CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Tai thảm bao nhiêu, Thời Ngu cười vui vẻ bấy nhiêu.

[ký chủ, kiểm tra đo lường thấy năng lượng của virus trước mắt đã giảm]

"Có thể thu về chưa?"

[tạm thời chưa thể, yêu cầu tiếp tục giảm bớt điểm]

Thời Ngu nghĩ đến thay đổi vừa rồi, rất nhanh đã hiểu mấu chốt là độ hảo cảm của cô.

Cô nhìn về phía Thượng Tai, sau khi được Lý Hồng xoa dịu, Triệu Lan Sơn lại nghĩ đến lúc đầu kỹ thuật diễn thật sự không tồi, quyết định cho cậu ta thêm một cơ hội.

"Cảm ơn Triệu lão sư, em sẽ nỗ lực một lần nữa." Thượng Tai biết tài nguyên khó khi gặp được.

[độ hảo cảm -100, tổng độ hảo cảm nhân vật là -160]

[chú ý chú ý! Nhiệm vụ thất bại! Hệ thống sắp biến mất]

Theo tiếng cảnh báo của hệ thống không ngừng vang lên, Thượng Tai cả người sắc mặt bỗng trắng bệch, lung lay sắp ngã.

"Đông" một tiếng, Thượng Tai ngã quỵ trên mặt đất.

Đồng thời vang lên còn có tiếng mấy người Lý Hồng kinh hô, Triệu Vinh đang vui sướng khi người gặp họa đi qua thăm dò.

Thời Ngu biết đã xảy ra sự tình gì, bình tĩnh mà ngồi một chỗ, ngắm nhìn bàn tay: "003, giải quyết thế nào rồi?"

[Virus đã bị thu về]

"Còn Thượng Tai thế nào?" Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Thời Ngu vẫn hỏi.

[cậu ta chỉ bị virus kia hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng, tạm thời mất nhiều sức lực, ngủ hai ngày là được]

Thời Ngu khiếp sợ: "Virus còn hấp thu chất dinh dưỡng sao?"

[đương nhiên, virus này chính là dựa vào hấp thụ dinh dưỡng của ký chủ mà tồn tại]

Thời Ngu lộ ra chút suy tư.

[chúng ta là có được biên chế chính thức từ phía chính phủ ở Thời Không cục, dựa vào chính năng lượng của vũ trụ, sẽ không là cái loại virus hấp thụ chất dinh dưỡng đó!]

Rõ ràng vẫn là âm thanh điện tử rè rè, nhưng Thời Ngu lại nghe ra vài phần khoe khoang.

"Ừ ừ ừ, tôi đã biết, chúng ta là biên chế hợp pháp." Thời Ngu cười tủm tỉm mà thuận theo 003.

[mong cô không dùng thế giới virus tà ác này để vũ nhục hệ thống phía chính phủ]

Thời Ngu cảm thấy buồn cười, đành phải lần nữa vuốt mông ngựa: "Tuyệt đối sẽ không!"

Trong lúc Thời Ngu cùng 003 nói chuyện, Lý Hồng đã đem Thượng Tai rời đi.

Triệu Lan Sơn thấy học sinh muốn dạy hôm nay đều đi rồi, chủ động nói chuyện phiếm cùng Thời Ngu, bởi vì còn dẫn theo 2 học sinh nên cũng không có lưu lại lâu, hứa hẹn về sau giới thiệu vai diễn cho Thời Ngu sau đó liền rời đi.

Thậm chí trước mắt còn hẹn Thời Ngu 2 buổi thử vai.

Cuối cùng trong phòng diễn tập chỉ còn lại Triệu Vinh cùng Thời Ngu.

Triệu Vinh sau khi được rửa mắt qua kỹ thuật của Thời Ngu, thái độ cũng chân thành hơn rất nhiều: "Hành trình tiếp theo sau này anh sẽ nói cho em, Triệu lão sư bên kia anh sẽ giúp em liên hệ, hai ngày tiếp theo về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Có nghệ sĩ như thế này, tài nguyên cũng không cần anh ta phải nhọc lòng tìm, hoặc là chờ ông chủ an bài, hoặc là nghệ sĩ tùy tiện diễn một đoạn ngắn liền có người cho cô vai diễn.

Triệu Vinh thực sự được trải nghiệm một phen ôm đùi quá đã!

Mấy ngày kế tiếp, Thời Ngu mỗi ngày đều ở biệt thự nghỉ ngơi, ở mạt thế cô đã lâu không được hưởng thụ như vậy.

Thời điểm đi ngủ không cần lo lắng bị động vật biến dị tấn công, có thể lăn lộn trên giường lớn ngủ nướng.

Không cần phải ăn mấy món đồ nhạt nhẽo, biệt thự có tay nghề của thím giúp việc vô cùng tốt.

Đều do mạt thế lúc trước không biết quý trọng, hiện tại mới phát hiện đây chính là cõi thần tiên.

Nghĩ như vậy, một bên Thời Ngu ăn bữa tối, một bên hạnh phúc híp mắt, giống như con mèo nhỏ chỉ thích ý mà lười biếng.

Đến nỗi kim chủ đại nhân đã hai ngày không đến, cũng bị cô ném ra sau đầu.

Thẳng đến lúc thím giúp việc thăm hỏi: "Ông chủ, ngài đã về?"

Thời Ngu lúc này mới không tình nguyện mà quay đầu --- kim chủ đẹp trai lãnh khốc vô tình kia cô chưa từng liên hệ cuối cùng cũng xuất hiện!

Nam nhân một thân mặc tây trang màu đen đi vào trong phòng, cử chỉ tràn ngập kiêu ngạo.

So với nam nhân vừa dơ vừa xấu ở mạt thế, hiện tại ở cõi thần tiên còn bao gồm một đại soái ca cực phẩm một mét tám mấy!

Bất quá Thời Ngu chỉ là liếc mắt nhìn anh, liền nhạt nhạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục gặm xương sườn.

Quý Việt Châu đối với thái độ của cô vô cùng khó chịu, cau mày đi đến bàn ăn, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn.

Nữ nhân này, thái độ đối với kim chủ có phải quá tùy ý hay không?

Thời Ngu giương mắt, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng: "Đã trở về?"

Nói xong lại cúi đầu gặm xương sườn, một bộ dáng không muốn nói chuyện.

Cô tức giận biểu hiện quá rõ ràng.

"Sao lại tức giận?" Quý Việt Châu khó hiểu nhíu mày, "Vì cái gì?"

"Vì cái gì?"

Thời Ngu buông đũa một tiếng "lạch cạch", quay đầu nhìn anh: "Anh hai ngày không báo tin tức cũng không về nhà, còn hỏi tôi vì sao tức giận?"

Thím giúp việc thấy không khí không đúng, chạy nhanh về phòng bếp, trong lòng lắc đầu, Thời Ngu tiểu thư lớn lên xinh đẹp nhưng lại không quá thông minh, nếu không sao lại dám thái độ với ông chủ.

Nguyên bản "Thời Ngu" đương nhiên không dám thái độ với Quý Việt Châu, cô trước mặt người khác thì kiêu ngạo, đối với Quý Việt Châu có thể nói là nhu tình mật ý, cho dù cảm thấy hai người là quan hệ yêu đương thì thân phận không bình đẳng cũng làm cô tự giác mà rụt rè.

Ngược lại là có vẻ vâng vâng dạ dạ, không làm cho người khác thích.

Nói trắng ra nguyên chủ chỉ là mặt trước kiêu ngạo, sau lưng lại là hổ giấy vô cùng tự ti.

Nhưng Thời Ngu bây giờ không có khả năng ăn nói khép nép.

Cô thấy Quý Việt Châu nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, mặt phồng lên hừ một tiếng, giận dỗi dường như cũng không nói lời nào.

Quý Việt Châu ánh mắt trầm xuống, trong lòng đã không vui tới đỉnh điểm, thậm chí cảm thấy tìm tới nữ nhân này làm chim hoàng yến có lẽ là sai lầm.

Ban đầu thấy cô có vẻ ngoài xinh đẹp, tuy nông cạn ngu xuẩn nhưng cũng chất phác, nên Quý Việt Châu lựa chọn cô.

Đêm đó có chút tính khí Quý Việt Châu cũng có thể lý giải vì tình thú trên giường, miễn cưỡng tiếp thu.

Nhưng việc này không có nghĩa Quý Việt Châu có thể mặc kệ cô cậy sủng mà kiêu.

Anh bước chân hơi trì độn, không muốn nói nhiều, làm vẻ phải đi.

Chưa xoay người hoàn toàn, đã bị người kéo lại.

Quý Việt Châu rũ mắt, thấy cổ tay bị giữ chặt.

Bàn tay nhỏ xinh được sơn móng tay diễm lệ, càng làm cho làn da càng trắng nõn tinh tế, cùng với cổ áo tây trang màu đen hình thành sắc thái đối lập.

Men theo bàn tay chính là một khuôn mặt xinh đẹp, môi đỏ hơi chu lên, thần sắc mang theo chút kiêu ngạo ngang ngược.

"Anh trai này, anh lần trước làm tôi trên người bị như vậy, kết quả đến tin tức cũng không có, tôi còn có thể không tức giận sao?"

Thần thái lẫn giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa tức cười.

Bước chân Quý Việt Châu dừng lại, nháy mắt nhớ tới bộ dáng cô ở trên giường sai khiến người khác ở đêm đó, thần sắc trở nên nguy hiểm.

Thời Ngu dường như không phát hiện, cố ý nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dấu răng trên người tôi còn chưa có mất đâu, anh trai à anh không quan tâm một chút sao?"

Rõ ràng là giọng nói oán giận, nhưng ánh mắt long lanh tựa hồ mang theo sự móc mỉa.

Dấu răng trên người? Quý Việt Châu không khỏi nhớ lại đêm đó, còn có cả bức ảnh cô chụp qua.

Cả người anh căng thẳng, dựt cổ tay ra khỏi tay cô.

Thời Ngu không dám tin mà nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không nghĩ tới thời điểm này anh còn có thể cự tuyệt.

Quý Việt Châu thấy bộ dáng trẻ con này của cô, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Thời Ngu đô đô miệng đang chuẩn bị tiếp tục oán giận: "Anh...á!"

Người bay lên trời, cô theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, hai tay vung loạn xạ.

"Đừng lộn xộn." Quý Việt Châu thấp giọng cảnh cáo bên tai cô, dùng sức đặt hai tay cô vòng lên cổ mình.

Thời Ngu rốt cuộc ổn định, hai mắt mang theo lửa giận, kiêu ngạo nói: "Làm cái gì vậy, làm tôi sợ muốn chết..."

Chưa dứt lời, Quý Việt Châu nhìn đôi môi đỏ mấp máy còn chưa hết câu, cúi người phủ lên.

Sau một lúc lâu, Thời Ngu thở hồng hộc mà đẩy anh ra, cố ý nói: "Tôi còn chưa ăn cơm xong!"

Quý Việt Châu cười một tiếng, ánh mắt mờ ám không rõ đang đặt trên mặt hay trên ngực, ánh mắt càng thêm nguy hiểm: "Không phải muốn nói cho tôi nhìn vết thương trên người cô sao?"

Da thịt tinh tế mềm mại như nước trong đêm đó lại hiện lên trong đầu, Quý Việt Châu một tay nới lỏng cà vạt, một tay đỡ mông cô đi lên lầu.

Thời Ngu lại không tình nguyện mà giãy giụa: "Anh hai ngày không để ý đến tôi, vừa trở về đã làm chuyện này, anh vừa rồi còn quát tôi, tôi không cần!"

Quý Việt Châu đã bị gợi lên ham muốn, sao có thể thuận theo cô, đánh vào mông cô: "Đừng loạn."

Thời Ngu bị hành động của anh làm cho không thể tin mà mở to hai mắt nhìn, sửng sốt vài giây, lại giãy giụa càng kịch liệt.

Không khống chế được tay, "bang" một cái lên mặt Quý Việt Châu.

Kỳ thật lực không mạnh, nhưng âm thanh lại vô cùng thanh thúy.

Không khí nháy mắt yên tĩnh.

Quý Việt Châu mặt đen, buông tay thả người xuống, Thời Ngu chạy nhanh tới ôm cổ anh, hai chân kẹp vào eo, làm nũng mà xoa xoa mặt anh ở chỗ vừa bị đánh.

"Anh trai, tôi không cố ý đâu." Trong thanh âm còn mang theo chút tiếng nức nở.

Quý Việt Châu mặt vô cảm mà rũ mắt mặc kệ hành động của cô.

Thời Ngu bởi vì vừa rồi lăn lộn, trước ngực phập phồng kịch liệt, môi đỏ càng thêm kiều diễm, ánh mắt long lanh vì có chút uất ức mà hốc mắt đều hơi đỏ lên, mang theo vẻ mơ màng không cố ý mà vô cùng câu dẫn người khác.

(*) kiều diễm: mềm mại và đẹp đẽ.

Hầu kết lăn lộn trên dưới, Quý Việt Châu cảm thấy mình nên dạy dỗ lại con chim hoàng yến tùy hứng này, nhưng cơ bắp cả người lại càng thêm căng chặt, cánh tay không tự chủ được mà đem người cô nâng lên một lần nữa.

Thời Ngu như hết sức lực, vô lực mà dựa vào anh, mặt dán vào cổ anh, một bộ dáng ỷ lại.

"Còn nháo không?" Quý Việt Châu lúc này mới hỏi.

Thời Ngu lắc đầu, "Mệt quá."

Quý Việt Châu thấy bộ dáng con nít này của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng, không khí hòa hoãn.

Thời Ngu nhận thấy được thái độ anh đã dịu lại, bắt đầu trả đũa: "Rõ ràng là ngay từ đầu anh quát tôi trước!"

Cô được đà lấn tới, còn lấn lên trên đỉnh đầu anh tác loạn.

"Về sau anh phải phát tin tức cho tôi, không thể hung dữ với tôi!"

Thời điểm này mà cô còn có thể đưa ra yêu cầu làm khó, vẫn là những chuyện mà Quý Việt Châu coi như lông gà vỏ tỏi.

Anh vừa bực mình vừa buồn cười, đại khái là bộ dáng quá mê người, không chán ghét nổi.

Dưới ánh mắt thúc giục của Thời Ngu, Quý Việt Châu cau mày, cuối cùng vẫn nói "Ừ, đã biết."

Thời Ngu lúc này mới dừng náo loạn, tùy ý cho Quý Việt Châu ôm cô đi lên lầu.

Quý Việt Châu mỗi một bước đi đều rất vững vàng, chỉ là tốc độ quá nhanh có thể nhìn ra anh sắp không nhịn được.

Thời Ngu dựa đầu vào cổ anh, cảm nhận được anh đang thở dốc, cười trộm.

Vừa rồi bất quá mới phải rớt vài giọt nước mắt, đối với Thời Ngu không có bất cứ khó khăn gì.

Tới khi bị ném lên giường, Thời Ngu khó chịu mà muốn ngồi dậy: "Anh quăng ngã tôi?"

Quý Việt Châu không nghĩ tới đem cô từ độ cao chưa tới nửa thước lên chiếc giường lớn mềm mại cũng bị kêu "Quăng ngã".

Nhưng nghĩ tới bộ dáng càn quấy của cô vừa rồi ở dưới lầu, lười so đo với cô.

Quý tổng từ trước đến nay cao cao tại thượng cúi xuống ôm bả vai cô, từ chỗ mà cô nói bị quăng ngã đau mút hôn trấn an cô.

Thời Ngu đối với cách làm của anh miễn cưỡng vừa lòng, chủ động cởi cúc áo tây trang.

"Băng" một tiếng, một chiếc cúc vì sức quá lớn mà bị kéo đứt ra.

Thời Ngu sửng sốt, ngơ ngác nhìn tay chính mình: "Anh trai, cái này chắc không cần tôi đền đi?"

Quý Việt Châu nơi nào còn lo lắng quần áo, một bàn tay cởi tây trang ném lên mặt đất, một tay khác ở trên da thịt cô du ngoạn, ý đồ kéo lực chú ý của cô về.

"Cái cúc..."

"Tập trung nào!" Tay Quý Việt Châu dần dần đi xuống.

Tên đã được căng dây, không bắn thì vứt đi, cho nên đừng nhắc tới cái cúc áo đáng chết kia!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net