CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Việt Châu thấy vậy, sau đó không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, còn mang theo Thời Ngu vào cùng.

Đến khi hai người đã vào phòng, Quý Càng Lâm mới nhận ra mình vừa bị một ánh mắt của Quý Việt Châu dọa sợ.

Giống như hồi nhỏ, mỗi lần anh ta muốn cướp cái gì của Quý Việt Châu, anh đều sẽ ánh mắt lạnh băng bình tĩnh nhìn chằm chằm mình, mặc kệ đồ vật đã bị cướp đi.

Nhưng không bao lâu, Quý Càng Lâm sẽ mất đi càng nhiều đồ, thời gian dài sau mới biết là do Quý Việt Châu giở trò quỷ, nhưng lại không có bất cứ chứng cứ gì.

Về sau liền sinh ra sợ hãi đối với ánh mắt của anh.

"Cmn!" Quý Càng Lâm phẫn nộ mà đấm vào tường, sau đó mới vào phòng.

Trong phòng, Quý Quang Viễn quỳ trên mặt đất, Quý lão gia tử giải thích với Quý Việt Châu: "Việt Châu, sự việc lần này là ba của con hồ đồ, cháu cũng biết rồi đấy, cháu yên tâm, cháu vĩnh viễn có một phần của Quý thị."

"Ta tuổi lớn, ba cháu cũng là cái đồ không có đầu óc, Càng Lâm còn trẻ không thể làm chủ được, Quý thị vẫn là nhờ vào cháu." Quý lão gia tử tiếp tục nói.

Quý Việt Châu nghe Quý lão gia tử giải thích, sắc mặt vẫn bình thường, mắt kính vàng che đậy ánh mắt, làm người ta không biết anh đang nghĩ gì.

Quý Càng Lâm mới vừa vào cửa nghe thấy lời này, sắc mặt biến đổi.

Lại là như vậy, lại là như vậy, bởi vì Quý Việt Châu sinh ra trước, cho nên Quý lão gia tử vĩnh viễn cảm thấy anh so với mình hữu dụng hơn.

Quý Càng Lâm đè nén sự không thoải mái trong lòng, cố ý cười phá lên: "Đúng rồi đấy anh cả, ông nội nói đúng, chúng đều là người một nhà, Quý thị chắc chắn sẽ luôn có một phần cho anh, em còn nhỏ tuổi, cũng cần anh giúp đỡ, anh lại là anh ruột của em, cũng không nên mặc kệ em nhỉ?"

"Xuy." Thời Ngu phát ra một tiếng cười nhạo.

Sau đó nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng.

"Cô cười cái gì?" Quý Càng Lâm hung tợn mà trừng cô.

"Tôi buồn cười ở chỗ, rõ ràng anh chỉ nhỏ hơn Quý tiên sinh một tuổi thôi, còn không biết xấu hổ nói mình còn nhỏ tuổi." Thời Ngu di chuyển tròng mắt, "Quý tiên sinh, anh xem có buồn cười không?"

Đúng vậy, rõ ràng Quý Càng Lâm chỉ nhỏ hơn Quý Việt Châu không đến một tuổi, vậy mà Quý lão gia tử hay Quý Quang Viễn, đều coi anh ta là đứa trẻ không hiểu chuyện.

Ngược lại, Quý Việt Châu chỉ lớn hơn một tuổi mà có được đế quốc của chính mình, nói ra thật khôi hài.

"Ừ." Quý Việt Châu rốt cuộc cũng nói từ đầu tiên kể từ khi vào phòng, biểu cảm trên mặt tựa như dịu dàng hơn.

Trên mặt Quý lão gia tử cũng mang theo ý cười ôn hòa, một bộ dáng giống như vô cùng hài lòng: "Việt Châu à, bên cạnh cháu rốt cuộc cũng có người quan tâm cháu."

Nhưng ông cũng không hỏi tên Thời Ngu, bởi vì ở trong lòng Quý lão gia tử, Thời Ngu chỉ là tạm thời ở bên để mua vui mà thôi.

"Là một cô gái nhỏ." Giọng điệu Quý Việt Châu cưng chiều, thoạt nhìn rất coi trọng Thời Ngu, "Ngu Ngu, cùng tới hỏi thăm ông nội."

Xí, Thời Ngu bị cái xưng hô này ở trong lòng trợn trắng mắt.

Người đàn ông này, cố tình.

Quý lão gia tử quả nhiên thay đổi sắc mặt, Thời Ngu giả bộ không nhìn thấy, phối hợp với Quý Việt Châu, hì hì cười: "Gặp qua ông nội."

Trên mặt đầy chữ cậy sủng mà kiêu.

Quý lão gia tử dưới ánh mắt nhàn nhạt của Quý Việt Châu, miễn cưỡng trả lời: "Tốt."

Quý Việt Châu lúc này mới nhéo nhéo tay Thời Ngu: "Ngu Ngu, em ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với ông nội."

"Cháu cũng ra ngoài trước đi Càng Lâm." Quý lão gia tử điều chỉnh tốt tâm tình, nói với Quý Càng Lâm đứng bên cạnh.

Thời Ngu ngoan ngoãn đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa, đột nhiên quay đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn: "Ông nội, chút nữa gặp lại."

Quý lão gia tử mặt lại trầm.

Thời Ngu lúc này mới cười hì hì ra cửa.

Ngay sau đó Quý Càng Lâm ra tới, cửa phòng từ bên trong bị đóng lại.

Thời Ngu với Quý Càng Lâm đứng hai bên cửa, không ai nói chuyện.

Nhưng ánh mắt Quý Càng Lâm vẫn quét tới lui trên người Thời Ngu.

Trong ánh mắt đã duyệt qua vô số phụ nữ của Quý Càng Lâm, đây tuyệt đối là cực phẩm, hoàn hảo như được thần thánh vẽ mặt cùng với dáng người hoàn mỹ, chỗ nào cũng như được thần linh ban cho.

Phụ nữ như vậy, cho dù tính cách có ác liệt chút cũng không phải không thể chịu đựng.

Quan trọng nhất chính là, đây là người phụ nữ của Quý Việt Châu, Quý Càng Lâm từ trước đến nay thích đoạt đồ vật của anh.

Mặc kệ bị dạy dỗ bao nhiêu lần, vẫn thích tái phạm.

"Anh cả tôi là một người đàn ông lạnh nhạt vô tình, từ nhỏ đã vậy, vừa ngang ngạnh vừa thẳng thừng, cô đi theo anh ta chắc cũng không quá dễ chịu?" Quý Càng Lâm bỗng nhiên mở miệng.

"Đừng giả vờ, tôi biết anh ta hôm nay chỉ cố ý biểu hiện như vậy."

Người hiểu mình nhất chính là đối thủ của mình, Quý Càng Lâm đúng là không có đoán sai.

"Anh muốn nói gì?" Thời Ngu quay đầu nhìn anh ta, biểu tình lạnh băng.

Khi cô nhìn người khác như vậy, tựa như nữ thần không thể xâm phạm, Quý Càng Lâm cảm thấy càng thèm muốn, "Không bằng cô ở cạnh tôi, tôi đối với phụ nữ càng hào phóng càng săn sóc hơn, anh cả tôi cho cô bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô gấp đôi."

Ít nhất hào phóng hơn Quý Dung Dung cùng Lâm Lâm.

Thời Ngu cười tủm tỉm mà nhìn hắn, tự luyến hỏi: "Anh muốn tôi ở cạnh anh vì tôi lớn lên xinh đẹp sao?"

Quý Càng Lâm cho rằng cô buông lỏng, gật gật đầu: "Cô rất đẹp, tôi thích."

Thời Ngu đi hai bước qua phía anh ta: "Tìm bạn gái không thể chỉ nhìn mỗi giá trị nhan sắc."

Quý Càng Lâm nghe vậy, ở trong lòng hiểu rõ, tự tin mà bĩu môi, anh ta cũng chỉ là tìm tình nhân mà thôi, người phụ nữ này còn muốn làm bạn gái anh ta, đúng là nghĩ hơi nhiều.

Quả nhiên chỉ là loại phụ nữ ham hư vinh.

Nhưng Quý Càng Lâm thật sự thích vẻ đẹp của Thời Ngu, càng thích cảm giác đoạt người trên tay Quý Việt Châu.

Anh ta biết phụ nữ thích nghe cái gì, cho nên nhanh nói: "Tôi đương nhiên không phải chỉ nhìn mỗi mặt, tôi cảm thấy tính cách cô cũng rất đáng yêu..."

"Không phải." Thời Ngu lắc đầu, đánh gãy lời nói anh ta, cười khanh khách mà nhìn anh ta.

"Ý tôi là, tìm bạn gái không chỉ nhìn giá trị nhan sắc của người ta, mà còn phải nhìn lại chính mình."

"Thực xin lỗi Quý nhị thiếu gia, con người tôi ghét mấy người thói hư tật xấu."

Thời Ngu cười hì hì nhìn hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net