CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì phải đi thử trang phục nên buổi sáng Thời Ngu không ngủ nướng, đã tỉnh giấc từ sớm.

Lúc tỉnh lại bên người như cũ không có ai, Thời Ngu tìm điện thoại, mới 7 giờ sáng.

Thời Ngu chưa ngồi dậy, Quý Việt Châu một thân đồ thể dục, đỉnh đầu đầy mồ hôi đã trở lại.

"Anh trai, buổi sáng tốt lành." Thời Ngu mềm mại như bông mà gọi anh.

Quý Việt Châu vốn dĩ đang định vào phòng tắm thì bước chân dừng một chút, đi đến mép giường nhìn cô: "Sớm vậy sao?" Anh vẫn nhớ bình thường lúc anh đi làm cô còn chưa dậy.

"Rõ ràng anh dậy còn sớm hơn." Thời Ngu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đêm qua lăn lộn đến rạng sáng, tên này vậy mà vẫn có thể dậy sớm đi tập thể dục, tinh lực ở đâu ra vậy chứ.

Bất quá nghĩ lại cơ bụng của anh, Thời Ngu cảm thấy ——— đàn ông tốt thì nên tự hạn chế.

"Không phải nói hôm nay muốn đi qua đoàn phim sao? Mau đứng dậy đi." Quý Việt Châu duỗi tay định nhấc người từ trong chăn ra.

Thấy bàn tay to của Quý Việt Châu đang duỗi lại đây, cô rụt người vào trong chăn, trên tay tên này toàn là mồ hôi còn dám chạm vào cô?

Nhưng Thời Ngu không biểu hiện trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh từ trong chăn: "Tôi nằm một lát rồi dậy sau."

Quý Việt Châu không chú ý tới hành động của cô, chỉ thấy cô làm nũng như vậy rất đáng yêu, nói với Thời Ngu hai câu rồi vào phòng tắm.

Thời Ngu chờ đến khi anh vào phòng tắm rồi mới bò từ trong chăn ra, cười hì hì rồi đi sang phòng khách kế bên để tắm.

Khi cô quay lại phòng ngủ để lấy quần áo, Quý Việt Châu đã tắm rửa xong đi xuống lầu.

Thời Ngu chậm rì rì mà chọn lựa váy, lúc đi xuống đã thấy Quý Việt Châu ngồi ở bàn ăn sáng.

Anh ăn rất nhanh, đã buông muỗng dĩa, chuẩn bị rời đi.

Thời Ngu chạy nhanh lại gọi anh: "Anh trai từ từ đã!"

Sau đó chạy lộc cộc vài bước tới trước mặt anh, ngửa đầu định giúp anh đeo cà vạt.

Kết quả giơ tay lên rồi mới phát hiện cà vạt được thắt rất chỉnh tề, không hề có bất cứ cái gì cho cô phát huy.

Tay Thời Ngu khựng lại giữa không trung.

Quý Việt Châu bị động tác của cô buồn cười, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Thời Ngu nghe thấy tiếng cười liền khó chịu, giương mắt trừng anh, âm dương quái khí mà nói: "Quý tiên sinh cũng quá tự giác đi."

"Ừ, tôi đã quen tự làm việc của mình." Quý Việt Châu vô cùng phối hợp mà nói, còn có thể nghe ra ý cười.

"Đáng ghét, trong TV không có diễn như vậy." Thời Ngu tức hộc máu, trả đũa nói: "Tất cả là tại anh, khi không lại thắt cà vạt chỉnh tề như vậy."

Quả thực là gây rối vô cớ.

"Phim truyền hình có lẽ sai rồi." Quý Việt Châu nghiêm chỉnh mà nói.

Nhưng vẻ mặt buồn bực của cô rất đáng yêu, Quý Việt Châu cúi đầu nhận sai: "Ừ ừ, đều là lỗi của tôi, trách tôi quá tự giác."

Thời Ngu:......

"Tôi mặc kệ, cà vạt này hôm nay tôi phải thắt!"

Nói rồi tay Thời Ngu cầm lấy cà vạt của Quý Việt Châu, không quan tâm mà tháo cà vạt ra sau đó thắt lại.

Vẻ mặt Quý Việt Châu bất đắc dĩ mà nhìn cô nghịch ngợm.

Chim hoàng yến quá muốn phục vụ chủ nhân, anh có thể dung túng cô một chút.

Chờ đến khi thắt xong, Thời Ngu mới vỗ vỗ vai anh, lại lùi ra sau hai bước, sau đó hài lòng gật đầu: "Rất đẹp trai!"

Bộ dáng đắc ý của cô thật sự quá đáng yêu, Quý Việt Châu rốt cuộc không nhịn được, xoa đầu cô hai cái.

"Tạm biệt Quý tiên sinh, không được làm xộc xệch cà vạt đâu nhé." Thời Ngu sợ anh làm hỏng tạo hình của mình, nhanh chóng kéo tay anh xuống, sau đó lắc lắc đầu với anh.

Quý Việt Châu gật gật đầu: "Ừ, đã biết."

Lúc này mới xoay người rời đi.

Thời Ngu nhìn bóng lưng của anh, âm mưu đã thực hiện được nên khoé miệng giương lên, lúc nãy cô cố tình siết chặt cà vạt của anh.

Ngạt chết anh đi, cẩu đồ vật, lão lưu manh!

Quý Việt Châu ra tới cổng đã thấy tài xế chờ ở bên ngoài, lúc lên xe còn hiện lên ý cười ở bên môi, trên tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại lúc vò đầu cô gái nhỏ.

Nghĩ đến buổi sáng cô ở nhà giống như cô vợ nhỏ giúp mình đeo cà vạt, trong lòng dâng lên sung sướng không rõ.

Cô vợ nhỏ?

Quý Việt Châu bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh sợ, khoé miệng tươi cười liền thu liễm lại.

Ngón tay Quý Việt Châu hơi hơi vuốt ve, bỗng nhiên có chút khó thở.

Nhịn không được ho khan 2 tiếng.

"Quý tiên sinh có gì cần phân phó?" Tài xế tận chức tận trách hỏi.

"Không có gì." Quý Việt Châu thấp giọng trả lời, lúc này mới ý thức được, hình như là do cà vặt chặt đến mức làm anh hơi khó thở.

Quý Việt Châu lại nghĩ đến lúc Thời Ngu ở cửa bộ dáng nghiêm trang thắt cà vạt, tức khắc bật cười.

Anh duỗi tay nới lỏng cà vạt, tâm tình lúc nãy đã tiêu tan.

Dù sao quan hệ hai bên đã được thoả thuận tiền hóa, mặc kệ cô gái nhỏ giả vờ hay là thật, ít nhất chứng minh cô thật sự cần đến mình.

Cô gái nhỏ đã dần dần học xong nghĩa vụ làm tình nhân, đối với Quý Việt Châu mà nói không phải là chuyện tốt còn gì?

Ít nhất trước khi anh phiền chán, anh sẽ nguyện ý che chở cho cô gái nhỏ.

Nghĩ như vậy, khoé miệng Quý Việt Châu nhanh chóng giương lên.

Thôi, bất quá lần sau dạy cô không cần thắt cà vạt chặt như vậy.

Sẽ ngạt chết người.

Phía Thời Ngu cũng đã ăn sáng xong.

Tài xế cùng Trương Hiểu đến biệt thự đón cô.

Ngày hôm qua lúc Thời Ngu được đưa về, Trương Hiểu đã nhìn thấy biệt thự, nhưng hôm nay nhìn thấy vẫn nhịn không được kinh ngạc cảm thán.

Đây là nơi ở của người có tiền sao?

Đặc biệt là lúc Thời Ngu một thân váy dài đỏ quay đầu nhìn về phía cô ấy, đôi mắt Trương Hiểu càng kinh ngạc hơn.

Thật ra Trương Hiểu mơ hồ biết, sau lưng Thời Ngu có một vị kim chủ, nhưng mà cô cũng không bất ngờ, cũng không thấy khinh thường, ngược lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Ở trong lòng Trương Hiểu, tuyệt thế đại mỹ nhân như Thời Ngu thì nên được ở nơi tinh xảo hoa mỹ như vậy, nên dùng những trang sức và quần áo tốt nhất.

Nếu cô ấy có tiền, cô ấy cũng muốn bao dưỡng đại mỹ nữ a a a!

"Đi thôi?" Thời Ngu thấy trợ lý nhỏ nhà mình phát ngốc, buồn cười mà nghiêng đầu hỏi cô ấy.

"Ừ ừ, buổi sáng tốt lành a Tiểu Ngu." Trương Hiểu phục hồi tinh thần lại, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt cô.

Rõ ràng ngay từ đầu gặp mặt vẫn là bộ dáng thành thục ổn trọng, hiện tại lại thật hoạt bát, rất phù hợp với khuôn mặt tròn của cô ấy.

"Em ăn sáng chưa?" Thời Ngu hỏi.

"Đã ăn rồi." Trương Hiểu vội vàng gật đầu không ngừng, lại giải thích, "Triệu ca nói hôm nay Tề ca bên kia có chút việc, cho nên em đi với chị qua đoàn phim."

Tề ca chính là Tề Tư Năm, chính là ảnh đế của năm nay.

Nghệ sĩ dưới trướng Triệu Vinh đều đã có địa vị, trên cơ bản không cần anh ta đi theo vào tổ hoặc là ở bên cạnh chiếu cố, anh ta phụ trách chủ yếu ở mảng tài nguyên.

Cũng vì vậy nên hôm qua Triệu Vinh mới có thời gian đi theo Thời Ngu, nhưng mà cũng sẽ có những chuyện khác phải làm, Triệu Vinh cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Cũng may hợp đồng Thời Ngu đã chắc như đinh đóng cột, hôm nay chỉ là đi thử tạo hình, cũng không cần người đại diện đi theo.

Hôm qua Triệu Vinh đã nhắn wechat cho cô về việc này nên cô cũng không có quá để ý, gật gật đầu: "Nếu như vậy chúng ta đi đoàn phim trước đi."

Sau khi tới đoàn phim, Vương Thủ Thật Vương đạo sẽ quan sát diễn viên đóng phim, không rảnh để đi theo nhìn tạo hình của Thời Ngu, nhưng người phụ trách rất tích cực dắt Thời Ngu cùng Trương Hiểu đi vào phòng hóa trang của đoàn phim.

Theo lý thuyết, Thời Ngu là tuyến 18, hẳn là cùng những người khác cùng xài chung phòng hóa trang.

Nhưng ngày hôm qua Triệu Vinh ký hợp đồng vì để tiểu tổ tông có hoàn cảnh tốt nhất, đưa ra yêu cầu là Thời Ngu phải được sử dụng một phòng hóa trang riêng.

Thời Ngu kỳ thật cũng không để ý cái này, nhưng Triệu Vinh luôn cảm thấy không an tâm nên liền mặc kệ anh ta.

Cũng vì vậy nên hiện tại Thời Ngu sử dụng một phòng hóa trang riêng, thợ trang điểm giúp cô làm tạo hình ngày hôm nay, Trương Hiểu chạy ra đi mua trà sữa cho cô.

Trình Nhu Y ở các giai đoạn đều có tạo hình khác nhau, trước đó thợ trang điểm đã thiết kế không ít tạo hình, hôm nay Thời Ngu tổng cộng thử mười mấy bộ.

Bất kể là đối với Thời Ngu hay thợ trang điểm thì đều vô cùng mệt mỏi.

Bộ đầu tiên Thời Ngu thử chính là tạo hình ở đoạn ngày hôm qua cô diễn.

Trình Nhu Y lúc mới xuất hiện vẫn là con gái nhà nông xinh đẹp, nàng không có quần áo tốt, nhưng lại thích cái đẹp, nên cho dù bần cùng cũng phải trang điểm đẹp nhất có thể trong khả năng.

Búi tóc của thiếu nữ không có trang sức đẹp đẽ quý giá, chỉ là một cái cài hoa tự làm, trên tai là khuyên tai trân châu mà thiếu niên nhà cách vách đưa cho nàng.

Sau khi Thời Ngu thay đồ xong, liền nghe được hết đợt này đến đợt khác tiếng hít mạnh.

Thợ trang điểm đều trừng thẳng mắt: "Oa."

Cho dù trang điểm đơn sơ cũng khó nén vẻ đẹp của nàng, đây chính là Trình Nhu Y xé sách bước ra!

Thời Ngu mặc bộ này đi qua studio kế bên để chụp hình.

Không ngoài dự kiến lại tạo một trận diễm lệ.

Cho tới khi chụp hình xong, thường sau đó thợ trang điểm còn phải dựa vào tình huống trước mắt để chỉnh sửa lại, bảo đảm phải phù hợp hình tượng nhân vật.

Một bộ phim tốt chính là như vậy, mỗi người trong đoàn phim đều không rời đi, [Trường Sinh Quyết] là web drama đầu tư nhất của Vương Thủ Thật, nên tự nhiên muốn làm thật hoàn hảo.

Nhưng thấy được ảnh chụp của Thời Ngu, thợ trang điểm cảm thấy không có bất cứ cái gì cần phải sửa.

"A a a đại mỹ nữ, tôi yêu cô quá." Thợ trang điểm Tiểu Tĩnh tỏ vẻ thập phần cảm động, ít nhất cho cô ấy bớt được không ít việc.

Ai mà không yêu đại mỹ nữ có thể giúp mình giảm bớt lượng công việc!

"Bình thường thôi bình thường thôi." Thời Ngu xua xua tay, nhưng biểu cảm trên mặt không có chút nào là khiêm tốn.

Tiểu Tĩnh nói cũng có phần là tình cảm thật, nhưng phần nhiều vẫn là cố ý lấy lòng, ở đoàn phim ít nhiều cũng sẽ có lợi.

Thời Ngu vừa tới đoàn phim là có thể có phòng trang điểm đơn, còn có vẻ đẹp có thể làm người khác đỏ mặt, ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt với cô.

Thời Ngu cũng không quá để ý, liền cười hì hì trêu ghẹo cùng với các cô.

Tiếp theo thay 3, 4 bộ quần áo nữa.

Mỗi một tạo hình vừa xong, Thời Ngu đều có thể khiến cho mọi người ở đây hít mạnh, Trương Hiểu làm nhan cẩu đã sắp hạnh phúc đến chảy ra nước mắt.

Cô có tài đức gì mà có thể làm việc cùng với đại mỹ nữ như vậy a a a!

Bởi vì mỗi một tạo hình quá đẹp, mấy người thợ trang điểm Tiểu Tĩnh đều kinh ngạc cảm thán đến chết lặng, thậm chí lúc thử xong bộ thứ năm, vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

"Cái này cũng quá đẹp đi!"

Bộ này của Thời Ngu chính là tạo hình sau khi Trình Nhu Y hắc hóa.

Sau này Trình Nhu Y đã hoàn toàn trở thành Ma tộc, nhưng tạo hình cũng không phải là trang phục màu đen hồng truyền thống.

Mà là một thân quần áo đỏ thẫm, đi kèm với trang sức, hoa điền màu đỏ giữa hai chân mày, tóc lại phức tạp hơn.

Vì trước kia là con gái nhà nông nên không có trang điểm và phụ kiện như vậy, lúc này trên người Trình Nhu Y đều là phụ kiện leng ka leng keng phức tạp lại xinh đẹp.

Khiến cho nhìn cô thoáng qua không giống người của Ma tộc giết người không chớp mắt, mà lại giống tiểu thư đài các xinh đẹp con nhà quyền quý.

Đây mới là trang phục phù hợp nhất với Trình Nhu Y từ trước đến giờ luôn yêu cái đẹp, ý thức cũng rất cao, ở thời điểm không có điều kiện vẫn luôn biết cách làm cho mình ở trạng thái xinh đẹp nhất.

Lúc Thời Ngu chuẩn bị đi chụp tạo hình này thì có người thông báo phía Vương đạo vừa lúc đã diễn xong, muốn cô đi ra để xem tạo hình.

Thời Ngu đương nhiên đồng ý, sau đó được người phụ trách dẫn đường.

Dọc theo đường đi Thời Ngu hấp dẫn không ít ánh mắt, lúc đến phim trường còn làm cho hiện trường nháy mắt yên tĩnh.

Vương Thủ Thật không ngừng gật đầu: "Không tồi không tồi!"

Lâm Vũ Nhiên vừa mới diễn xong, quay đầu liền thấy một thân màu đỏ, bước chân dừng tại chỗ.

Diễn viên đóng nữ 2 ở bên cạnh Chu Giảo Giảo tò mò mà dò xét bên kia một chút: "Diễn viên đóng Trình Nhu Y đến rồi sao?"

"Ừ." Lâm Vũ Nhiên lên tiếng.

Chu Giảo Giảo không thấy rõ Thời Ngu đang bị người ta vây quanh, tấm tắc hai tiếng: "Không phải nói là người mới sao, có phô trương quá không?"

Lời này của cô ta mang theo vài phần âm dương quái khí, làm Lâm Vũ Nhiên liếc mắt một cái: "Có thể là mọi người tò mò tạo hình của cô ấy."

"Nói đi nói lại, nhân vật này chọn lâu như vậy, Vương đạo khẳng định rất dụng tâm." Chu giảo giảo nói lại tiếp tục thử hỏi, "Lâm ca, không phải ngày hôm qua anh đi xem thử vai sao? Người mới này diễn thế nào, em nghe nói Vương đạo khen người ta tận lên mây xanh."

Chu Giảo Giảo còn chưa nói cô ta nghe nói người mới này là nghệ sĩ dưới trướng Triệu Vinh, Triệu Vinh này dắt ai cũng đều một đường nổi tiếng, chắc chắn có rất nhiều tài nguyên, không chừng có được vai diễn này cũng là do Triệu Vinh.

Còn mấy cái lời khen thiên phú dị bẩm, trong giới có rất nhiều người được khen.

Lâm Vũ Nhiên nghe được ý tứ khác của cô ta, không biểu hiện gì ra mặt, chỉ là khách khí nói: "Ngày mai cô ấy chính thức tiến tổ, đến lúc đó rồi sẽ biết."

"Vậy sao." Chu Giảo Giảo dẩu dẩu miệng, biểu tình có chút nghịch ngợm.

Cô ta đóng vai nữ 2, nhân vật là một tiểu công chúa ở Ma tộc vui vẻ hoạt bát, diện mạo bản thân cũng là loại mặt trẻ con phì phì dễ thương, dù có biểu cảm quái dị cũng sẽ thấy đáng yêu.

Thời Ngu căn bản không biết mình vừa mới xuất hiện đã tạo nên làn sóng thù ghét, nói hai câu với Vương đạo liền rời đi.

Hôm nay cô còn 7, 8 bộ phải thử, cô mới ra tới cũng chỉ thấy Vương đạo, còn những lời đồn nhảm nhí sau lưng mình, who cares?

Hết một ngày, Thời Ngu đã thử toàn bộ trang phục của mình, ảnh chụp hình có tận mười mấy bộ.

Thay từ sáng sớm tới 5 giờ chiều.

Vừa lúc đoàn phim kết thúc công việc, vì hoan nghênh Thời Ngu tiến tổ, Vương Thủ Thật mời mọi người trong đoàn làm phim ăn cơm ở một quán ăn gia đình.

Vì Thời Ngu chỉ là nữ 3 không có nhiều đất diễn, bản thân cũng chỉ là người mới trong showbiz nên bữa ăn không quá phô trương, tổng cộng có 2 bàn người, trên cơ bản là diễn viên chính, còn có Vương đạo với mấy phó đạo diễn.

Đến tối, nữ chính Giả Trịnh Lan, còn có Lâm Vũ Nhiên, Chu Giảo Giảo cùng nam 2 nam 3 đều có mặt.

Tuy nói rằng để chào mừng Thời Ngu, nhưng cô lại là người mới, trọng tâm bữa tiệc đương nhiên không phải cô.

Thời Ngu vừa xuất hiện liền nghe thấy một tiếng "xuy", cô nhìn về phía âm thanh phát ra, là nữ 2 Chu Giảo Giảo.

Thời Ngu không để ý, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống ở bên cạnh.

Bên cạnh là nam 3 Tôn Nguyên, rất nhiệt tình với Thời Ngu: "Chào cô nha."

"Chào anh." Thời Ngu cười tủm tỉm mà chào hỏi.

Một bữa cơm ăn đến hài hòa, nói đến cùng mọi người đều là lão làng trong showbiz, cho dù ở trong lòng khó chịu thì ngoài mặt cũng không làm quan hệ khó xử.

Vương đạo mấy người cơm nước xong liền về trước, nghe nói là buổi tối còn có đêm diễn, lúc sau chỉ còn lại mấy người không có đất diễn.

Tôn Nguyên chính là một trong số đó, anh ta đêm nay ở trên bàn cơm đối với Thời Ngu biểu hiện ra mười phần nhiệt tình, hiện tại ít người, càng rõ ràng hơn: "Tiểu Ngu em ngày mai tiến tổ đúng không, ngày mai anh không diễn, đến lúc đó đi xem em diễn a."

"Cảm ơn anh." Đừng nói hiện tại Thời Ngu bên người có Quý Việt Châu, cho dù là không có ai, hiện tại mục tiêu hàng đầu của cô cũng là kiếm tiền.

Couple trong đoàn phim rất thường thấy, nhưng có Quý Việt Châu là cực phẩm trai đẹp, Thời Ngu tạm thời không có hứng thú với đàn ông khác.

Cho nên giọng điệu lẫn thái độ Thời Ngu đều là khách sáo lại lãnh đạm.

Chu Giảo Giảo bên cạnh nghẹn cả buổi, bây giờ mới cười nói: "Này Tôn Nguyên, trước kia anh cũng không có nhiệt tình với em như vậy đâu!"

Diện mạo cô ta đáng yêu, tính cách tùy tiện, nói ra lời này còn mang theo vài phần nghịch ngợm, giống như có quan hệ cực tốt với Tôn Nguyên.

Nhưng chỉ có Thời Ngu nghe ra ý tứ muốn nhằm vào cô.

Tôn Nguyên giống như không nghe ra, ngượng ngùng mà vò đầu cười cười: "Anh chỉ hoan nghênh đồng nghiệp mới thôi."

"Vậy sao anh không đi xem em đóng phim?" Chu Giảo Giảo xoay chuyển tròng mắt, "Haiz, giờ anh cảm thấy người ta xinh đẹp hơn em chứ gì?"

Thời Ngu cũng cười: "Không nghĩ tới Chu tỷ tính tình không tốt, nhưng ánh mắt lại không tồi."

Chu Giảo Giảo năm nay 25, tuổi không tính là lớn nhưng ở đoàn phim cũng không phải nhỏ, chỉ nhỏ hơn mỗi nữ chính Trịnh Lan.

Nhưng cô ta ỷ mình có gương mặt bầu bĩnh, luôn thích tỏ ra đáng yêu, cho dù Lâm Vũ Nhiên nhỏ tuổi hơn nhưng vẫn gọi là Lâm ca.

Nên Chu Giảo Giảo không thích người khác gọi mình là chị.

Cho nên sắc mặt cô ta biến đổi, thậm chí không nghe thấy nội dung lời Thời Ngu nói, chỉ chú ý vào "Chu tỷ", mặt đen lại: "Cái gì?"

"Ý của tôi là ánh mắt của Chu tỷ khá tốt, có thể nhìn thấy tôi xinh đẹp hơn chị." Thời Ngu cười khanh khách mà nói.

"Xác thật có rất nhiều người khen tôi xinh đẹp, nhưng có thể được Chu tỷ tỷ khích lệ, tôi rất vui vẻ."

Rõ ràng là lời nói quá mức tự luyến, nhưng là đối với gương mặt dày của Thời Ngu, ngược lại không thấy nói quá mà lại vô cùng hợp lý.

Tôn Nguyên cảm giác được không khí không đúng, im lặng không nói lời nào.

Thời Ngu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, hèn nhát.

Trương Hiểu ngồi bên cạnh còn cười trộm ra tiếng.

"Thời Ngu, cô có ý gì?" Chu Giảo Giảo đen mặt.

"A, tôi chỉ đùa một chút thôi, Chu tỷ không lẽ lại tức giận sao?" Cảm xúc Thời Ngu vô cùng ổn định, trên mặt mang theo tươi cười, thoạt nhìn rất hòa thuận.

Ngay cả giọng điệu âm dương quái khí cũng là bắt chước Chu Giảo Giảo.

Chu Giảo Giảo nháy mắt im lặng, nếu như lúc này cô ta tức giận chắc chắn sẽ nháo tới mức khó xem, lại còn có có vẻ chính mình hùng hổ doạ người, rốt cuộc Thời Ngu cũng nói, cô chỉ là nói giỡn.

Càng đừng nói, phòng còn có những người khác, nháo lên cũng làm cho người khác chế giễu mà thôi.

Nhưng Chu Giảo Giảo nhẫn nại đối mặt với gương mặt của Thời Ngu, trong lòng cô ta sắp nghẹn đến chết.

Cho nên Chu Giảo Giảo dừng một chút, miễn cưỡng lộ ra tươi cười: "Không có gì, chỉ là tôi có hơi không quen người khác gọi là Chu tỷ tỷ."

"À thì ra là như vậy sao, vậy tôi đây gọi là Giao Giao tỷ đi?"

Vừa dứt lời, nụ cười cứng ngắc của Chu Giảo Giảo sụp đổ.

"Ngại quá Giảo Giảo tỷ, tôi ăn xong rồi, đi trước đây."

Thời Ngu căn bản không sợ đắc tội với ai, cũng không sợ bị người ta nói thành là ỷ thế hiếp người, phim trường vẫn ưu tiên kỹ thuật diễn trước, còn chưa nói sau lưng cô có Quý Việt Châu chống lưng, mà Chu Giảo Giảo chỉ là nghệ sĩ debut từ show giải trí.

Là vậy đó, có bối cảnh chính là có thể muốn làm gì thì làm.

Đêm nay Quý Việt Châu cũng trở về biệt thự, bởi vì hôm nay anh phát huy tác dụng chống lưng, lúc ở trên giường Thời Ngu phá lệ nghe lời, không dựt tóc Quý Việt Châu.

Quý Việt Châu kinh ngạc đồng thời cũng dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Động tác cũng càng thêm ôn nhu chút.

Đây chính là chim hoàng yến sắp bị anh thuần phục.

Quý Việt Châu sung sướng mà nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net