CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quý tổng?" Tài xế quay đầu nhìn về phía ông chủ đang ngồi ở ghế sau, còn Trương trợ lý hiểu chuyện xuống xe trước tìm nhân viên ở bãi đua xe nói chuyện.

"Đợi ở đây." Quý Việt Châu nói, đã kéo ra cửa xe.

Trương trợ lý vừa mới xuống xe, nhân viên công tác cũng chưa kịp chào hỏi, mà Quý Việt Châu đã nhịn không được muốn ôm cô vào lòng.

Càng tới gần, anh lại càng muốn đem người kéo vào trong ngực, hung hăng mà ôm lấy cô, không quan tâm bất cứ việc gì, chỉ muốn đem người khảm vào trong tâm hồn.

Quý Việt Châu một khắc đều chờ không được.

Anh cảm nhận được trong lòng mình đang không ngừng rung động, nói cho anh biết, anh cần cô!

Quý Việt Châu bước từng bước một về phía Thời Ngu.

Người chú ý tới Quý Việt Châu đầu tiên thật ra là Tô Nguyễn đang vây quanh Quý Dung Dung.

Cô ta trơ mắt nhìn Quý Việt Châu đi về phía Thời Ngu, duỗi tay định cản lại: "Quý học trưởng......"

Lúc này Thời Ngu cũng phát hiện ra Quý Việt Châu.

Cô giơ bàn tay đang cầm mũ dùng sức mà vẫy vẫy múa may với anh, trên mặt là xán lạn tươi cười, hưng phấn: "Quý tiên sinh!"

Người xung quanh quay đầu lại nhìn thấy người đang đi tới, sợ hãi tản ra.

Mà nhân viên được Trương trợ lý gọi tới cũng đã tới rồi, mọi người ở đây chỉ có thể chậm rãi rời đi.

Bước chân Quý Việt Châu càng lúc càng nhanh, anh bước đi tới trước mặt Thời Ngu.

Thời Ngu hưng phấn mà thở phì phò, đã lâu rồi chưa được lái xe sung sướng tràn trề như vậy, adrenalin khiến cho cả người cô có hơi kích động: "Quý tiên sinh, sao anh tới đây được thế..."

Giọng nói còn chưa dứt, bàn tay to của Quý Việt Châu trực tiếp nắm lấy sau cổ của Thời Ngu, hung hăng hôn xuống, chặn lại hoàn toàn lời nói của cô.

Qúy Việt Châu hôn vô cùng mãnh liệt, mặc kệ hiện tại anh đối với Thời Ngu dịu dàng nhiều thế nào, chỉ cần ở trên giường anh đều thích hôn cô như thế.

Gân xanh trên tay nổi lên, mang theo dục vọng khó giấu.

Thời điểm người xung quanh rời đi cũng không nhịn được mà nhìn trộm qua hướng bên kia, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông dung mạo tuấn mỹ, đem vị thần nữ vừa rồi hôn xuống.

Trong lòng cả kinh, không ai dám tiếp tục nhìn nữa, nhanh chân chạy mất.

Rất nhanh mọi người chung quanh đều rời đi.

Chỉ còn lại mấy người Quý Dung Dung đang ở đó, nhìn về phía Quý Việt Châu và Thời Ngu.

Quý Việt Châu hôn được một lúc liền buông Thời Ngu ra, chủ yếu là cô lại bắt đầu kéo tóc của anh, trước mặt người ngoài anh lại không thể đem người ôm vào trong ngực dạy dỗ, đành phải buông cô ra.

Mới vừa buông ra, Thời Ngu liền ngửa đầu trừng anh: "Sao tự nhiên lại hôn tôi!"

"Muốn hôn em." Quý Việt Châu dùng mu bàn tay cọ xát môi cô, giọng điệu tỏ vẻ hợp tình hợp lý, trên mặt còn mang theo ý cười.

"Nhiều người nhìn như vậy, không được hôn nữa." Thời Ngu từ trên xe nhảy xuống, nhìn về phía cách đó không xa ám chỉ.

Quý Việt Châu nhìn động tác tùy tiện của cô, đành phải một tay giúp cô xuống, một tay đem người kéo vào trong lòng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía đám người Tô Nguyễn.

Hai chiếc xe cách nhau không xa, bọn họ chỉ cách nhau ba đến năm mét.

Tô Nguyễn nhìn thấy Quý Việt Châu từ lúc anh bắt đầu xuống xe, trơ mắt nhìn anh đi đến trước mặt Thời Ngu, nhìn anh hôn Thời Ngu, nhìn anh lộ ra sủng nịch tươi cười với Thời Ngu.

Mặt Tô Nguyễn trắng bệch, ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay sắc nhọn dùng sức đâm vào lòng bàn tay để làm mình thanh tỉnh.

Chỉ là một thế thân, vì cái gì mà Quý Việt Châu lại đối xử với Thời Ngu như vậy?

Tô Nguyễn ổn định đầu óc, đi lên phía trước hai bước: "Quý học trưởng, em..."

Quý Việt Châu không quen biết cô ta, cũng không nghe cô ta nói, chỉ là quay đầu nhìn về phía ghế phụ, Quý Dung Dung đang choáng váng mà tỉnh lại: "Quý Dung Dung, cô gọi Thời Ngu tới chỗ này sao?"

Quý Dung Dung dường như quá mức sợ hãi vì trận đua vừa rồi, không quá tỉnh táo mà che trán, biểu tình mang theo vài phần sợ hãi: "Anh cả..."

"Quý tiên sinh, em gái đây rủ tôi tới chơi chơi, để biết được mùi đời mà thôi." 

Thời Ngu cười tủm tỉm mà nói.

Sau đó liền bị Quý Việt Châu lạnh mặt, anh vừa từ xúc động ra khỏi, mới nhớ tới chim hoàng yến lại dám to gan như vậy đua xe cùng người khác, có nghĩ tới lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?

"Về nhà sẽ tính sổ với em." Quý Việt Châu thấp giọng nói bên tai cô.

Thời Ngu không sợ anh, hi hi ha ha mà "Ừ" một tiếng, dường như hoàn toàn không để trong lòng.

Quý Việt Châu chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá anh dạy Thời Ngu không nổi, chẳng lẽ lại không dạy dỗ được những người khác?

"Lâm tiên sinh, tôi cho rằng anh là người thông minh, không lẽ ngay cả quản vị hôn thê của mình cho tốt cũng không biết sao?" Quý Việt Châu đem tức giận phát tiết trên người Lâm Lãng bên cạnh.

Mất công chim hoàng yến nhà anh còn nhìn qua anh ta vài lần, thế nhưng lại chỉ là một tên ngụy quân tử vô dụng yếu đuối mà thôi.

 Cũng may mắt nhìn của chim hoàng yến tốt, nhận rõ được ai mới là người chân chính có thể bảo vệ cô, cũng miễn cưỡng chấp nhận.

"Quý tiên sinh, xin lỗi." Lâm Lãng tự giác đuối lý.

Mặc kệ Quý Dung Dung trước đó nói lời tốt đẹp gì, Lâm Lãng cùng những người khác đều biết rõ ràng, bọn họ gọi Thời Ngu tới mục đích là để dạy dỗ cô.

Một đám đại tiểu thư đại thiếu gia hào môn lại đi bắt nạt một cô gái đến từ nông thôn, cẩn thận nghĩ lại liền biết có biết bao nhiêu xấu hổ.

"Người anh cần xin lỗi không phải là tôi." Quý Việt Châu biểu tình lãnh đạm mà nói.

Lâm Lãng lúc này mới nhìn qua trên mặt Thời Ngu, trong đầu hiện ra một màn vừa rồi cô tiêu sái đem mũ giáp gỡ xuống, nói thật, cô cùng Tô Nguyễn cũng không giống nhau.

"Thời tiểu thư, xin lỗi." Lâm Lãng cụp mi, việc anh ta dung túng chính là sai, huống hồ mặc kệ anh ta không thích Quý Dung Dung đi chăng nữa, cô ta vẫn là vị hôn thê của anh ta, Lâm gia và Quý gia đã bị buộc lại một chỗ.

Vì loại chuyện này đắc tội Quý Việt Châu, đắc tội Khải Quang, chính là lựa chọn không hề sáng suốt.

Thời Ngu cười cười, xua tay: "Không cần xin lỗi, nhưng cũng không biết vừa rồi tôi được quán quân, khen thưởng gì đó cũng không có.''

"Đương nhiên là có, 500 vạn tiền thưởng Thời tiểu thư có thể chấp nhận không?" Lâm Lãng ngữ khí tự nhiên mà nói, ai đều biết này chỉ là thi đấu giải trí, sao có thể có 500 vạn tiền thưởng.

Nhưng mà bọn họ lại đang đuối lý.

Huống chi, Tô Du còn thua.

Lâm Lãng nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Tô Du bên cạnh không biết đang tự hỏi cái gì.

"A Du thấy thế nào?"

"Sao cũng được." Tô Du bực bội mà gãi gãi đầu, không muốn tin mình lại thua, anh ta cũng nghĩ tới Thời Ngu vừa rồi vô cùng khí phách, ánh mắt lại đảo loạn.

"Hì hì, vậy xin đa tạ, đến lúc đó gửi vào thẻ của tôi là được." Thời Ngu trên mặt rốt cuộc lộ ra chân thành tươi cười.

Cô còn duỗi tay tới chỗ Quý Dung Dung đang ngẩn người không biết nghĩ gì: "Cảm ơn Dung Dung đã mời tôi tới nha, nếu không tôi cũng không kiếm được số tiền này."

Quý Dung Dung phản ứng lại, biểu tình vẫn hơi ngơ ngác, cô ta che lại đầu của mình, ánh mắt dại ra, trong giọng nói tựa hồ còn có sợ hãi cùng rụt rè: "Không, không cần cảm ơn, chị dâu."

Hai chữ "chị dâu" buột miệng thốt lên, Quý Dung Dung ngây ngẩn cả người, ngay cả Thời Ngu mà cũng ngơ ngẩn.

A?

Tâm tư Thời Ngu khẽ động đậy: "Nhìn có vẻ Dung Dung rất thích tôi sao?"

"Không, không có, cô......" Quý Dung Dung nhanh lắc đầu.

Quý Việt Châu lại nhíu nhíu mày: "Quý Dung Dung, tôi cảnh cáo cô, không nên có ý đồ làm thêm bất cứ chuyện gì, nếu còn lần sau tôi sẽ tìm Quý lão gia tử cùng Quý Quang Viễn nói rõ ràng."

 Lúc này Quý Việt Châu không hề gọi "Ông nội" hay "Bố".

Toàn bộ quá trình, Quý Việt Châu tựa hồ đều không ý thức được cái xưng hô "Chị dâu" có gì không đúng, thậm chí là ngầm đồng ý.

Mà Thời Ngu nhìn Quý Dung Dung run bần bật, ở trong lòng nhướng mày: "003, cô ta cũng bị thế giới virus xâm chiếm à?"

Đã gần một tháng rồi Thời Ngu mới gọi hệ thống lần nữa.

[Đang kiểm tra, nhân vật Quý Dung Dung có xuất hiện thế giới virus]

Quả nhiên......

Bộ dạng này của Quý Dung Dung, nhìn không giống như là có hệ thống, ngược lại giống như trọng sinh hoặc xuyên qua, cũng không biết Quý Dung Dung rốt cuộc là bị gì.

003 lại trực tiếp báo cho Thời Ngu đáp án: [Kiểm tra thấy linh hồn đối phương dao động mãnh liệt, nhưng năng lượng linh hồn không thay đổi, bước đầu đoán là trọng sinh]

[Trọng sinh thì phải giải quyết virus này như thế nào?] Trước đây Thời Ngu chỉ giải quyết một cái hệ thống, cô có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống trên người đối phương.

Nhưng còn trọng sinh, đối phương lại là người sống sờ sờ ra đó, cô cũng không thể giết người ta đi được?

Nếu đang ở mạt thế, Thời Ngu nhất định sẽ động thủ, nhưng hiện tại là xã hội có pháp luật, cô không thể làm loại chuyện này.

003 đại khái cũng là đoán được ý tưởng của cô, nhanh chóng phủ định: [Hệ thống chính quy chúng ta không bao giờ làm việc như vậy, nhiệm vụ giả, cảnh cáo cô không được trái với pháp luật, nếu không đến lúc sát hạch sẽ trừ điểm]

Cái tên hệ thống này, đúng thật là hệ thống chính quy, biên chế chính quy, còn cần phải tuân thủ pháp luật.

[Chúng ta lựa chọn làm việc ở Thời Không cục, giữ gìn hòa bình, đương nhiên không thể lựa chọn một tên sát nhân mất lý trí]

[Nhiệm vụ giả, virus trọng sinh giả, hay nói đúng hơn là thu được một đoạn ký ức không thuộc về mình, cho nên chỉ cần tới gần cô ấy, hệ thống sẽ tự động thu hồi ký ức của cô ấy.]

"Thì ra là thế." Nếu 003 báo cho phương thức giải quyết, vậy thì đơn giản.

Lúc Thời Ngu đang thảo luận với hệ thống, Quý Việt Châu đã đem cô vào trong xe.

Chỉ còn lại đám người Tô Nguyễn nhìn bóng dáng chiếc xe rời đi.

Chờ người đi rồi, Lâm Lâm mới nhẹ nhàng thở ra: "Quý tiên sinh quả nhiên rất dọa người."

Cô ta lại không nói, lúc Thời Ngu cùng Quý Việt Châu hôn nhau, cô ta ở bên cạnh đã kích động không ngừng, chủ yếu là hai người này quá đẹp, cô ta là nhan cẩu, rất khó trái lương tâm mà nói câu không xứng đôi.

Nhưng nếu nói như vậy, còn Tô Nguyễn thì sao?

Không phải nói là Nguyễn Nguyễn là bạch nguyệt quang của Quý tiên sinh sao? Vừa rồi Quý tiên sinh hình như một câu đều không nói với Nguyễn Nguyễn.

Trừ Lâm Lâm, những người khác ở đây cũng nghĩ như vậy, nhưng bọn họ đều cảm thấy có gì đó mà bọn họ không biết.

Nhưng Quý Dung Dung vừa rồi còn run bần bật, bỗng nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nguyễn, châm chọc mà cười nói: "Nguyễn Nguyễn, không phải cô nói anh cả tôi thích cô sao? Vì sao vừa rồi một câu cũng chưa từng nói với cô?"

Lòng bàn tay Tô Nguyễn sắp bị niết rách da, vẫn cố tươi cười, lắc đầu: "Cậu đã quên rồi à Dung Dung, trước giờ tớ chưa từng nói Quý học trưởng thích tớ, lúc đó tớ chỉ nói, lúc sơ trung có từng giúp đỡ Quý học trưởng, sau đó lần trước gặp mặt thì anh ấy nói nếu khó khăn có thể tìm anh ấy."

Sắc mặt Quý Dung Dung thay đổi.

"Hình như là như vậy thật."  Lâm Lâm cũng nhớ tới việc này, cô ta lại rất thật thà, "Khi đó là tớ với Dung Dung cảm thấy bên người Quý tiên sinh chưa từng có phụ nữ, mới cho rằng anh ấy đối với Nguyễn Nguyễn có chút đặc biệt."

"Vậy còn thế thân là cái gì?" 

Quý Dung Dung tiếp tục hùng hổ doạ người hỏi.

Tô Nguyễn bao dung dường như lắc đầu, ôn nhu mà cười nói: "Cậu đã quên rồi à Dung Dung, cái đó cũng là cậu nói."

Tô Nguyễn chỉ là dẫn dắt bọn họ nói ra mà thôi, chưa từng chính miệng nói ra việc gì, tất cả đều là do Quý Dung Dung cùng Lâm Lâm.

Còn cô ta, vĩnh viễn là người lương thiện sạch sẽ nhất.

"Buổi tối hôm đó không chừng là chúng ta nhìn nhầm rồi, hôm nay nhìn gần như vậy, Thời tiểu thư kia thật không giống với Nguyễn Nguyễn." Chỉ có Lâm Lâm ngây ngốc mà nói, "Hơn nữa nhìn Quý tiên sinh, hiện tại ít nhất vẫn rất yêu chiều cô ấy."

"A." Quý Dung Dung bỗng nhiên đột nhiên kéo đai an toàn trên người ra, từ ghế phụ đi tới đến trước mặt Tô Nguyễn, "Tô Nguyễn, mày thật sự không biết chuyện gì sao? Mày không biết bọn tao nhắm vào Thời Ngu là vì mày sao?"

"Nếu mày thật sự thiện lương như vậy, vì sao lại không ngăn cản tao? Mày căn bản chỉ là xem bọn tao như quân cờ, biến bọn tao trở thành thanh kiếm của mày mà thôi!"

Càng nói về sau, giọng điệu Quý Dung Dung càng kích động, suýt chút nữa tay phải đã nắm lấy cổ áo Tô Nguyễn.

Nhưng bị Lục Tuyệt Lăng bên cạnh kéo ra, mà Tô Nguyễn được Tô Du kịp thời phản ứng kéo đến bên người.

"Quý tiểu thư, cô làm gì vậy?" Tô Du cảnh cáo nhình Quý Dung Dung.

Lâm Lãng cũng cau mày, nhưng anh ta biết Quý Dung Dung mới là vị hôn thê của mình, chỉ có thể che ở đằng trước: "Dung Dung, cô bình tĩnh một chút."

Quý Dung Dung hất tay Lục Tuyệt Lăng ra, lui lại một bước: "Bình tĩnh? Anh còn dám nói bình tĩnh? Lâm Lãng, anh nói như vậy rốt cuộc là vì tôi, hay vẫn là vì bảo vệ Tô Nguyễn?"

"Hai người các người ở đại học rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao anh luôn che chở cô ta, Lâm Lãng, Tô Nguyễn, hai người thật sự coi tôi là đồ ngu mà chơi đùa à?" Quý Dung Dung nhớ lại đời trước thấy bọn họ ôm nhau, hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc dường như tê liệt.

Một người là bạn tốt nhất của cô, một người là chồng cô, sau đó bọn họ trắng trợn ôm nhau một chỗ như vậy.

Còn cô ta là cái gì đây?

"Dung Dung, tớ không có!" Tô không biết Quý Dung Dung sao lại biết việc này, cô ta nhanh giải thích: "Tớ cùng Lâm ca là trong sạch!"

"Hay cho câu trong sạch." Quý Dung Dung cười lạnh.

Sau đó lại hỏi Tô Nguyễn: "Tao vừa hỏi mày những cái đó, mày thừa nhận rồi sao? Đem tao và Lâm Lâm quay như chong chóng, hẳn là mày rất đắc ý đi?"

Lại nhìn trước mặt mấy người đàn ông cùng bảo vệ Tô Nguyễn, cô ta rốt cuộc cũng nhịn không được, quay đầu rời đi.

Lâm Lâm ở bên cạnh không biết tại sao mọi chuyện lại thành như thế này, nhưng cô ta thấy Quý Dung Dung chạy đi, vẫn đuổi theo.

Vì thế tại chỗ cũng chỉ dư lại Tô Nguyễn cùng ba người đàn ông.

Tô Du cùng Lục Tuyệt Lăng đều sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm Lâm Lãng: "Lâm tiên sinh, anh đừng quên mình đã có vị hôn thê, cách xa Nguyễn Nguyễn của chúng ta một chút."

Lâm Lãng đang nhìn Tô Nguyễn cúi đầu rơi nước mắt, lại nghĩ tới truy hỏi của Quý Dung Dung.

Quý Dung Dung lúc ấy cảm xúc tuy rằng bất ổn, nhưng logic rất rõ ràng.

 Nhưng Lâm Lãng vẫn là có một tia lòng trắc ẩn: "Nguyễn Nguyễn, quan hệ của em và Quý tiên sinh, thật là do Dung Dung và Lâm Lâm đoán sao?"

Tô Nguyễn ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn anh ta: "Lâm ca anh có ý gì, anh cũng cảm thấy em là người ham mê hư vinh sao?"

Lâm Lãng đương nhiên không muốn nghi ngờ như vậy, nhưng anh ta lại rất hiểu Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn có lẽ không biết, Lâm Lãng lúc trước đã sớm biết rõ Tô Nguyễn cố ý tiếp cận mình thời đại học.

Nhưng anh ta lại nghĩ đến Tô Nguyễn đến từ vùng quê, lại kiên cường nỗ lực, trong lòng có rất nhiều thương tiếc.

Hôm nay Quý Dung Dung lại chỉ ra những vấn đề đó, Lâm Lãng biết Tô Nguyễn là người nào, cho nên càng nguyện ý tin tưởng Quý Dung Dung nói.

Tính tình Dung Dung không tốt, nhưng ít ra thẳng thắn, đối với bạn bè rất tốt.

Lâm Lãng trên mặt lộ ra cười khổ: "Lâm tiểu thư, trong lòng tôi với cô biết rõ ràng, nhưng sau này, chúng ta coi như là người xa lạ đi."

Nhìn bóng dáng Lâm Lãng xoay người rời đi, Tô Nguyễn cảm thấy như mình vừa mới mất đi thứ gì đó.

Đến khi Lâm Lãng đi khuất, Tô Nguyễn cuối cùng nhịn không được bổ nhào vào lồng ngực Tô Du khóc lớn, mà Lục Tuyệt Lăng còn lại là yên lặng mà đứng ở bên cạnh, đôi mắt khép hờ, đen kịt có chút đáng sợ.

"Nguyễn Nguyễn đừng sợ, anh ở đây." Lục Tuyệt Lăng thấp giọng trấn an nói, "Em đừng thích Quý Việt Châu, anh ta không dễ đụng vào."

Tiếng khóc Tô Nguyễn dừng lại, quay đầu hai mắt đẫm lệ mà nhìn anh ta: "A Lăng, anh cũng cảm thấy là em cố tình ám chỉ Dung Dung sao?"

Lục Tuyệt Lăng không trả lời, nhưng Tô Du hừ một tiếng: "Nguyễn Nguyễn, em thể hiện quá rõ ràng."

Giống như Lâm Lãng, Tô Du từ nhỏ đã trải qua sự giáo dục tinh anh nhất, có lẽ lúc bắt đầu lúc còn chưa rõ tình hình sẽ bị Tô Nguyễn che mắt, nhưng Quý Dung Dung đã nói rõ ngọn ngành, lại kết hợp với sự việc mới phát sinh, căn bản không cần Tô Nguyễn thừa nhận, bọn họ có thể đại khái đoán được sự thật.

Tô Nguyễn dù sao cũng mới được tìm về, vẫn là có rất nhiều việc làm còn không quá thông minh.

Nghe Tô Du nói, cả người Tô Nguyễn cứng đờ tại chỗ.

Tô Du chỉ duỗi tay xoa đầu cô ta: "Nguyễn Nguyễn, nếu giống như lời đồn trước kia, Quý tiên sinh thích em, anh còn có thể nhằm vào tình nhân kia vì em, tranh thủ cho em, nhưng..."

"Nhưng em thật sự thích anh ấy!" Có lẽ do đã bị hai người nhìn thấu, Tô Nguyễn dứt khoát bất chấp tất cả mà lớn tiếng nói.

"Nhưng đó là Quý Việt Châu, anh ta không phải người mà chúng ta có thể khống chế được."  Tô Du lắc đầu, khom lưng nhìn vào mắt Tô Nguyễn, "Nguyễn Nguyễn, những chuyện khác chúng ta có thể tùy em, ví dụ như em không thích Tô Trân, cho nên em dùng một vài thủ đoạn nhỏ nhặt để đuổi em ấy đi, anh với anh cả, cả mẹ nữa, có thể mắt nhắm mắt mở, cho em được như ý nguyện."

"Nhưng Quý Việt Châu thì không được, ngay cả Quý gia cũng không thể đối phó với anh ta."

Tô Nguyễn không để ý đến những lời nói khác của Tô Du, chỉ nghe được anh ta nói, thì ra bọn họ đều đã biết thủ đoạn mà cô ta dùng để đuổi Tô Trân đi.

Cả người cô ta rét run, không hề cảm thấy bọn họ chiều chuộng mình, chỉ cảm thấy mình như một con hề đang nhảy nhót.

Thì ra bọn họ đều biết, trách không được mẹ sẽ trộm gửi tiền cho Tô Trân, trách không được.... Nói đến cùng, bọn họ kỳ thật vẫn xem cô ta như người ngoài!

Nhưng rõ ràng cô ta mới là Tô gia đại tiểu thư, Tô Trân chỉ là một con tu hú chiếm tổ mà thôi.

Tô Nguyễn không nghĩ tới chính là, đúng là bởi vì người Tô gia coi cô ta là người thân thật sự mới chiều chuộng cô ta, mới có thể đem Tô Trân đã nuôi hơn 20 năm đuổi đi, đến nỗi gửi tiền cho Tô Trân, đối với hào môn mà nói chỉ là phù du, còn cho Tô Nguyễn chính là cổ phần thật sự của Tô gia.

Những cổ phần đó, Tô Trân lúc còn được ở Tô gia đều không có một phần.

Tô Nguyễn không nghĩ được tới đó, cô ta chỉ nghĩ người Tô gia đối xử với mình đều không thật lòng, cho nên cô ta vẫn luôn bò lên trên, nên mới cho rằng bắt được Quý Việt Châu là tốt nhất.

Thời Ngu lớn lên giống cô ta là thật, Quý Việt Châu còn thiếu cô ta một ân tình cũng là thật.

"Nguyễn Nguyễn ngoan, nghe lời không phải tốt hơn sao?" Tô Du không biết những suy nghĩ rối loạn của Tô Nguyễn, chỉ nhìn cô ta vẫn luôn không nói chuyện, đem người ôm vào trong ngực thấp giọng trấn an nói.

Tô Nguyễn lấy lại tinh thần, xoa xoa nước mắt, ngoan ngoãn mà nói, "Anh hai, em biết sai rồi."

 "Không sao, việc hôm nay anh sẽ tự nói với anh cả, đến lúc đó anh sẽ gánh vác." Tô Du nhớ lại việc bị thua dưới tay Thời Ngu, không khỏi nhăn chặt mày, trong lòng có chút táo bạo.

Nhưng càng làm cho anh ta bực bội kỳ thật là chuyện Quý Việt Châu, vừa rồi lúc Quý Việt Châu mang Thời Ngu đi, chỉ yêu cầu Lâm Lãng xin lỗi, nhưng Tô gia bọn họ nếu thật sự mặc kệ ngồi xem, chỉ sợ cũng bị liên lụy.

Còn có chuyện của Tô Nguyễn cùng Lâm Lãng, vừa rồi đã cảnh cáo Lâm Lãng, người nọ tự xưng là chính nhân quân tử, hẳn là sẽ không lại cùng Tô Nguyễn có liên hệ.

Tô Du trấn an em gái mình một chút, sau đó mới nói: "Anh đi thay quần áo, sau đó chúng ta về nhé?"

"Vâng." Tô Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Du cũng đã đi rồi, chỉ dư lại Tô Nguyễn cùng Lục Tuyệt Lăng, cô ta sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, còn hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn anh ta: "A Lăng, anh có thấy em rất xấu xa không?"

Lục Tuyệt Lăng lau nước mắt cho cô ta, lắc đầu: "Không xấu, Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng là tuyệt nhất."

Tô Nguyễn là mặt trời của anh ta, mặt trời thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net