trạch 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người rời khỏi chợ đêm, tìm một tiệm ăn nhỏ, vừa bước vào cư nhiên gặp được Cung lão gia.

Cung lão gia vốn là đang ngồi chè chén, đột nhiên nhìn thấy con trai mình liền thay đổi nét mặt, nhìn con mình quát một tiếng “Thằng quỷ, hôm nay cư nhiên dám vào đây ăn nhậu chè chén! Chiều nay tại sao không đến sở làm hả!?”

Cung Nghị nhìn nhìn ông già mình, hiện đang ngồi trước một bàn rượu, không khỏi nhăn chặt mày “Cha, cha lại lén uống rượu? Cha có bệnh cao huyết áp, không thể uống rượu được.”

“Mày còn dám quản cả cha mày nữa hả!!”  Cung lão gia tức giận đập bàn cái rầm “Chiều nay mày làm gì hả?”

Cung Nghị thành thật trả lời “Uống rượu.”

“Hừ, đúng là con trai ta!” Cung lão gia vỗ bàn thêm cái nữa “Ngày mai cứ chờ chịu phạt đi.”

Cung Nghị kéo tay Sở Hiểu Phong, ngồi vào bàn đối diện Cung lão gia, tiếp đó gom hết chai rỗng để xuống đất “Ân, con tình nguyện chịu phạt, cha đừng uống nữa.”

Cung lão gia hừ hừ, cuối cùng không hét rống gì nữa, mà đem tầm mắt chuyển qua Sở Hiểu Phong, nhìn một hồi, cảm thấy nhóc béo béo này rất là quen mắt à nha.

“Cậu ta là ai a?”

“Hàng xóm của con, lần trước đến sở cảnh sát một lần, cha có gặp qua.’ Cung Nghị cười nhẹ, nhìn qua Sở Hiểu Phong giới thiệu “Hiểu Phong, đây là cha anh, em còn nhớ không?”

“Ân, còn nhớ.” Sở Hiểu Phong liếc mắt nhìn Cung lão gia một cái, gọi một tiếng “Bác trai khỏe.” rồi ngay lập tức cúi mặt.

“Đứa nhò này sao lại e ấp ngượng ngụng như thế a.” Cung lão gia nhịn không được lẩm bẩm một câu, định bụng nói với con trai của mình vài việc trong nhà, lại phát hiện con trai mình cư nhiên không thèm chú ý đến mình.

Cung Nghị từ nãy tới giờ, cứ nhìn nhóc béo kia suốt, ánh mắt thực bất thường, trong mắt giống như tràn đầy ôn nhu. Hơn nữa, thân thể hai người ngồi sát rạt nhau, tay chạm vào tay, tư thế này quá sức ái muội mà.

Cung lão gia làm bộ bất cẩn đánh rơi đũa xuống đất, khom người xuống nhặt đũa, sẵn tiện liếc mắt nhìn sang chỗ hai đứa kia, hai đứa cư nhiên là đang nắm tay nhau.

Cung lão gia ngồi thẳng lưng, ho khan hai tiếng, muốn dẫn lực chú ý của chúng nó về phía mình, nhưng lại chẳng chút hiệu quả nào, đứa con ngu ngốc của ông vẫn là chăm chú nhìn nhóc béo, nhìn đến xuất thần, còn nhóc béo thì cúi gằm mặt, không rõ là đang suy nghĩ cái gì.

Hai đứa ngu ngốc! Cung lão gia bĩu môi, tiếp đó lên tiếng “Cung Nghị, theo ta đi WC”

“Ân.” Cung Nghị gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn Sở Hiểu Phong bảo “Ở đây chờ anh, anh trở lại ngay.”

Sở Hiểu Phong gật gật đầu “Nga, hảo.”

Cung lão gia đi phía trước, trừng mắt thở phì phì, trong lòng oán giận : mày có phải vợ bé nhỏ của người ta đâu, mắc gì phải báo cáo chứ hả?

Vào WC, Cung lão gia đi thẳng vào vấn đề “Mày cùng đứa nhóc béo kia, quan hệ là gì?”

Cung Nghị cũng không thèm giấu diếm “Là người yêu.”

Cung lão gia kinh ngạc há hốc mồm “Hừ! Mày thật là tìm cho tao một thằng con dâu mang về nhà đó hả?”

Cung Nghị năm nay đã hai mươi lăm, Cung phu nhân luôn tỏ ra cực kỳ sốt ruột đối với chuyện hôn nhân đại sự của anh.

Nhớ năm đó, thời điểm bà cùng Cung lão gia hai mươi lăm tuổi là đã đẻ ra Cung Nghị rồi. Cho nên, Cung phu nhân lúc nào cũng tất bật giới thiệu đối tượng cho Cung Nghị, có điều anh không có hứng thú, đối với mấy cô gái từng xem mắt qua, đều không có ai lọt vào mắt.

Cung lão gia từng nửa đùa nửa thật mà nói, không biết tên nhóc Cung Nghị này có phải là đối với phái nữ không dậy được hứng thú không, ông bảo Cung phu nhân nhà mình, nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi, thằng con của bọn họ, tương lai chắc chắn là dắt về một thằng con dâu về cho xem.

Lời nói đùa nay đã trở thành sự thực, Cung lão gia cảm thấy có chút không chấp nhận nổi. Nhưng ông rất hiểu tính cách của Cung Nghị, thằng con này của ông tính tình rất chấp nhất, lại có chút bảo thủ thái quá, mọi việc đã làm là phải làm đến nơi đến chốn, dù đụng phải bức tường ngăn cản cũng chịu quay đầu bỏ cuộc, chỉ cần là chuyện bản thân đã quyết định, dù là ai nói gì cũng không dễ dàng chịu từ bỏ.

Cung lão gia vốn cũng chưa bao giờ muốn can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của con trai mình, con cái đều đã lớn cả rồi, cũng tự có năng lực chịu trách nhiệm đối với hành vi của bản thân, chuyện tương lai mặc kệ tốt hay xấu, cũng là do con đường do nó tự chọn.

Cung lão gia tự an ủi mình một chút, nhóc kia ngoại trừ bộ dạng hơi béo tí, tính cách quả thực không tệ chút nào, thành thật hiền lành coi bộ rất dễ bị ăn hiếp, con gái thời nay so với nó coi bộ còn mạnh mẽ hơn, con mình làm gì có bản lĩnh điều khiển được mấy cô nàng đó chứ. Nhưng mà, nếu đổi lại là nhóc béo kia thì khác a, nói chuyện nhỏ nhẹ lại lễ phép, hở chút là đỏ bừng mặt mày, bộ dạng như vậy, quả thật giống tiểu bạch thỏ, không lẽ còn sợ con trai mình không thu phục được sao!

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, sau cùng, Cung lão gia đã tự thuyết phục mình tiếp nhận chuyện này, nhưng Cung Nghị lại nói ra một câu làm ông khiếp sợ.

“Cha, không phải con dâu, có lẽ là ‘con rể’ thì đúng hơn.”

“Mày nói cái gì!!!?”

Một tiếng rống to xuất ra, huyết áp của Cung lão gia cấp tốc dâng lên, hai mắt trợn một cái, liền té cái rầm nằm thẳng cẳng trên mặt đất, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.

(Uy, đây là WC = =)

Cùng lúc dó, Sở Hiểu Phong cũng lấy di động gọi cho mẹ của mình, cậu đỏ mặt, cầm di động nhỏ giọng nói “Mẹ a, con đang yêu. . .”

. . .

“Anh ấy tốt với con lắm, không giống với người lần trước đâu, anh ấy sẽ không lừa gạt con, cũng sẽ không đùa giỡn với tình cảm của con đâu. . .”

. . .

“A? Bọn con ai là công hả?”

. . .

“Cái đó. . .Hình như là con a. . .”

. . .

Bên kia di động bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười quỷ dị, giọng cười phi thường lớn, ngay cả những người ngồi xung quanh cũng nghe thấy rõ mồn một.

Sở Hiểu Phong bịt lại cái lỗ tai bị thanh âm dội vào sắp điếc của mình, mau chóng đẩy di động ra xa xa.

Một đạo thanh âm lanh lảnh cao vút phiêu vãng trong không gian của tiệm ăn “Oa, bảo bối! Con tuyệt quá đi! Cảnh sát cũng bị con thu phục! Con chờ đó, mẹ sẽ lập tức trở về lo liệu hôn lễ, cưới vợ cho con!”

_______________

Tác giả tám:

Hai tên đều là ngu ngốc a, lại là người thành thật cho nên vẫn cứ tiếp tục hiểu lầm, bất quá cũng sẽ có lúc tháo bỏ thôi a.

Văn này ngôn hành cử chỉ so với người trong thực tế chênh lệch rất lớn, tất cả đều là thoát tuyến = =

23. Lưỡng cá nhân đích thế giới (Thế giới của hai người)

Thời điểm Cung Nghị cùng Sở Hiểu Phong hộ tống Cung lão gia đến bệnh viện, thì kẻ khởi xướng mọi sự hiểu lầm này đang ở nhà, đàm phán cùng Trầm Huyên,

Một tiếng rống giận điên cuồng phát ra từ cửa tiệm hoa, phá vỡ không gian tĩnh lặng của ban đêm, khiến cho đám chó mèo ở tiệm thú cưng đối diện cũng nhao nhao muốn bè thanh góp vui.

“Nhóc câm quỷ kia, bồi thường lông mày cho anh! Bồi thường lông mày lại cho anh!!!”

Gâu gâu gâu. . .

Meo meo meo. . .

Vệ Đinh khoanh chân ngồi trên giường, ngoáy ngoáy viết gấp lên giấy vài từ, sau đó đưa cho Trầm Huyên xem.

“Bình tĩnh lại?” liếc mắt nhìn thấy nội dung, tâm tình của Trầm Huyên lập tức không thể không chế được nữa, ngay tức khắc xoẹt xoẹt mấy cái, xé tờ giấy thành từng mảnh vụn, gân cổ rống to “Em bảo anh bình tĩnh kiểu nào hả!? Không có lông mày, vậy anh làm sao ra đường nhìn mặt người ta đây hả!!!”

Vệ Đinh cúi đầu, viết tiếp.

Trầm Huyên xem xong, xé tiếp “Sớm muộn gì cũng mọc dài ra lại!? Em nói chuyện sao thoải mái quá vậy, trong nhất thời làm sao mọc dài ra ngay được hả!!? Ít nhất cũng một tháng! Một tháng đó!!”

Vệ Đinh cầm cuốn tập lên, ném cái bẹp qua một bên, hất hàm bày ra bộ dạng vô lại, dùng khẩu hình hỏi : vậy giờ anh muốn gì?

Trầm Huyên lôi dao cạo râu từ trong túi quần ra “Cạo lông mày em luôn chứ gì!!”

Vệ Đinh kinh hãi, sợ tới mức thụt lùi từng chút một vào giường. Trầm Huyên phóng một cái nhào qua, đè cậu xuống giường, áp người lên, vẫy vẫy dao cạo râu, cười lạh “Đinh Đinh ngoan, để anh cạo lông mày em rồi, việc này anh không truy cứu nữa.”

Vệ Đinh liều chết cũng không chịu, liều mạng giãy dụa, nhìn khoảng cách giữa dao cạo râu và lông mày mình càng lúc càng gần, trong lòng đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, ngẩng đầu hôn lên môi của Trầm Huyên.

Khoảnh khắc khi hai cánh môi chạm vào nhau, Trầm Huyên vốn đang trong trạng thái nổi khùng bị động tác bất ngờ này làm cho ngây cả ra, cơn tức giận trên người chậm rãi tản đi mất không còn chút dấu vết, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên say mê, lập tức giành quyền chủ động lại, vứt dao cạo râu qua một bên, ôm lấy Vệ Đinh, biến nụ hôn trở nên sâu hơn.

Vệ Đinh cười trộm trong lòng, chiêu này quả nhiên hữu hiệu.

Nụ hôn chấm dứt, Trầm Huyên thu lại được món lời kha khá rồi, cũng không muốn hơn thua nữa, dù gì thì lông mày cũng sẽ có lúc dài ra như cũ thôi.

Vệ Đinh thật biết cách lấy lòng người a, mò mẫm trong ngăn tủ lôi ra một sợi dây đeo tay đưa cho Trầm Huyên, còn bảo đây là quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho anh.

Sợi dây đeo tay này, là tự Vệ Đinh đích thân làm, hình dạng rất đơn giản, dùng những sợi dây bện hồng quấn thành sợi, còn gắn một miếng ngọc nhỏ lên trên nữa.

Miếng ngọc nhỏ trong suốt xanh biếc, không lẫn chút tạp chất, ôn nhuận lại nhẵn, trơn bóng như tơ. Này là bảo bối quý giá nhất của Vệ Đinh, là vật do tổ tiên truyền lại mấy đời.

Vừa có ý nghĩa, lại không thể quá tốn tiền, nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Đinh liền tự mình làm một sợi dây đeo tay. Nếu đem thứ bảo bối quý nhất của mình cho Trầm Huyên, cũng đồng nghĩa với việc trong lòng cậu, Trầm Huyên là người rất quan trọng, không thể thay thế đúng không.

Biết rõ lai lịch của miếng ngọc này rồi, Trầm Huyên lập tức đeo nó lên cổ tay, nhìn sợi dây màu đỏ quấn lấy cổ tay mình, trong lòng vừa cảm động, đồng thời lại có cảm giác lâng lâng.

Tâm tình thực tốt, bèn vỗ ngực mà khoác lác nói, muốn hồi báo lại chân tình của Vệ Đinh, sau này bất kể là việc gì, chỉ cần Vệ Đinh muốn, đều sẽ đáp ứng.

Vệ Đinh nhướng mày cười, cười đến thực tà ác, ngoáy ngoáy lên giấy mấy chữ ——làm ngựa cho em cưỡi.

Trầm Huyên giận dữ “Cưỡi cái con khỉ!”

Vệ Đinh trề môi, chớp chớp mắt nhìn Trầm Huyên, trong ánh mắt nhất thời nổi lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

-_- Trầm Huyên biết rõ là cậu đang giả vờ, nhưng quả thực là không thể đứng im nhìn cậu chịu nửa điểm ủy khuất, cắn răng trầm mặt ngồi xổm xuống đất, tiếp đó chống tay chân lên đất bày ra “dáng ngựa” duyên dáng, không kiên nhẫn mà lầm bầm “Cưỡi đi, cưỡi đi, lão tử không thèm chấp!”

Vệ Đinh nhảy dựng lên, sải bước phóng lên “lưng ngựa” ngồi thực vững vàng, sau đó vỗ vỗ mông “ngựa” há miệng cười ngu.

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu chứ! Không được vỗ mông!!”

. . .”

“Còn vỗ nữa!!”

. . .

“Vỗ nữa anh hất em xuống đó!!”

. . .

“Anh hất!! Hất thật đó!!”

. . .

Trầm Huyên tuy ngoài miệng oán giận um sùm, nhưng rốt cuộc không có hất Vệ Đinh xuống như lời mình nói. Vừa càu nhàu vừa bò lê lết khắp phòng, chớp mắt đã cõng theo Vệ Đinh bò hơn mười vòng quanh phòng ngủ.

Vừa vặn lúc đó, A Bố từ trên lầu bước xuống, nghe thấy tiếng oán giận phát ra trong phòng, liền nổi lên lòng hiểu kỳ, mở cửa ra, nhìn thấy một màn kia, mi mắt giật giật không ngừng.

Trầm mặc vài giây, mới mở miệng nói “Hai người chơi trò đóng vai nhân vất sao? Là điều giáo? Hay Nô lệ?”

Trầm Huyên nhìn A Bố rống giận “Ngươi có hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư không? Tại sao lại tùy tiện vào phòng người khác như vậy? Tại sao lần nào cũng không chịu gõ cửa!?”

“Nga, lần sau ta nhất định sẽ gõ cửa, tiếp tục sắm vai đi.” A Bố thực có lòng, chu đáo đóng cửa lại dùm.

Thấy cửa đóng lại rồi, Trầm Huyên ngoái đầu dặn dò “Sau này nhớ khóa cửa lại, chuyện riêng tư hở ra là bị người ta dòm thấy hết.”

Vệ Đinh gật gật đầu, lại nhè mông Trầm Huyên vỗ vỗ mấy cái.

“Bộ bị nghiện vỗ sao!!”

Trầm Huyên lại tức giận, đứng phắt dậy, định chuẩn bị tính sổ cùng Vệ Đinh thì thanh âm của A Bố ngoài cửa vọng vào “Nhóc chủ nhà a, ta đi qua bên tiệm thú cưng đối diện mua vòng đeo cổ cho chó dùm ngươi hen, như vậy mới hợp với hình tượng a.”

Trầm Huyên bó tay rồi : đám người này không có tên nào tốt lành!

Trầm Huyên tuy là tính tình không được tốt lắm, nhưng đối với Vệ Đinh cũng là nghe lời răm rắp, luôn đặt cậu trong lòng mình.

Cưỡi ngựa một hồi, Vệ Đinh thấy đói bụng. Cậu bảo muốn ra ngoài dùng bữa, nhưng Trầm Huyên lại không muốn ra khỏi nhà. Không có lông mày mà đi trên đường, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ cười nhạo.

Vệ Đinh lại nảy ra thêm ý xấu khác, lục lục một hồi lôi ra bộ đồ nghề make up rẻ tiền, định là vẽ cho Trầm Huyên hai cái lông mày.

Nhìn bộ dạng Vệ Đinh tuyệt không có chút tốt lành, Trầm Huyên tất nhiên là không đồng ý rồi. Nếu đối phương vẽ cho mình hai cái lông mày lá liễu thì biết làm sao a? Chỉ mới thầm tưởng tượng thôi, đã khiến anh sợ đến nổi cả da gà.

Nhưng là, cự tuyệt không có hiệu quả. Anh vừa mới toan lắc đầu, Vệ Đinh liền xụ mặt, lúc thì trề trề môi, khi thì dụi dụi hai mắt, cứ như là bị ủy khuất ngất trời vậy.

Trầm Huyên trong lòng căm giận nói, nhóc nhà ngươi giả vờ nửa đi!!!

Hai người đôi co nửa ngày, đến khi nghe thấy tiếng đói bụng ục ục từ bụng Vệ Đinh réo lên, bất giác Trầm Huyên cảm thấy mềm lòng, ngồi phịch xhuống giường, lầm bầm “Vẽ đi, vẽ đi, nhớ kỹ, không được vẽ mày liễu a!”

Thực tế đã chứng minh, tuyệt đối đừng quá sủng nịch người yêu.

Vệ Đinh vẽ lông mày xong rồi, Trầm Huyên liền khẩn cấp soi gương, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, không nhịn được mà run rẩy khóe miệng.

Nhìn hai cái lông mày hiện tại, đột nhiên anh muốn rút lại lời mình mới nói lúc nãy, nếu biết sớm thì thà vẽ mày liễu còn sướng hơn, tuy có hơi ẻo lả nhưng ít nhất vẫn có thể ra ngoài đường gặp người.

Anh trợn mắt nhìn Vệ Đinh, nghiến răng phun ra từng chữ “Em nghĩ anh là cậu bé bút chì

[

1

]

sao!?”

Vệ Đinh cười tủm tỉm bước đến trước mặt Trầm Huyên, dụng sức hôn cái chụt, rồi sau đó dùng viết ngoáy ngoáy lên tay anh ——em đói bụng.

Viết xong, còn tỏ ra ngây thơ vô tội mở to hai mắt chớp chớp.

Trầm Huyên bất đắc dĩ mà thở dài “Đi thôi, mua nguyên liệu rồi đến nhà anh, em nấu cho anh ăn.”

Vệ Đinh gật đầu liên tục.

Trầm Huyên với tác phẩm “đôi lông mày của Shin-chan” do Vệ Đinh là tác giả, cứ như vậy mà rời khỏi chợ hoa điểu.

Từng phút từng giây nhung nhớ tích tụ thành cảm giác thích, rồi từng chút từng chút một đọng lại thành yêu.

Trầm Huyên cảm thấy bản thân hoàn toàn đã bại trong tay Vệ Đinh. Một năm ở trên mạng, anh không lúc nào là không nhớ đến Vệ Đinh, sau khi gặp mặt, từ thích thăng hoa thành yêu, anh luôn hy vọng mang lại hạnh phúc cùng vui vẻ cho cậu.

Hai người ở cạnh nhau, nơi nào cũng biến thành thiên đường.

Cũng giống như bây giờ vậy, Vệ Đinh ở trong bếp nấu nướng, còn anh tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng ngắm nhìn cậu. Tuy giữa cả hai không thể dùng ngôn ngữ trao đổi, nhưng tâm Trầm Huyên, vẫn là thỏa mãn vô cùng.

Suy nghĩ của Vệ Đinh cũng không khác Trầm Huyên là mấy.

Bởi vì thích mới có thể ở trước mặt người ta mà đùa giỡn không nể nang gì, bày ra tính tình trẻ con như vậy, yêu sự dịu dàng của Trầm Huyên, yêu sự tỉ mỉ chu đáo của Trầm Huyên, cứ như vậy bất tri bất giác mà yêu Trầm Huyên tự lúc nào.

Trong đáy lòng, đột nhiên dâng lên một loại cảm động vô danh, Vệ Đinh len lén dụi dụi mắt.

Cha, mẹ, hai người có thấy không? Anh ấy là người yêu thương con nhất trên đời này, là người bao dung con nhất trên đời này, lúc này đây, con tuyệt đối không cô độc.

Tuy tính tình anh ấy rất xấu, con người lại rất sĩ diện, nhưng anh ấy sẽ nghe lời làm ngựa cho con cưỡi, sẽ để mặc con vẽ vời lên mặt mình. Con không thể nói chuyện, anh ấy bảo sẽ làm miệng của con, anh ấy chưa từng cảm thấy ghét bỏ con, mà là toàn tâm toàn ý yêu con.

Có anh ấy ở cạnh, con thực sự rất hạnh phúc.

Thức ăn vừa đặt lên bàn, hai người liền ăn như ma đói. Ăn được vài cái, ngẩng đầu nhìn nhau cười, tư vị hạnh phúc tràn ngập cõi lòng

(= = hai đứa này sến chúi quá)

Không khí cả căn phòng thật ấm áp hài hòa, mặc kệ là ai cũng sẽ không muốn quấy rầy thế giới của hai người họ.

Vậy mà, ngay lúc đó, lại có kẻ cố tình không cảm thấy vậy, nhấn chuông cửa nhà Trầm Huyên inh ỏi.

Người tới đích thị là cậu Trầm Huyên, cũng là Đại thần Hỏa Viêm mà Vệ Đinh sùng bái.

Trầm Huyên mặt mày đen thui “mời” cậu mình vào nhà, sau đó te te đi ăn cơm.

Ngược lại, Vệ Đinh thấy có người lạ đến nhà, buộc phải lễ độ mà đứng dậy, buông đũa xuống, cẩn thận quan sát người nọ, càng nhìn càng thấy người này thực quen mắt.

Người nọ nhã nhặn tuấn tú, gương mặt trắng trẻo, toàn thân lộ ra dáng vẻ trí thức, đây chẳng phải là vị giáo sư lần trước giúp mình nhặt cái jambon bị rớt sao??

Người nọ thấy Vệ Đinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liền thản nhiên mỉm cười “Anh bạn, còn nhớ tôi chứ?”

Vệ Đinh gật đầu .

Người nọ lại tự giới thiệu “Tôi là cậu của Trầm Huyên.”

Vệ Đinh bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lần đó Trầm Huyên ở ngay trong lớp tỏ ra cáu kỉnh thoải mái tới vậy, hóa ra là ỷ vào chuyện đối phương là người thân, sẽ không trách cứ mình, thế nên muốn làm gì thì làm.

Người nọ nói tiếp “Hôm nay sinh nhật tiểu Huyên, nên tôi mới đến đặc biệt chúc mừng nó!”

Thật là một người cậu tốt a! Vệ Đinh bắt đầu cảm thấy kính trọng người này, lập tức chạy vào bếp, lấy thêm một ộ chén đũa, tiếp theo mời mọc cậu ngồi.

Người nọ tuyệt không hề tỏ ra khách sáo, ngồi xuống đối diện hai người họ, cầm đũa lên liền gắp thức ăn bỏ vào miệng. Vừa nhai vừa khen “Anh bạn nhỏ, thức ăn này là cậu làm sao? Tay nghề thực tốt a!”

Vệ Đinh ngại ngùng gãi gãi đầu, sau đó gắp một miếng sườn cho “cậu”.

Trầm Huyên vẫn đang miệt mài ăn đột nhiên ngẩng đầu, đưa chén đến trước mặt Vệ Đinh “Anh cũng muốn ăn sườn, không được phép gấp thức ăn cho ổng.”

Vệ Đinh thần tình hắc tuyến, nhìn “cậu” xấu hổ cười cười, sau đó gấp cho Trầm Huyên mấy miếng sườn.

Người nọ lắc đầu cười cười, nét cười thực tao nhã làm sao “Tiểu Huyên, cái tật thích ghen bậy ghen bạ của cháu có thể bỏ được không a?”

“Ai cần ông lo.” Trầm Huyên đột nhiên kéo Vệ Đinh ôm vào lòng, hun lên mặt cái bẹp, nhìn đối phương thông báo quyền sở hữu của mình “Tôi để ông ở lại ăn cơm coi như là tốt lắm rồi, ăn xong thì đi mau đi, đừng quấy rầy người khác.”

Người nọ tuyệt không để tâm, giống như đối với thái độ này của Trầm Huyên đã quen lắm rồi, nghe xong vẫn lẳng lặng dùng cơm, không nói câu nào nữa.

Cơm nước xong, Vệ Đinh đi rửa chén.

Trầm Huyên ngồi ở phòng khách, cùng cậu nói chuyện nhà.

“Tiểu Huyên, này là của mẹ cháu bảo cậu đưa cho cháu.” người nọ lấy từ trong cặp ra một cái hộp quà màu xanh tinh xảo “Đây là quà sinh nhật chị ấy tặng cho cháu.”

Trầm Huyên nhìn thoáng qua “Vứt đại đâu đó đi.”

Người nọ thở dài một tiếng “Mẹ cháu rất quan tâm cháu a.”

Trầm Huyên ờ một tiếng, lập tức nói sang chuyển khác “Còn ông định tặng cái gì cho tôi?”

“Sách của cậu.” người nọ lại lôi ra vài cuốn sách, liếc mắt nhìn về phía phòng bếp một cái “Lần trước cháu bảo cậu kiếm sách cho cháu, là cho cậu ta sao? Bộ này vừa mới xuất bản, có chữ ký của cậu nữa.”

Trầm Huyên cười cười “Cảm ơn.”

Người nọ cũng cười “Cũng còn biết khách sáo ta?”

Trầm Huyên bất mãn quát to “Ông nghĩ tôi là người không biết phải trái sao!”

“Nếu biết phải trái, sẽ không đối xử với mẹ mình như vậy.”

Trầm Huyên bĩu môi “Biết rồi nói mãi, dài dòng muốn chết, ông giúp tôi cảm ơn bả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net