trạch 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trầm Huyên lại càng tức giận hơn. Không thèm nhìn đến cả hai đang ở giữa đường, không thèm cố kỵ ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, gân cổ rống lớn.

“Tại sao em cứ thích làm chuyện bao đồng vậy hả? Em có đầu óc hay không vậy? Người khác bảo em dẫn đường em liền dẫn người ta đi, nếu như hắn ta là người xấu thì làm sao đây hả? Nếu hắn ta bắt em đi bán thì làm sao hả? Mấy vấn đề này em có suy nghĩ đến không vậy hả? Sau này không được lo chuyện bao đồng nữa? Ân? Có nghe hay không hả?”

Vệ Đinh không gật cũng không lắc, chỉ cảm thấy bản thân thực ủy khuất. Trầm Huyên quan tâm, chú ý đến mình, mấy cái này Vệ Đinh đều hiểu.

Chỉ là. . .bảo vệ quá mức ngược lại sẽ mang đến áp lực cho kẻ khác.

Vệ Đinh lúc nào cũng phải cân nhắc lẫn nhắc nhở chính mình, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm, làm rồi có khi nào chọc đối phương tức giận hay không, hoặc giả tạo thành một đống hậu quả khó lường. Mỗi lần làm việc gì cũng đều phải thật cẩn thận, cứ tiếp tục như thế này, Vệ Đinh cảm thấy có ngày bản thân cũng sẽ phát điên mất.

Vệ Đinh tự dưng không còn tâm trạng đi dạo phố nữa, tức giận quay đầu bỏ mặc Trầm Huyên lại đó, cắm đầu đi thằng về phía trước.

Trầm Huyên đuổi theo sau, kêu gào “Bảo em hai câu em liền nổi giận, tại sao lại nhỏ mọn tới vậy hả?”

Vệ Đinh không muốn nghe anh ta tiếp tục làm ầm ĩ nữa, lấy tay bịt hai tai lại, chạy như bay.

Trầm Huyên sửng sốt một chút, vội vàng cũng tăng tốc chạy theo.

Hai kẻ, ta đuổi gnươi chạy rất là khoái hoạt.

Một kẻ chạy được vài bước liền quay đầu lại làm mặt quỷ, một tên cầm xiên thịt vừa đuổi vừa rống, lập tức thu hút ánh nhìn chằm chằm của những người xung quanh, mọi người thấy một màn kia xong, có kẻ còn cho là  hai tên này bị điên rồi.

Đừng thấy Vệ Đinh dáng người nhỏ bé, lúc chạy thực sự rất là nhanh a, chỉ trong chốc lát đã cho Trầm Huyên hít khói cả quãng xa.

Trầm Huyên tức giận đến tóc dựng đứng, bỏ cuộc không đuổi theo nữa, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, chui vào đường tắt trở về tiệm hoa trước, vừa vặn bắt kịp Vệ Đinh. Không thèm nói hai lời liền khiêng cậu vào nhà, tiếp theo bưng lên phòng, khóa cửa rồi lột quần, đè lên cậu hung hăng làm một hồi.

Làm xong vẫn chưa chịu buông tha, giấy trắng mực đen lập ra một đống quy tắc, bắt cậu phải ký tên điểm chỉ.

Loại hành vi khinh người quá đáng này khiến Vệ Đinh thực bất mãn, nhưng cậu vẫn cố nén giận mà làm theo lời Trầm Huyên, bất quá lúc điểm chỉ, thay vì ấn vào giấy, cậu ấn lên mặt đối phương.

Vệ Đinh thề trong lòng, nếu lần tới anh ta còn ngang ngược không nói đạo lý như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nữa!

Sự thật chứng minh, Vệ Đinh thực sự là nuông chiều Trầm Huyên quá mức.

Trải qua chuyện lần đó, Trầm Huyên càng lúc càng thần kinh hơn, ngày ngày một tấc cũng không rời, luôn ở cnạh canh giữ Vệ Đinh, ngay cả đi WC cũng đòi theo.

Lại một lần nọ, đang dọn hàng ở chợ đêm, cả hai lại gặp một người hỏi đường. Một vị hotboy bước đến trước sạp, trước tiên nhìn chằm chằm vào Trầm Huyên, sau đó dời tầm mắt chuyển qua Vệ Đinh, nói một lèo tiếng phổ thông pha lẫn khẩu âm nơi khác. “Cho hỏi đường Hoa Nhai ở gần đây không? Phải đi hướng nào a?”

Vệ Đinh vốn định dẫn đường giúp anh ta, nhưng rốt cuộc liếc mắt thấy Trầm Huyên sắc mặt dài thượt ra, đành phải đưa tay chỉ chỉ sang bên phải.

Nhưng anh bạn hotboy kia căn bản không thèm chú ý đến nét mặt Trầm Huyên, vẫn tiếp tục lải nhải “Đi thẳng sang phải sẽ đến sao? Có cần quẹo chỗ nào không? Phải qua mấy con đường a? Hay là cậu giúp tôi đến đó đi, làm phiền cậu quá!”

Vệ Đinh do dự trong chốc lát, rốt cuộc quyết định giúp đưa anh ta đến chỗ đó. Mới vừa đứng lên, tay đã bị ai kia túm lấy. Ngay sau đó, bên tai liền truyền đến thanh âm tức giận thở dốc “Em lại muốn đi đâu nữa? Đừng bảo là thật sự muốn dẫn anh ta đi nha? Em có thể bớt lo chuyện bao đồng được không vậy? Người ta có miệng có thể tự đi hỏi a!”

Vệ Đinh cảm thấy Trầm Huyên rất là bất lịch sự, liền nhanh chóng rút tay ra, nhìn qua phía anh chàng kia cười một cái tỏ vẻ xin lỗi, lại lấy giấy bút trong túi ra vẽ bản đồ đưa anh ta, người nọ liên tục nói cảm ơn rồi mới rời đi.

Trầm Huyên thấy Vệ Đinh nghe lời như vậy, không khỏi cảm thấy đắc ý, miệng lại tiếp tục nói lời khiếm biển “Sau này thấy người lạ đừng có tỏ ra nhiệt tình như vậy nữa, người không quen không biết cũng đi cười với người ta? Em đúng là dại trai a. . .”

Trầm Huyên lải nhải một tràng chưa dứt, Vệ Đinh vẫn lạnh lùng liếc anh ta một cái, biểu tình tỏ ra cực kỳ xem thường.

Trầm Huyên bị ánh mắt kia làm kích động, ngân giọng cao hét lên “Em tỏ thái độ gì vậy hả?? Hay là thấy người ta đẹp trai thì muốn lấy lòng người ta? Anh nói với em rồi, sau này mà còn đến gần người lạ nữa, anh không khách khí đâu!! Coi chừng anh đánh em a!”

Anh dám đánh tôi!?

Vệ Đinh chẳng thèm tốn hơi thừa lời nữa, lập tức bật người nhảy cao lên một cái, đưa tay nhắm đầu Trầm Huyên đập cái bốp, đánh cho anh ta kêu la oai oái.

Vệ Đinh tuyệt đối không thấy đau lòng, nghĩ nghĩ lại thấy như vậy vẫn chưa đủ, lại đạp thêm một cái nữa, xong rồi mới thở hừ hừ chạy đi.

Chờ đến lúc Trầm Huyên dọn xong hàng chạy trở về tiệm hoa, phát hiện toàn bộ cửa lớn cửa nhỏ gì cũng đều bị đóng kín mít. Anh vừa gõ cửa rầm rầm vừa kêu cửa, nhưng một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.

Tiếng gõ cửa, tiếng gào rống càng lúc càng lớn, Vệ Đinh giống như không nghe thấy vậy, vắt chéo chân ngồi trong phòng khách, nhàn nhã mà xem tivi.

Vài vị khách trọ đứng sau lưng một phen lau mồ hôi lạnh, tất cả đều bày ra bộ dáng bó tay.

A Bố nói “Bọn họ lại quậy trò xàm xí gì nữa đây? Thật sự là ăn no rửng mỡ mà!”

Cố An nói “Vợ chồng son giận dỗi nha thôi, chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, qua một đêm rồi cả hai tên lại như keo như sơn mà dính nhau sát rạt lại cho coi!”

Sở Hiểu Phong nói “Có hiểu lầm gì thì phải mau giải quyết a, tôi đi mở cửa cho anh ta. . .”

Vệ Đinh quay ngoặt lại, đưa tay làm thủ ngữ : kẻ nào dám mở cửa cho anh ta, đêm nay ra đường ngủ đi.

Mọi người lập tức như chim vỡ tổ, ai nấy tự biết điều mà trở về phòng đi ngủ.

Rốt cuộc, Trầm Huyên đứng gõ cửa hơn cả tiếng đồng hồ vẫn không vào được, đành phải giống chú chó cô độc vì nhà có tang mà cong đuôi ủ rủ đi về.

Sáng hôm sau, Trầm Huyên lại đến tiệm hoa, vừa mới bước đến cửa đã phát hiện trên cửa treo một tấm bảng. Trên bảng có dán hình chụp của Trầm Huyên, phía dưới viết một hàng chữ lớn ——người này không được phép vào cửa!

Trầm Huyên tức giận muốn bốc khói, lập tức nhào lên gõ cửa như điên. Lần này chỉ gõ vài cái cửa đã mở ra, Trầm Huyên chưa kịp oán giận, một chậu nước lạnh đã tạt thẳng vào mặt, đổ ào ào lên cả người.

Hiện tại đang là lúc thời tiết lạnh nhất trong năm, một trận gió bấc lạnh thấu xương vù vù thổi qua. Trầm Huyên rùng mình một cái, cảm giác lông mày của mình cũng muốn đóng băng rồi.

Sau đó, Trầm Huyên bi tráng cảm một trận thật nặng, liên tục sốt cao mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, còn thường xuyên nói mê nói sảng.

Vệ Đinh bị trận cảm này của Trầm Huyên làm cho hoảng sợ, bình thường thân thể Trầm Huyên luôn luôn cường tráng, cả năm cũng hiếm khi nào sinh bệnh, vậy mà lần này đột nhiên bị cảm như thế, hơn nữa lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Bởi vì áy náy, Vệ Đinh ngày ngày giống như tiểu nha hoàn theo sau làm tùy tùng mà hầu hạ Trầm Huyên. Cũng không biết có phải bệnh quá rồi hồ đồ hay không, cư nhiên Trầm Huyên lại nói ra một lèo những lời làm Vệ Đinh cảm động không thôi.

Anh bảo, bởi vì gia đình nên từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, bởi vì rất sợ mất đi, cho nên đối với phần tình cảm này, Trầm Huyên đã tự trầm mình vào quá sâu, thậm chí đã đạt đến mức độ cố chấp, trong mắt không thể dung nạp được bất cứ thứ gì dù chỉ là hạt cát nhỏ đi nữa. Thấy Vệ Đinh cười với người khác, trong lòng giống như bị mèo cào vậy, thực khó chịu, cho nên không thể khống chế được tính tình của mình, lần nào nổi giận xong cũng đều cảm thấy rất hối hận, rất hối hận, rõ ràng luôn tự nhắc nhở chính mình đừng cố tình gây sự nữa. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Vệ Đinh cùng tên nào khác có chút thân cận, liền chứng nào tất nấy, liền làm ầm ĩ cả lên, la hét huyên náo cả lên, hận không thể tuyên bố với tất cả mọi người, Vệ Đinh là thuộc về mình, đừng có kẻ nào mơ tưởng nhúng tay vào hay gây chú ý đối với Vệ Đinh.

Trầm Huyên còn bảo, lần này tự biết bệnh của bản thân nặng lắm, cảm giác tử thần đang nhìn mình ngoắc ngoắc tay. Cho nên hi vọng sau này Vệ Đinh có thể tìm được một nam nhân thành thật đáng tin cậy khác, sau đó khoái khoái hoạt hoạt mà sống hết cuộc đời này, ngàn vạn lần đừng tìm một người nóng nảy lại thất thường như mình nữa. Trầm Huyên bảo ở trên trời sẽ âm thầm phù hộ Vệ Đinh, vĩnh viễn yêu một mình Vệ Đinh. . .lảm nhảm lảm nhảm lảm nhảm lảm nhảm, đoạn sau tỉnh lược một mới lời nói mê sảng.

Lúc đầu Vệ Đinh nghe còn cảm động, nhưng càng nghe về sau thì càng thần tình hắc tuyến, hận không thể dùng khăn lau nhét vào mồm anh ta cho anh ta im lại đi.

Vệ Đinh đột nhiên cảm thấy, người này chính là bị bệnh thần kinh, căn bản là không trị được, cũng không thể chọc vào, một khi mà anh ta bắt đầu nổi điên lên thì hậu quả gây ra đúng thực là khiến người ta chịu không nổi. Xem ra sau này chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo, mới có thể yên bình mà sống được.

Ngày hôm sau, tên bệnh thần kinh mới hôm qua còn bảo mình bệnh nặng gần chết, cư nhiên gặp được kỳ tích mà bình phục, có thể ăn uống chạy nhảy kêu gào rát chi là bình thường, căn bản không hề giống với một kẻ mới rồi còn bệnh nặng gần chết. Sau khi hạ sốt đầu óc cũng thanh tỉnh lại, hồi tưởng lại một tràng mê sảng mình nói, lại bắt đầu cố tình kiếm chuyện.

Trầm Huyên nghiêm mặt cảnh cáo Vệ Đinh, không được tìm người khác, không được vứt bỏ mình, không được đi yêu người khác, cả đời này chỉ có thể yêu một mình mình thôi, chỉ có thể ở bên cạnh mình cả đời thôi!

Vệ Đinh bị anh ta nhồi tới nhồi lui mà đau cả đầu, thât sự muốn đập dầu vào tường chết cho rồi.

Hiện tại, Vệ Đinh coi như là thông suốt được một cái đạo lý, tên bệnh thần kinh này sẽ quấn lấy mình cả đời, thôi thì cứ mặc kệ anh ta muốn quậy gì thì quậy đi. Chỉ cần anh ta không nổi điên, không sinh bệnh, có thể an an phận phận mà làm một người bình thường, liền cảm ơn trời đất vậy. Sau này anh ta nói cái gì thì là cái đó, không cãi lại lời anh ta nữa, tránh kết quả kẻ xui xẻo cuối cùng lfa mình.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, tên bệnh thần kinh kia vẫn cứ lải nhải lặp đi lặp lại không ngừng. Vệ Đinh xoa xoa hai bên thái dương, trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài.

Tĩnh ca ca trên mạng nổi danh là lãnh khốc vô tình, nói chuyện cũng ít đến mức kỳ lạ. Lúc trước bản thân vì thích tính cách này của anh ta nên mới theo đuổi.

Nhưng bản thể ngoải đời của anh ta thật sự là làm người ta thất vọng tràn trề, cả ngày cứ nói dông nói dài, chẳng khác gì mấy bà mẹ. Bây giờ mới có hai mươi mấy tuổi đã lải nhải không ngừng như vậy, đến già chẳng phải là sẽ càng đáng sợ hơn Đường Tăng nói nhiều trong Tây Du Ký sao?

Nghĩ đến đây, Vệ Đinh không nhịn được mà chảy xuống vài giọt nước mắt chua xót : mình thiệt là nhớ Tĩnh ca ca trước đây a!! 

┭┮

┭┮

_______________

Tác giả tám :

chương sau Cố tiểu thụ sẽ xong phần mình!! Quyết tâm!!

Văn này hết, viết một thiên mới về tiểu ngốc!

<Gia hữu tiểu ngốc>

38. Hoàn kết (Kết thúc)

Trần Mặc chỉ sa sút tinh thần được vài ngày liền bắt đầu bình phục trở lại.

Sau một lần từ hố suy sụp leo ra, Trần Mặc vẫn một bộ dạng không biết xấu hổ y như cũ.

Sau mấy ngày tự vấn bản thân, Trần Mặc vẫn cứ cảm thấy Cố An vẫn rất thích mình, căn bản không muốn chia tay.

Muốn hỏi Trần Mặc vì sao lại cam đoan như vậy hả? Cái này là có nguyên nhân.

Đêm đó anh đến tiệm hoa tìm Cố An, cố ý dùng một xấp phiếu mua sắm của siêu thị mua chuộc A Bố, nhờ vả đối phương ngày ngày bỏ công lưu ý nhất cử nhất động của Cố An, hơn nữa phải báo cáo đều đặn lại cho mình.

A Bố vinh vào lý do cao thượng “Dùng tiền người giúp người giải quyết khó khăn” mà hoàn thành một cách xuất sắc nhiệm vụ được Trần Mặc giao cho. Mấy ngày này, từng tiếng nói từng cử chỉ của Cố An, tất cả đều được Trần Mặc nắm rõ như lòng bàn tay. Từ miệng A Bố nói ra, Trần Mặc biết được chuyện Cố An coi hoa mà mình tặng giống như là bảo bối mà che chở chăm sóc. Hơn nữa Cố An cũng rất thường xuyên nhắc đến anh trước mắt mọi người, tuy khẩu khí nặng mùi xem thường, nhưng nét mặt lại tràn đầy hạnh phúc nho nhỏ làm cho người ta thấy mà nổi cả da gà.

Trần Mặc từ lâu đã biết Cố An là một tên khẩu thị tâm phi, hiện tại thu thập được nhiều tình báo đáng tin cậy như vậy, ngẫm thấy thời cơ cũng đã chín muồi, liền quyết định túm ai kia trở về.

Trần Mặc bước vào công ty chỗ Cố An làm việc, đầu tiên là muốn hẹn đối phương dùng cơm tối, sẵn dịp trình diễn một màn bày tỏ lãng mạn đầy thâm tình, thứ hai là muốn nhìn thử xem cái tên ông chủ có tà niệm kia, cũng là sẵn dịp cảnh cáo dằn mặt đối phương trước, bảo cho hắn ta biết nên thu hồi lại tà ý của mình đi, sau này đừng có mà bày đặt ra vẻ trước mặt Cố An nữa!

Mới vừa bước vào công ty, Trần Mặc liền thấy Cố An đang đứng lau nhà, à nhầm, lau dọn công ty.

Cố An ngồi xổm dưới đất, cầm khăn liên tục chà chà xát xát cài sàn nhà, có vẻ như rất mệt, đầu chảy đầy mồ hôi. Cậu lau dọn rất chăm chú, giống như không phát hiện Trần Mặc đến.

Thấy một màn như vậy, Trần Mặc vừa tức vừa đau lòng. Nhà Cố An vốn khá giả, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua những loại việc như vậy, hiện tại lại biến mình chẳng khác cho người ở cho người ta, chẳng lẽ công ty này ngay cả lao công cũng không có sao!?

Trần Mặc bwóc dến cạnh, lạnh mặt hỏi “Sao em lại ngồi đây lau sàn?”

Thình lình có tiếng hỏi vang lên làm Cố An hoảng sợ, vội ngước đầu nhìn, thấy kẻ kia hóa ra là Trần Mặc liền mỉm cười “Ai dô giám đốc Trần, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?”

“Anh bàn việc làm ăn, đúng lúc đi ngang công ty em nên sẵn dịp vào thăm em một chút.”

“Hóa ra là vậy sao.” Cố An bĩu môi, làm cậu còn tưởng Trần Mặc đặc biệt đến tìm mình chứ.

Trần Mặc lại hỏi “Lao công của công ty em? Sao không để lao công làm việc này?”

“Tôi chính là lao công a.” Cố An tiếp tục chùi, miệng giải thích “Công ty tôi có hai người, loại việc làm tốn sức như vậy làm sao có thể để ông chủ làm chứ.”

“Vậy sao anh ta không thuê một lao công về!”

“Mặc kệ đi, lúc vừa mới vào công ty ổng cũng đã nói qua, mấy chuyện này đều thuộc bổn phận của tôi rồi. Dù gì cũng đưa tay lấy lương của người khác, chung quy cũng phải làm chuyện cho người ta a.”

Bộ dáng nghiêm túc của Cố An làm Trần Mặc nghẹn họng không nói được lời nào. Anh không ngờ là Cố An lại thật lòng mà công tác như vậy. Ở trong lòng anh, Cố An lúc nào cũng là một tên nhóc không có chí cầu tiến, chỉ biết qua loa cho xong chuyện. Đối với biến chuyển này, hẳn là anh nên thấy vui mừng mới đúng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại nổi nên loại tư vị không nói nên lời.

Anh tình nguyện để Cố An ở nhà vui chơi cả đời, cũng không muốn nhìn cậu chịu khổ vất vả kiếm sống. Nhưng con người, chung quy cũng sẽ có lúc phải trưởng thành. Cố An rời xa anh rồi, cuộc sống trôi qua trở nên tất bật hơn.

Trong cuộc sống, thiếu mất một người cũng không phải là sống không nổi, trong thế giới này, thiếu đi một người, trái đất cũng sẽ không méo đi. Có thể không có anh bên cạnh, Cố An vẫn sống rất tốt.

Trần Mặc thương cảm được một chút, đột nhiên sực nhớ ra lý do mình đến đây, liền nói “Em chừng nào làm hết giờ làm? Lát nữa anh mời em ăn cơm.”

“Chắc là sắp, dọn vệ sinh xong mà không có gì làm là có thể đi được rồi. Cố An chùi xong, xách thùng đi vào WC giặt giẻ lau.

Trần Mặc bước theo cậu, vừa nhìn cậu làm việc, vừa bắt chuyện

“Mấy hôm nay sống tốt không?”

“Cũng tốt.”

“Vẫn còn ăn mì gói sao?”

“Thi thoảng cũng có ăn.”

“Vậy. . Vậy có nhớ anh không?”

“A?”

“Sau này, ít. . ít ăn mì gói lại đi.”

“Nga.”

Trần Mặc không ngừng ảo não mà cúi mặt nhìn đất, một câu nói đơn giản như vậy, mà tại sao lại khó nói ra đến thế a!?

Cố An giặt giẻ lau xong, liếc mắt nhìn Trần Mặc, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm tưng bừng như mở hội.

Sau khi trở lại văn phòng, Cố An thu dọn mọi thứ xong xuôi, định bụng ra về. Ngay lúc đó, tên ông chủ kia ôm một đống văn kiện bước vào, diện vô biểu tình mà dặn dò “Đem mấy văn kiện này bấm lại chỉnh sửa đàng hoàng rồi hẵng về.”

Cố An nga một tiếng, tựa hồ như đối với việc này cũng không lấy làm thắc mắc gì. Mà Trần Mặc thì lại cực kỳ tức giận, bây giờ đã quá giờ làm việc chính quy rồi, tại sao còn không cho người ta ra về a!!!

Trần Mặc ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu lên tiếng bênh vực kẻ yếu “Việc có thể để ngày mai mới làm, người ta đã mệt muốn chết rồi,

Vị ông chủ kia thản nhiên liếc nhìn Trần Mặc một cái, chả thèm để ý đến anh ta, sau đó dời ánh mắt sang Cố An “À phải rồi, mấy văn kiện này cần dùng gấp, hôm nay phải làm cho xong.”

Trần Mặc dám khẳng định, tên này rõ ràng cố ý làm như vậy! Lửa giận trong lòng bừng bừng bừng cháy lên, anh túm lấy tay Cố An, kéo ra ngoài “Đừng làm nữa, theo anh đi về,”

“Ai ai, giám đốc Trần, đừng như vậy mà!” Cố An rút tay lại, quay đầu nhìn ông chủ nhà mình cười, hai tay chắp thành chữ thập, bày ra bộ dáng xin lỗi “Sếp yên tâm, hôm nay em nhất định sẽ chỉnh sửa đàng hoàng rồi mới về nhà.”

“Ân.” ông chủ lôi trong túi quần ra một cái cravat ném lên bàn làm việc của Cố An “Cái này là quà tặng khách, cậu cầm xai đi. Tôi đi làm việc, làm xong qua báo cáo cho tôi.”

Cố An luôn mồm cảm ơn, cúi đầu khom lưng tống tiễn ông chủ ra khỏi văn phòng. Xoay người liền thấy Trần Mặc cầm lấy cravat săm soi, nét mặt tươi cười lộ vẻ châm chọc.

“Cravat này là hàng cao cấp a, hừ, công ty của các người tặng quà cho người ta đúng là không giống người bình thường a.”

Cố An đắc ý cười “Đúng đó, tất cả đều là hàng hiệu!”

Thần sắc Trần Mặc càng lúc càng trầm xuống, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ tức giận “Quà khuyến mãi? Cái chuyện nhảm nhí như vậy mà em cũng tin được? Anh ta có phải là muốn đeo đuổi em không?”

“Tôi không phải đứa ngốc, đương nhiên là không tin.” Cố An giống như chợt nghĩ ra điều gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười “Thật ra thì. . .”

“Nếu đã không tin, tại sao anh ta đưa cái gì em cũng nhận lấy chứ?” Trần Mặc cắt lời cậu, bước đến trước từng bước, áp Cố An lùi vào sát góc tường, đưa tay mạnh bạo túm lấy áo Cố An, nhấc cậu lên “Em muốn quen với anh ta? Em thực sự muốn nhận lời quen anh ta?”

Cố An vốn định phủ nhận. . .nhưng mở miệng ra lại nói lời trêu chọc “Giám đốc Trần, anh đừng bảo là đang ghen nha?”

“Đúng! Anh là đang ghen đó!”

-

-

-

-

Đột nhiên nghe được ai kia nói lời thật lòng, Cố An ngây ngẩn cả người nửa ngày, ánh mắt nồng đậm ý cười.

Một năm sau.

Trải qua mấy lượt khuyên nhủ của Trầm Huyên, Vệ Đinh rốt cuộc đồng ý tiếp nhận phẫu thuật.

Phẫu thuật rất thành công, Vệ Đinh có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, chẳng qua mỗi lần nói chuyện đều phải rất cố gắng, thanh âm phát ra cũng khàn đến lợi hại.

Bác sĩ bảo lúc bình thường nên thường xuyên luyện tập, dần dần sẽ nói năng lưu loát hơn.

Đột nhiên có thể nói chuyện trở lại, Vệ Đinh có chút chưa thích ứng kịp, cậu thường xuyên vừa nói nói vừa làm thủ ngữ, giống như không thích mở miệng nói chuyện thành lời vậy.

Trầm Huyên hỏi cậu nguyên nhân, cậu bảo lười nói chuyện, nói rất mệt, rất phiền, vẫn là quen dùng tay làm thủ ngữ giao tiếp với người khác hơn.

Trầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net