trạch 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Huyên cũng không miễn cưỡng cậu nữa, cậu muốn nói thì nói với cậu, cậu muốn dùng thủ ngữ cũng chiều theo cậu mà dùng thủ ngữ.

Có lần, cả hai đi siêu thị mua đồ, vừa xếp hàng chờ tính tiền vừa dùng thủ ngữ nói chuyện phiếm.

Ở đằng sau có hai bà bác nhìn một màn này, nhỏ giọng nói với nhau

“Nhìn hai tên này bộ dạng cũng sáng sủa đẹp trai a, đáng tiếc không nói được, ai, thiệt đáng tiếc!”

“Phải a, đúng là không ai hoàn hảo cả, thượng đế thật công bằng.”

Nghe xong lời này, Vệ Đinh cùng Trầm Huyên nhất tời quay đầu nhìn hai bà bác nọ, trợn mắt “Bác à, tụi cháu có thể nói a!!”

Hai bà bác ném cho họ ánh mắt xem thường “Rõ ràng nói được lại giả vờ làm người câm làm gì, thật sự là ăn no rửng mỡ mà!”

Từ đó về sau, Vệ Đinh bắt đầu chuyên cần luyện nói, tránh để bị người khác hiểu lầm mình là người câm.

Sở Hiểu Phong đã dọn khỏi trạch nam gia, cùng Cung Nghị mua một ngôi nhà khoảng 100m² ở chợ hoa điểu sống chung.

Cuộc sống vợ chồng son của hai người trôi qua khá tốt, Cung Nghị đi làm, Sở Hiểu phong ở nhà vẽ tranh, cũng rất ít rời khỏi nhà.

Bởi vì Cung Nghị không cho cậu ra khỏi nhà, từ lúc giảm béo xong, số đào hoa của cậu vẫn tăng liên tục.

Có lần, cậu cùng Cung Nghị ra ngoài dùng cơm, có một nam nhân cứ nhìm chằm chằm vào cậu.

Giữa chừng, Cung Nghị bảo đi WC một lát, một hồi trở ra liền thấy nam nhân kia giống như cẩu hùng thấy mật vậy, miệng ròng ròng nước miếng mà bu quanh Sở Hiểu Phong.

Sở Hiểu Phong trời sinh tính tình nhát gan lại dễ thẹn thùng, hơn nữa cũng không biết cách từ chối người khác, đành phải ngốc ngốc mà ngồi tại chỗ, sự hãi nhìn xung quanh, bộ dáng đáng thương hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nhìn thấy nam nhân kia sắp sửa bổ nhào vào vợ mình, Cung Nghị lập tức bước qua, dứt khoát ôm cậu rời khỏi nhà hàng, sẵn dịp làm ra quyết định trong lòng, sau này không mang vợ ra khỏi nhà nữa, tránh cho vợ bị người ta chiếm tiện nghi.

Nhưng mà, chung quy cũng đâu thể nào giam con người ta cả đời đúng không? Cung Nghị lại lần nữa cải biến ý định, cuối cùng quyết tâm dưỡng lại bộ dạng trước đây cho Sở Hiểu phong.

Về sau, Cung Nghị không cho cậu nhúng tay vào làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều đổi món mà làm cho cậu thật nhiều món ăn đa dạng, trong nhà còn mua cả đống thức ăn vặt.

Sở Hiểu Phong ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, thể trọng một đường thẳng tiến mà tăng. Cậu cảm thấy bộ dạng bản thân đã rất béo, cực kỳ béo lên rồi, mấy chiếc quần lót nhỏ nhỏ toàn bộ đều mặc không vừa nữa, nhưng mà mỗi lần cậu nhắc tới chuyện giảm béo, Cung Nghị liền nhanh chóng lản sang chuyên khác, ngày nào cũng đều dụ dỗ cậu, bảo cậu tuyệt đối không có béo, vẫn xinh đẹp như vậy.

Sở Hiểu Phong vốn không thông minh lắm rồi, thế là ngốc hồ hồ mà tin tưởng lão công nhà mình. Mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, cuộc sống bất giác trôi qua trong khoái hoạt.

Cố An cũng dọn khỏi trạch nam gia, bây giờ cậu đang sống chung với Trần Mặc.

Cậu vẫn đi làm ở cái công ty hai người kia, còn Trần Mặc thì ngày ngày sớm tối đưa rước cậu, buổi tr ưa còn mang cơm đến cho cậu, có thể nói chẳng khác gì con trâu già chăm chỉ.

Từ sau cái lần Trần Mặc thừa nhận bản thân ghen tuông, ngăn cách giữa hai người liền biến mất, thuận lý thành chương mà về sống với nhau.

Kỳ thật, mấy thứ quà tặng khách kia đều là quà tặng mà bạn trai ông chủ tặng cho. Lúc ấy hai người họ đang giận nhau, nên ông chủ – vốn có chút tính cách thuộc dạng kiêu ngạo lại có chút kỳ cục, vì làm cho bạn trai mình ghen mà cố ý đem toàn bộ những quà tặng kia đưa hết cho Cố An.

Về phần bạn trai anh ta rốt cuộc có phát ghen hay không, cái đó ai mà biết chứ. Cố An chỉ biết là nam nhân kia, ánh mắt nhìn cậu luôn luôn tràn ngập hận ý, giống như muốn xé xác cậu ra mà ăn tươi nuốt sống vậy.

Sau khi hiểu lầm sáng tỏ, Trần Mặc rốt cuộc cũng yên lòng. Hiện tại anh đang thực thi kế sách sủng Cố An đến tận trời, chuyện gì cũng nghe theo lời Cố An.

Ví dụ như Cố An bảo muốn ăn táo, lập tức chạy ra ngoài mua về một túi táo, cuối cùng Cố An lại bảo muốn ăn thứ khác, anh không nói hai lời liền chụp lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài mua. Cứ như vậy, Cố An bảo muốn ăn cái gì, anh sẽ chạy ra ngoài mua cái đó. Cả đêm chạy đi chạy về hơn mười bận, nhưng tuyệt đối không có nửa điểm oán hận.

Bất quá, chung quy Trần Mặc cũng là dân làm ăn, ở phương diện này thiệt thòi thôi, vậy thì nghĩ biện pháp lấy lại vốn ở phương diện khác đi.

Chọn cách lời nhất ——làm~

Đừng có nhìn bề ngoài nho nhã lịch sự của Trần Mặc mà lầm, ở trên giường, tác phong chẳng thua dã thú đâu, thường xuyên làm cho Cố An xuống giường không nối, đêm đêm quấn lấy không tha, biến đổi đủ loại tư thế làm tình, đôi khi nổi hứng cũng sẽ dùng một vài món đồ chơi~

Cho nên cứ mỗi lần đến giờ đi ngủ, tâm lý Cố An liền trở nên sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bỏ mạng trên giường.

Lại một đêm trừ tịch cuối năm ~ cả đám lại tề tụ đông đủ.

Sau khi gặp lại, A Bố nhìn Sở Hiểu Phong, bảo “Mi béo ra, ít nhất cũng hơn 150 cân.!”

Sở Hiểu Phong lệ rơi đầy mặt : cảnh sát ca ca cư nhiên gạt mình! 

┭┮

┭┮

A Bố nhìn Vệ Đinh nói “Ồ, mi có thể nói, nhưng tại sao lại nói lắp kiểu như vậy a?”

Vệ Đinh mặt đỏ tai hồng, nghẹn một hồi mới nói “Bà, bà bà bà mới là nói lắp a. . .Mấy người, toàn bộ toàn bộ, toàn bộ mấy người đều là. . . nói lắp. . .!!”

Tiếp theo, A Bố lại nói với Cố An “Nhóc con, sắc mặt mi thoạt nhìn có vẻ khá hơn hồi trước a, bất quá sao khí sắc lại tệ vậy? Có phải là do làm chuyện đó dữ dội quá không? Cẩn thận tinh tẫn nhân vong a!”

Cố An nối khùng “Lão tử làm gì khí sắc không tốt!!? Lão tử tinh thần sung mãn, sắc mặt hồng nhuận, giống như hoa đang nở rộ! Lão tử. . .”

“Được rồi, được rồi!” A Bố ngắt lời cậu ta “Nhìn mặt ngươi còn khủng bố hơn tượng sáp, đâu ra mà hồng nhuận? Còn cái gì mà hoa nữa? Nói ra làm gì cho nhục a!”

Cuối cùng, A Bố nói ra một lời tổng kết “Ba tên gay không có óc, một đám bị áp đảo! Tại sao một năm rồi mà chút tiếng bộ cũng không có vậy?”

Cả ba hận không thể một chưởng đập chết nàng.

Một năm lại trôi qua, khách trọ mới lại dọn vào, câu chuyện mới lại bắt đầu.

- TOÀN VĂN HOÀN -

_______________

Tác giả tám : 

Hết rồi = = tác phẩm này tạm thời không có phiên ngoại.

Suốt mấy tháng rốt cuộc cũng viết xong, thật sự viết văn mà bí dễ sợ, nội dung càng về sau đều là lâu thật lâu mới nghĩ ra được, thật xin lỗi!

Thật sự viết không nổi nữa, cho nên đến đây thôi!! *nắm chặt tay*

Mọi người ủng hộ tác phẩm mới nha, nếu không có gì ngoài ý muốn thì update hằng ngày đến khi kết thúc, là một hệ liệt văn.

Gia hữu tiểu tiện

 Gia hữu tiểu ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net