CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau lúc Thời Ngu rời giường, bên cạnh vẫn trống trơn như cũ, quần áo trên mặt đất cũng được thím giúp việc dọn rồi.

Cô vào phòng quần áo chọn một bộ quần áo thoải mái ở nhà rồi xuống lầu ăn cơm.

Ngày mai mới cần thử vai, hôm nay cô vẫn rất nhàn rỗi.

Đáng tiếc không được bao lâu, trợ lý Trương gọi điện thoại tới nói cho cô về bữa tiệc đêm nay.

"Tiệc? Là tiệc gì vậy?"

"Là tiệc sinh nhật Quý Dung Dung tiểu thư." Nghĩ tới Thời Ngu không quen biết, trợ lý Trương còn bổ sung một chút, "Là em gái Quý tổng."

Ngắt điện thoại một lúc sau, Thời Ngu lười biếng mà nằm liệt trên sofa.

Quý Dung Dung, em gái cùng cha khác mẹ của Quý Việt Châu, cốt truyện có từng nhắc tới bối cảnh của vai ác, thời điểm 10 tuổi bị mẹ kế ác độc cố ý lạc mất, 16 tuổi mới được tìm về nhà.

Cho nên quan hệ Quý Việt Châu với Quý gia có thể dùng hai chữ "ác liệt" để nói.

Nhân tiện nhắc tới, trong 6 năm bị lạc mất, Quý Việt Châu ở trường cấp ba gặp gỡ nữ chính Tô Nguyễn, lúc này vẫn là cô gái ở trấn nhỏ.

Trong sách nhắc tới lúc ấy Quý Việt Châu bị bọn côn đồ đánh ở hẻm nhỏ, nữ chính thiện lương đi ngang qua, mua thuốc với đồ ăn cho anh, chính là vì cái nhìn thoáng qua ấy liền trở thành bạch nguyệt quang muốn mà không thể có ở trong lòng của thiếu niên.

Tận cho đến khi ở Kinh Thị phồn hoa lại gặp lại lần nữa.

Thời Ngu một chút cũng không đánh tiếc mà "sách" một tiếng, cái kịch bản cứu rỗi này mà cũng rơi vào đầu kim chủ nhà cô!

He he, bất quá cũng là bởi vì như vậy nên cô mới có thể nhặt được của hời, ngủ với cực phẩm trai đẹp, dù sao Thời Ngu không lỗ.

Trở lại dạ tiệc đêm nay, trong cốt truyện nguyên chủ cũng tham gia, nhưng cô cũng không biết nơi đây phức tạp, loanh quanh.

Nguyên chủ mới vừa tiếp xúc với xã hội thượng lưu, một bên sợ người khác kinh thường cô, một bên đi lấy lòng em gái bạn trai trong lòng cô Quý Dung Dung, kết quả ngược lại là bị người ta chê cười.

Quý Dung Dung tuy kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng được Tô Nguyễn ngoài ý muốn cứu được một lần, lúc sau trở thành bạn tốt, lại biết được nguyên chủ là thế thân của Tô Nguyễn, nên mới gây khó dễ đủ đường cho cô.

Thời Ngu ở mạt thế 3 năm đã quen cùng chiến đấu với dị thú, đối với tỷ muội plastic nhà giàu không có chút hứng thú.

Nhưng là do kim chủ ba ba sắp xếp, Thời Ngu lại là người làm công, chỉ có thể nghe theo.

Mới vừa ăn cơm trưa xong liền có xe đón Thời Ngu đến phòng làm việc chuẩn bị phục trang.

Chuyên viên trang điểm không biết thân phận Thời Ngu, cho rằng cô là đại tiểu thư Mỗ gia, vẫn luôn khen ngợi tấm tắc: "Làn da của Thời tiểu thư cũng thật tốt quá."

"Lông mi vừa dài vừa dày, không cần đến lông mi giả."

"Thật xinh đẹp, đây là đại mỹ nhân trong truyền thuyết sao?"

Thời Ngu hoàn toàn không thấy ngại ngùng, còn tự luyến mà hướng về phía chuyên viên trang điểm trong gương chớp chớp mắt: "Đúng là rất có mắt nhìn."

Cô rất tự tin với ngoại hình của mình.

Cùng lúc đó, ở một gian phòng hóa trang khác trong phòng làm việc, Quý Dung Dung, Lâm Lâm cùng Tô Nguyễn cũng đang nói chuyện.

"Nguyễn Nguyễn, cậu thật sự gặp qua anh cả tớ ở cấp ba á?" Quý Dung Dung tò mò hỏi, cô cũng mới nghe phong phanh.

Tô Nguyễn hơi hơi mỉm cười, làn da rất trắng, ngũ quan là kiểu thanh tú trang nhã, cười rộ lên tựa như đóa hoa nhài, rất dễ dàng làm cho người khác dâng lên hảo cảm cùng ý muốn bảo vệ.

"Tớ nói thật, tớ nhỏ hơn Quý học trưởng hai cấp, lúc ấy tớ thấy anh ấy bị thương, nên thuận tay giúp anh ấy, không nghĩ tới Quý học trưởng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này." Tô Nguyễn ngượng ngùng mà nghiêng nghiêng đầu,

"Quý học trưởng nói về sau nếu có việc có thể tìm anh ấy."

"Oa! Lãng mạn quá!" Lâm Lâm ở bên cạnh hâm mộ, "Quý tổng chưa bao giờ chủ động với ai, anh ấy nói như vậy chắc là có ý tứ với Nguyễn Nguyễn đi?"

"Cái này tớ có thể làm chứng, anh cả tớ đối với ai cũng lạnh nhạt, trước kia phụ nữ tới gần anh ấy hai mắt đều bị bảo vệ ném qua một bên." Quý Dung Dung cũng phụ họa ở bên cạnh.

Tô Nguyễn ở trong lòng khẽ cắn môi, không nói thật sự lúc trước cô ta cũng suýt bị bảo vệ ném đi, chẳng qua cô ta kịp thời nhắc tới việc trước kia, may mắn thoát nạn.

Đến nỗi "có việc thì tìm" cũng là do trợ lý Trương xác nhận sự việc năm đó rồi mới nói.

Trong lòng Tô Nguyễn vốn dĩ thấp thỏm, nhưng biết được bên người Quý Việt Châu chưa từng có phụ nữ, ít nhất mình với anh ấy có liên hệ, đã là thân cận nhất nên liền yên tâm.

"Này Nguyễn Nguyễn, cậu cảm thấy anh cả tớ thế nào?" Quý Dung Dung cười hì hì hỏi.

Quý Dung Dung khi còn nhỏ rất khinh thường Quý Việt Châu, sau đó Quý Việt Châu mất tích trở về, lại trở thành ông chủ công ty Khải Quang, mang đại danh Quý tổng, cô ta mới đổi thái độ với anh, thậm chí ở bên ngoài luôn miệng anh cả này anh cả nọ.

Nhưng Quý Việt Châu luôn nhớ tới việc cỏn con này khi còn nhỏ, đến mức anh em xa cách, Quý Dung Dung cảm thấy nếu có thể tác hợp Tô Nguyễn với anh ở bên nhau, không chừng quan hệ bọn họ có thể giải hòa.

Khải Quang mấy năm nay đã sớm vượt qua Quý thị, cái danh em gái Quý tổng Khải Quang so với tiểu thư Quý thị có giá trị hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Quý Dung Dung còn cố ý nói: "Nếu cậu có thể làm chị dâu tớ thì tốt rồi."

"Dung Dung!" Tô Nguyễn trừng mắt nhìn cô ta một cái, gương mặt đỏ bừng.

Quý Dung Dung cùng Lâm Lâm đối diện cười rộ lên: "Nguyễn Nguyễn là đang thẹn thùng sao?"

Tô Nguyễn hừ một tiếng không phản bác, chờ các cô cười xong mới nghiêm mặt nói:

"Dung Dung, cậu về sau đừng nói những lời này, lần trước tớ gặp Quý học trưởng đã là ba tháng trước, hơn nữa tớ cũng không giúp anh ấy gì nhiều, không nghĩ tới chuyện muốn báo đáp."

Quý Dung Dung gậu đầu có lệ, tròng mắt điên cuồng chuyển động, chỉ có chính cô ta mới biết đang nghĩ cái gì.

Dù sao đêm nay anh trai cô ta sẽ đi, đến lúc đó tác hợp hai người kiểu gì cũng thành.

"Được rồi được rồi, tớ nói giỡn thôi, cậu không cần tức giận."

Quý Dung Dung cười tủm tỉm, dời đề tài, "Đêm nay cậu mặc bộ lễ phục đầm trắng được không, vẻ đẹp của cậu giống như thiên sứ, đảm bảo có thể mê hoặc mọi người."

Tô Nguyễn bất đắc dĩ cười nói: "Nói cái gì đâu, hôm nay cậu là nhân vật chính, cậu là người mê hoặc tất cả mới đúng."

"Không đúng, Dung Dung chỉ nghĩ tới mê hoặc anh trai tớ là đủ rồi." Lâm Lâm ở bên cạnh cười hì hì nói.

Anh trai Lâm Lâm - Lâm Lãng chính là đối tượng liên hôn của Quý Dung Dung, Lâm gia cũng coi như là hào môn thế gia ở Kinh Thị, Lâm Lãng không giống như phú nhị đại khác thích náo loạn, từ nhỏ đến lớn rất ưu tú, tốt nghiệp xong liền tiến vào Lâm thị, là đối tượng kết hôn vô cùng chất lượng.

Quý Dung Dung đối với Lâm Lãng rất vừa lòng, cô ta bị trêu chọc đến đỏ mặt, nhưng vẫn giương cằm đắc ý nói: "Đương nhiên là muốn mê hoặc chết anh ấy!"

Phòng trang điểm lại truyền tới tiếng cười nói, tình cảm chị em ba người hòa hợp.

So sánh bên này, Thời Ngu rất an tĩnh, cô hàn huyên cùng chuyên viên trang điểm một lát, lúc sau liền ngáp một cái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi ở mạt thế, bởi vì muốn cảnh giác đám thú biến dị tấn công bất ngờ, Thời Ngu bình quân ngủ không quá 5 tiếng mỗi ngày.

Cho nên khi được ở thế giới hòa bình, cô thích nhất chính là đi ngủ, như muốn bổ sung cho sự thiếu ngủ ở ba năm kia.

Chờ trang điểm xong, Thời Ngu được gọi đi thay quần áo, có trợ lý Trương toàn năng sắp xếp, bộ sưu tập bốn mùa đắt giá tùy cô chọn lựa.

Cô trực tiếp bỏ qua váy trắng và đỏ, màu trắng sẽ đụng hàng với nữ chính đêm nay, còn màu đỏ nếu như ở trong tiệc sinh nhật của người khác sẽ "giọng khách át giọng chủ", Thời Ngu quyết định chọn bộ lễ phục màu xanh lục.

Không phải loại váy công chúa kín đáo truyền thống, mà là loại lễ phục mang lại cảm giác quyến rũ, dùng vàng bạc chế tác thủ công, rực rỡ lung linh, thập phần xinh đẹp, có cảm giác vô cùng xa hoa nhưng không phô trương.

Màu xanh lục vốn dĩ tôn da, rất hợp với làn da trắng nõn của Thời Ngu, có thể nói là băng cơ ngọc cốt, diện mạo ban đầu dã hơi diễm lệ, hiện tại càng xinh đẹp cực hạn.

Nhẹ nhàng nhưng xa hoa là quần áo, cũng không phải là người.

Thời Ngu mới vừa thay ra xong, trong phòng thay đồ có tiếng hít thở mạnh, cô cười cười, còn nghe được hai tiếng thét chói tai.

Chờ nhà tạo kiểu với nhóm trợ lý phản ứng lại, mới ngượng ngùng tiến lên, vài người vây quanh Thời Ngu điều chỉnh cho cô cho hoàn chỉnh.

Lăn lộn đến 5 rưỡi chiều, tạo hình hoàn chỉnh của Thời Ngu mới xong hoàn toàn.

Xe đón cô cũng tới rồi, váy của cô không có làn váy cồng kềnh, động tác đi lại cũng rất tiện, dẫm lên giày cao gót rất nhanh đã tới cửa, mặc kệ những ánh mắt nhìn chăm chú.

Mở cửa xe ra, ở bên trong một nam nhân một thân tây trang màu đen đang xem những bài báo tài chính cứng nhắc, nghe được âm thanh hơi hơi nghiêng đầu.

Sau khi Thời Ngu lên xe, xe nhanh chóng đi ra ngoài, lúc này ba người Quý Dung Dung cũng đã chuẩn bị xong.

Chỉ là lúc tạm biệt, Lâm Lâm nhìn thấy chiếc bentley màu đen, kỳ quái nhíu mày: "Dung Dung, chiếc xe vừa rồi có phải của Quý tổng không?"

"Hả? Xe nào?"

"Chính là chiếc bentley vừa đi qua đó." Lâm Lâm chỉ vào hướng xe rời đi.

Chờ Quý Dung Dung đi qua xem, xe đã đi qua một đoạn xa, cô ta lắc đầu: "Chắc là không phải đâu, anh cả tớ đến nơi này làm gì, bên người không có phụ nữ, bentley ở Kinh Thị cũng nhiều lắm."

"Chắc vậy." Lâm Lâm lắc đầu không nghĩ nhiều.

Chỉ có Tô Nguyễn trầm mặc không có lên tiếng, người có bentley ở Kinh Thị đúng là nhiều, nhưng không ít người đều biết chiếc xe kia của Quý Việt Châu toàn cầu chỉ có 3 chiếc, toàn Kinh Thị cũng chỉ có mình anh có.

Cô ta tới sớm hơn chút, nên rõ ràng chiếc xe vừa rồi tới chính là của Quý Việt Châu.

Thậm chí Tô Nguyễn còn thấy được một thân ảnh màu xanh lục lên chiếc xe kia.

Cho nên, Quý Việt Châu bên người có phụ nữ sao? Tô Nguyễn ánh mắt lập loè không chừng, âm thầm suy tư.

"Nguyễn Nguyễn, đang nghĩ gì vậy? Đi mau lên." Lâm Lâm kéo cô ta một chút.

Tô Nguyễn phản ứng lại, lộ ra tươi cười: "Tới liền."

Thời Ngu sau khi lên xe không biết mình vừa mới gặp thoáng qua nữ chính.

Quý Việt Châu nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

Thời Ngu mặc kệ Quý Việt Châu đang làm gì, trực tiếp ôm cánh tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh: "Anh trai, đang nghĩ tới tôi sao?"

Quý Việt Châu nhíu mày, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô mới buông tài liệu xuống, duỗi tay cố định người lại: "Ngồi đàng hoàng."

Thời Ngu tính khí phản nghịch, làm cô ngồi thẳng cô liền không vui, lần nữa dựa vào anh: "Không."

Quý Việt Châu cười lạnh, nhìn dáng vẻ của cô, trầm trầm mặt, đẩy cô ra: "Tôi nói ngồi đàng hoàng."

Thời Ngu bị giọng điệu của anh làm cho ngơ ngẩn, không phục mà trừng anh: "Anh lại quát tôi?"

Trừng xong cũng mặc kệ phản ứng của anh, lôi kéo váy ngồi tới vị trí gần cửa sổ xe, mặt quay qua đi xem ngoài cửa sổ.

Quý Việt Châu không nói lý với cô, một lần nữa cầm lấy tài liệu xem xét, cũng thừa dịp này dạy dỗ cô.

Chim hoàng yến giương nanh múa vuốt nếu không phục dạy dỗ, chủ nhân cũng sẽ đau đầu.

Chỉ là không biết như thế nào bài báo cầm trong tay sau một lúc lâu cũng không nhìn được, Quý Việt Châu sau một lúc lâu mới buông, gọi Thời Ngu.

Cô vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt trắng nõn thoáng cứng đờ, nhìn qua có vẻ giận dỗi.

Quý Việt Châu cố tình lạnh giọng nói: "Còn quậy sao?"

Thời Ngu đột nhiên quay đầu qua, hốc mắt đỏ bừng mà trừng anh.

Tạo hình hôm nay của Thời Ngu rất tinh xảo, làm cho cô vốn là ngũ quan hoàn mỹ trở nên tiên nữ không giống người phàm, lúc này tiên nữ đuôi mắt cùng hốc mắt đỏ bừng, trực chờ rơi nước mắt, làm cho người ta tan biến cảm giác tức giận.

Quý Việt Châu ngơ ngẩn.

Thời Ngu ở trong lòng buông tiếng thở dài đáng tiếc, nếu không phải hôm nay hóa trang thật sự quá xinh đẹp, cô còn định biểu diễn cho anh một màn tiên nữ rơi lệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net