao?

Quý Việt Châu lúc này cuối cùng đã biết Thời Ngu bắt nạt Quý Dung Dung cùng Lâm Lâm như thế nào.

Nhìn bộ dáng cậy sủng mà kiêu của Thời Ngu kia, Quý Việt Châu buồn cười mà lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Quý Càng Lâm, ánh mắt lạnh lùng: "Em trai, ăn nói cẩn thận."

Rõ ràng anh chỉ nói sáu chữ, ngữ khí cũng rất bình thường, Quý Càng Lâm lại giống như bị chôn chân tại chỗ.

Như đang nhớ tới sự việc kinh khủng nào đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net