CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tiếng sau, Thời Ngu tay chân vô lực mà nằm liệt trên giường, lại bắt đầu hối hận 003 cho cô cái thân thể này là dựa theo trước khi mạt thế xảy ra.

Nếu đổi thành cô ở mạt thế lăn lộn 3 năm, sao có thể yếu như vậy được?!

Tê, tên cẩu này lại cắn cô, sớm muộn gì thì thân thể của cô khắp nơi đều là dấu răng.

May mắn anh biết nặng nhẹ, chỉ cắn ra vết đỏ nhàn nhạt, hai tiếng sau sẽ tự biến mất.

Nhưng Thời Ngu vẫn khó chịu, cô đạp đến bên cạnh Quý Việt Châu: "Tôi đói bụng."

Nhớ tới sự tình lần trước, lần này Quý Việt Châu không hút thuốc, chỉ khép hờ mắt.

Bị Thời Ngu đá một cái, anh quay đầu, ánh mắt không có mắt kính che đậy còn mang theo dục vọng chưa hết.

Thời Ngu lại lặp lại một lần, lúc này cô hạ giọng, mắt long lanh không chớp mà nhìn chằm chằm anh: "Anh trai, tôi đói bụng."

Quý Việt Châu tâm can rung động, nghĩ tới lúc trở về cô còn đang ăn cơm chiều.

"Tự đi xuống ăn."

Thời Ngu liếc anh một cái: "Sức lực đều hết rồi."

Lúc cô trừng mắt vừa nũng nịu vừa ngang ngược, không làm người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại là cảm thấy đáng yêu.

Quý Việt Châu bị cô nhìn đến mềm nhũn cả tim.

Vừa rồi cũng là bởi vì anh nên cô mới không có sức lực, nghĩ như vậy, Quý Việt Châu dâng lên cảm giác thỏa mãn quỷ dị trong lòng.

"Nhõng nhẽo." Quý Việt Châu giọng điệu ghét bỏ.

Động tác nhanh chóng ngồi dậy nhặt đồ vừa nãy bị rơi xuống đất.

Thời Ngu nâng mặt thưởng thức đường cong cùng cơ bắp cường tráng khi anh khom lưng.

Quý Việt Châu cuối cùng vẫn là chê quần áo trên đất không sạch sẽ, chỉ mặc quần vào rồi đi sang phòng quần áo bên cạnh để tìm đồ.

Phòng để quần áo vô cùng rộng, cho dù anh không ở nơi này thì tủ quần áo vẫn là anh cùng Thời Ngu mỗi người một nửa.

Nhưng lúc này bên trong tất cả đều là váy áo của Thời Ngu, cuối cùng Quý Việt Châu mới tìm được quần áo của mình ở trong góc.

Nhớ tới bộ dáng mảnh mai ở trong chăn của Thời Ngu, Quý Việt Châu cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy buồn cười, cầm quần áo thoải mái mặc vào, thậm chí còn thuận tay lấy cho Thời Ngu một bộ.

Đi từ phòng quần áo ra, Quý Việt Châu thấy chính là bộ dáng Thời Ngu vẻ mặt mê luyến mà nhìn chằm chằm mình.

Thậm chí ánh mắt giao nhau, cô cũng không chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Anh đẹp trai thật a."

Người phụ nữ nông cạn này!

Nhưng quả thật ánh mắt không tồi, lại còn biết nịnh nọt kim chủ, nhõng nhẽo một chút cũng được.

Quý Việt Châu tưởng đem quần áo cho cô tự mặc, nhưng cô lại duỗi tay ý bảo anh mặc cho, ma xui quỷ khiến mà cũng tròng quần áo vào.

Chờ Quý Việt Châu phản ứng lại, Thời Ngu đã giang tay ỷ lại đòi ôm: "Ôm."

Động tác Quý Việt Châu dừng lại.

Chim hoàng yến này dựa vào anh mà sống, đúng là một nữ nhân dung tục nông cạn.

Nhưng...

Quý Việt Châu cúi người bế lên, vững vàng mà đi xuống lầu.

Thân là chủ nhân, thỉnh thoảng đối xử tử tế với chim nhỏ cũng được.

Dù sao cũng là do anh đem người ta lăn lộn thành như vậy.

Chỉ cần trả giá bằng một chút ôn nhu là có thể đổi lại ỷ lại cùng sự tín nhiệm của chim hoàng yến, giao dịch này cũng rất có lời.

Lúc này, thím giúp việc đã đi ngủ, cũng may trong phòng bếp còn có chút cháo nóng.

Quý Việt Châu đem người đặt lên ghế, dưới ánh mắt ái mộ của Thời Ngu, nhận mệnh mà vào phòng bếp múc hai chén cháo.

Vốn dĩ định dùng lý trí cản lại ánh mắt nhìn chằm chằm ỷ lại của Thời Ngu, cuối cùng lại biến thành cảm giác thỏa mãn.

Hai người ngồi đối diện ở bàn mà ăn cháo, Thời Ngu nói chuyện phiếm cùng anh: "Đúng rồi, hôm tôi đến công ty, Triệu ca đã sắp xếp cho tôi một vài công việc."

Quả nhiên, muốn đòi tài nguyên từ anh.

Quý Việt Châu cũng không bài xích, bọn họ vốn dĩ chính là quan hệ kim chủ cùng chim hoàng yến.

Chỉ là độ ấm ít ỏi mới dâng lên trong ánh mắt không ngừng rút đi, trở nên lạnh băng.

Quý Việt Châu bắt đầu hoài nghi có phải từ tối nay thái độ của mình đối với Thời Ngu quá mức ôn hòa, bằng không bọn họ cũng không phải quan hệ có thể ngồi đối diện ăn cháo ấm áp.

Mà Thời Ngu, cũng chỉ là nữ nhân nông cạn, ham làm giàu.

Quý Việt Châu không ghét cô nông cạn như vậy, chỉ là khôi phục trạng thái ngày thường công tác.

Thời Ngu không nhận thấy được biến hóa của anh, tiếp tục nói chuyện:

"Triệu ca không tin kỹ thuật diễn của tôi, anh ta quá coi thường tôi, sau đó tôi liền diễn một đoạn cho anh ta xem, không nghĩ tới đụng mặt với đối thủ một mất một còn của Triệu ca..."

Giao dịch tiền tài đơn giản công bằng mà thôi, Quý Việt Châu muốn nhắc nhở cô kỳ thật nếu muốn tài nguyên cũng không cần nói lòng vòng nhiều như vậy.

Anh buông chén, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Nói trọng điểm."

Nếu là nhân viên của anh khi báo cáo mà nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, đã sớm bị đuổi việc.

"Hả, trọng điểm?" Thời Ngu lắc đầu, "Không có trọng điểm đâu nha, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút thôi."

"Cô không muốn tài nguyên?" Quý Việt Châu nhíu mày, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cô, "Muốn đại ngôn, hay là chương trình, đóng phim?"

"Mấy cái đó Triệu ca đều cho tôi tự sắp xếp, tôi cũng không muốn mỗi ngày đều đi làm đâu a!" Thời Ngu vội vàng lắc đầu không ngừng.

"Đúng rồi, vừa nói đến đâu rồi? À, tôi với Triệu ca cùng gặp gỡ đối thủ một mất một còn của anh ấy, bọn họ còn ầm ĩ với nhau, lúc này Triệu Lan Sơn lão sư tới, tôi liền chủ động muốn diễn một đoạn."

"Kết quả Triệu lão sư thấy tôi biểu diễn, khen tôi là thiên tài khó gặp, lại còn giới thiệu cho tôi mấy đoàn phim, cho nên tôi có thể tự tìm tài nguyên cho mình đó nha." Thời Ngu nói tới đây mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ.

Quý Việt Châu cứ như vậy ngơ ngác mà nghe cô lải nhải.

Bởi vì lúc nãy hai người làm loạn ở trên giường một lúc lâu, thanh âm của cô so với ngày thường thấp hơn một chút, hơn nữa vốn dĩ giọng đã ngọt, mang theo ôn nhu không nói nên lời.

Lúc nói đến kích động, đôi mắt cô sáng lên, chưa kể đến trên mặt sạch sẽ không có chút phấn son nào, Quý Việt Châu mới biết cảm xúc con người có bao nhiêu kỳ diệu.

Thoạt nhìn tựa như tiểu cô nương.

Quý Việt Châu lúc này mới nhớ tới tư liệu của cô, tốt nghiệp cấp ba xong không có học tiếp, ở khách sạn làm hai năm, hiện tại cũng chỉ 20 tuổi mà thôi.

Vẫn là ở tuổi đại học, xác thật vẫn là tiểu cô nương, cho dù có lòng ham hư vinh, nông cạn lại hám giàu có, cũng chỉ là bởi vì tương lai không có đường nào khác để đi.

Cho dù có nhõng nhẽo cũng phù hợp với tuổi của cô, không có gì không tốt.

Làm chủ nhân, anh hẳn là cũng nên đối với chim hoàng yến yếu ớt trẻ tuổi càng thêm khoan dung chút.

Quý Việt Châu nghĩ.

Ở trong phạm vi anh cho phép, anh nguyện ý bảo hộ cô bằng tất cả khả năng.

Thời Ngu nói một mình một hồi, không thấy anh có phản ứng, khó chịu mà đá anh:

"Anh trai, anh có nghe tôi nói không vậy?"

Quý Việt Châu nhíu mày, cô nương này hơi chút liền động tay động chân đánh người, thói quen này rốt cuộc là có từ lúc nào?

Quý Việt Châu định cảnh cáo cô, cho dù anh nguyện ý sủng cô nhưng cô cũng nên hiểu chuyện, nên biết ai mới là chủ nhân nhà này.

Nhưng khi Quý Việt Châu giương mắt đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh cùng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thời Ngu, ngọt ngào hỏi anh: "Tôi lợi hại không?"

Thôi, cô cho dù đánh người cũng là sức lực chỉ như con mèo nhỏ vờn, căn bản chỉ là làm nũng mà thôi.

Cô vẫn là em bé.

"Lợi hại." Dưới truy hỏi của Thời Ngu, Quý Việt Châu vẫn gật đầu.

"Hắc hắc." Thời Ngu ngây ngô cười lên, "Chờ khi tôi về sau trở thành ảnh hậu, kiếm tiền bao dưỡng anh!"

Tuy rằng Thời Ngu là muốn kiếm tiền rồi đem người đá đi, nhưng nếu Quý Việt Châu nguyện ý để cô bao dưỡng, xem xét ngoại hình, thân thể, cô cũng không ngại.

Đương nhiên nếu người này không được, thì vẫn tìm mấy tiểu soái ca trẻ tuổi cường tráng.

Quý Việt Châu cũng không có để ý lời nói của cô, gật đầu có lệ, ở trong lòng cười nhạo ý nghĩ kì lạ của cô.

Trở thành ảnh hậu là có thể bao dưỡng anh? Chỉ sợ toàn bộ ảnh hậu của giới giải trí cũng không đủ.

Quả nhiên vẫn là em bé không có kiến thức, nhìn chung có chút ảo tưởng mơ mộng không thực tế.

Bất quá dưới ánh đèn nhàn nhạt, cùng với nhiệt độ ấm áp của cháo, Quý Việt Châu cũng không nói ra trào phúng trong lòng.

Cho dù rõ ràng từng có tiếp xúc thân mật nhất, rõ ràng các loại tâm tư, nhưng vẫn hài hòa cùng ngồi ăn cháo nói chuyện phiếm.

Ánh đèn mờ mờ, hai người có dung mạo tuyệt đỉnh nói chuyện, thật giống như người yêu thân mật.

Nói xong lời cuối cùng, Thời Ngu vì quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà gục xuống mặt bàn ngủ thiếp đi.

Quý Việt Châu cảm thấy buồn cười, vẫn ôm người đem trở về trên giường.

Chỉ là lúc kéo chăn cho Thời Ngu, nhìn cô an tĩnh thanh thản ngủ, Quý Việt Châu cảm thấy chim hoàng yến này không quá đủ tư cách.

Không biết tình nhân của những người khác trong vòng như thế nào, dù sao Quý Việt Châu có thể khẳng định, Thời Ngu cần được dạy dỗ một khóa.

Đương nhiên làm chim nhỏ mà anh nuôi dưỡng, không cần giống người bình thường, miễn cưỡng có thể nhịn.

Công ty khoa học kỹ thuật Khải Quang là tòa nhà cao 45 tầng, nơi này là trung tâm quyết sách của toàn bộ Khải Quang, trên tầng lầu vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bàn phím cùng một vài tiếng bước chân.

Trợ lý Trương nhìn ông chủ nghiêm túc nhà mình, lại nghĩ tới cú điện thoại vừa rồi, ở trong lòng thở dài, mới nói: "Ông chủ, Quý gia bên kia đêm nay muốn tổ chức tiệc tối, lão gia tử muốn ngài phải đi."

"Chuyện gì?" Quý Việt Châu giương mắt, đôi mắt có mắt kính gọng mạ vàng không rõ thần sắc, trợ lý Trương cũng không rõ cảm xúc của anh.

"Là sinh nhật 23 tuổi của tiểu thư Quý Dung Dung, Quý Quang Viễn dường như muốn tuyên bố cô cùng đại thiếu gia Lâm gia liên hôn trong hôm nay."

Quý Dung Dung là em gái Quý Việt Châu, nói đúng ra là em gái cùng cha khác mẹ, ngoài ra còn có một em trai cùng cha khác mẹ Quý Càng Lâm.

Quý Quang Viễn chính là cha của ba anh em họ.

Nhưng người ở Kinh Thị đều biết, mẹ Quý Việt Châu qua đời khi anh ba tuổi, còn chưa tới một năm, Quý Quang Viễn liền mang về Quý Càng Lâm chỉ nhỏ hơn anh 1 tuổi cùng với mẹ của anh ta về Quý gia.

Nói cách khác kỳ thật Quý Càng Lâm là con ngoài giá thú.

Về sau lúc Quý Việt Châu 10 tuổi đi lạc, 6 năm sau mới bị người tìm về Kinh Thị.

Đến nỗi anh đã là một đứa trẻ 10 tuổi lại đi lạc nhiều năm như vậy, các thế gia ở Kinh Thị đều có suy đoán.

Trong lòng ghét bỏ Quý Quang Viễn hồ đồ làm lạc mất con trai ruột, cũng cho rằng một người bị mẹ kế lẫn cha ruột ngược đãi, lớn lên ở nơi hẻo lánh thì tương lai Quý Việt Châu sẽ không có tiền đồ.

Vừa cười nói tiếc hận cùng thương hại anh.

Nhưng Quý Việt Châu sau khi trưởng thành một mình ra nước ngoài, bốn năm sau khi mọi người cho rằng anh hoàn toàn bị đuổi đi, anh trở lại tự thành lập công ty Khải Quang đứng vững ở Kinh Thị, mới làm người ta hoàn toàn ý thức được ----

Quý Việt Châu không cần bất cứ kẻ nào thương tiếc.

Bởi vì nhiều nguyên nhân sâu xa, quan hệ Quý Việt Châu với Quý gia cũng không tốt, anh chỉ tôn trọng duy nhất Quý lão gia tử, cũng là người đã tìm anh về.

Nhưng Quý lão gia tử tuổi đã lớn, chỉ hy vọng được nhìn thấy gia đình đoàn tụ, thỉnh thoảng gọi điện thúc giục Quý Việt Châu về nhà, mấy năm nay Quý Việt Châu đã lớn tuổi thêm chút, liền thúc giục anh kết hôn sinh con.

Bởi vì Quý lão gia tử mơ hồ muốn đem tiểu thư Mỗ gia cho Quý Việt Châu, nên anh mới vì ngại phiền toái mà trực tiếp tìm Thời Ngu làm tình nhân.

"Quý tổng, hành trình đêm nay sắp xếp như thế nào?" Trợ lý Trương xác nhận lần nữa.

"Sắp xếp đi." Quý Việt Châu dừng một chút, "Liên hệ Thời Ngu, đêm nay cô ấy cũng đi."

Tuyển tình nhân chuyên môn, cũng nên phát huy chút tác dụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net